Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi cầm chiếc ly cà phê, xoay nhẹ trong tay.
Không hiểu sao vừa nãy nhìn quen mắt, nhận ra — cái ly là một cặp với cái tôi đập vỡ trong thư phòng hôm qua.
“Cũng không có gì to tát đâu. Cô ta chắc là nhổ nước bọt vào ly thôi mà.”
Sắc mặt Tống Dự Thư tái nhợt, vội ôm miệng nôn khan.
Tôi đặt mạnh ly cà phê lên bàn:
“Trời ơi, phản ứng gì dữ vậy? hoán đổi nước bọt, hai người đâu đầu ?”
“Cô Ôn! Cô đừng vu khống tôi!”
“Vu khống?”
Tôi tát cô ta một cái giòn tan:
“Tôi cố giữ diện cho cô rồi, sao cứ không biết điều như thế?”
Tôi nắm cổ tay cô ta, hất mạnh sang một bên.
Kéo tay Tống Dự Thư đang che miệng ra, tặng anh ta thêm một bạt tai.
Cái tôi dùng lực mạnh hơn, đánh mức tay tôi cũng hơi đau rát.
“Tống Dự Thư, đồ ăn thừa của người có ngon không? Đồ uống đôi ngoài chợ đêm có ngọt không? Giường nhà cô ta… có êm hơn không?”
, Tống Dự Thư hoàn toàn rối loạn.
“Ôn Dao, em hiểu lầm rồi! Anh chỉ muốn thử tập quen với những thứ em thích. Anh với cô thật sự không có gì!”
Ánh mắt anh ta chân thành, gương mặt đầy tha thiết.
Tôi nhìn ra — anh ta tin là mình không nói dối.
Mà thế thì lại càng nực cười hơn.
05
“Tống Dự Thư, nếu tôi cảm đời sống vợ chồng của ta không hòa hợp, vậy tôi có ra ngoài ‘tập quen’ với người không?”
“Tôi ốm nằm viện, anh nói bệnh viện dơ, không tới. Còn cô ta bệnh, thì anh lại như con cháu hiếu thảo mà chăm sóc tận tình. Rồi anh có mặt mũi nói là tôi sao?”
“Anh phản bội tôi về tinh thần trong hôn nhân — vậy là đủ kinh tởm rồi.”
“Không ngờ anh còn có kinh tởm hơn .”
Tống Dự Thư cười khổ, lắc đầu:
“Ôn Dao, em cần gì cay nghiệt như vậy? em lạnh nhạt với anh, Tiểu Nhu nói với anh rằng những món em thích anh đều chê, như vậy sẽ khiến em buồn. Nên anh nhờ cô giúp, dẫn anh tập quen. Thật sự giữa bọn anh chưa từng vượt quá giới hạn.”
Cái dáng vẻ chân thành tha thiết của anh ta, ngược lại khiến tôi trông như kẻ vô lý gây sự.
Tống Gia Nhu chịu không nổi , mắt đỏ hoe, đập mạnh chiếc cốc xuống đất rồi quay người chạy ra ngoài.
Tôi lắc đầu:
“Tống Dự Thư, anh cả chính mình cũng lừa.”
Anh ta vậy mà dùng cái cớ tôi, biện minh cho việc thân mật với người .
“Anh ngu, rồi còn nghĩ người ngu hơn anh, đúng không?”
Tôi tức bật cười.
“ anh dùng đồ ăn nấu sẵn cô ta mua cho lấp bụng, quên mất ở nhà tôi nấu đầy bàn chờ anh ăn, là ba năm .”
“ anh than thở với cô ta rằng tôi về nhà là nằm vật ra sofa, hơn nửa tiếng tắm, bẩn mức khiến anh buồn nôn — cũng là ba năm .”
“Còn ta cãi nhau, là hai năm . Anh có khả năng tiên tri nên tiếp xúc với cô ta sớm như vậy à?”
Tống Dự Thư mím chặt môi, ánh mắt né tránh:
“ … đều chỉ là tiếp xúc công việc…”
Tôi tiện tay rút đại một tập hồ sơ, đập thẳng vào đầu anh ta:
“Công việc? Công việc của Tống Gia Nhu đây là trợ lý sinh hoạt, cô ta nói công việc với anh cái gì hả?”
“Đám nghiên cứu kia ai cũng độc thân, nhưng chưa từng liên lạc riêng với cô ta ngoài . Còn anh thì sao? Anh ngủ lại nhà cô ta không biết bao nhiêu đêm rồi.”
“Bây nhìn anh, tôi chỉ như đang nhìn giòi trong hố xí — buồn nôn mức muốn ói. Nếu anh còn coi mình là con người, thì ngay đơn ly hôn , ta đường ai nấy .”
Tống Dự Thư bước lên mấy bước định nắm tay tôi, tôi trở tay tát thẳng một cái vào mặt anh ta:
“Tôi nói rồi — tên !”
Hai bên má anh ta hằn rõ dấu tay sưng lên, mắt đỏ hoe, giọng nghẹn lại:
“Ôn Dao… anh không ly hôn. ta ở bên nhau nhiều năm như vậy rồi, em không chỉ anh thỉnh thoảng dạo phố với người vài mà bỏ anh .”
Nói với loại người đúng là phí lời.
“Tống Dự Thư, tôi cho anh một ngày. Hoặc tên, ta chia tay trong êm đẹp. Hoặc không — tôi kiện ra tòa, vẫn có ly hôn với thứ ghê tởm như anh.”
06
Tống Dự Thư sống chết không chịu vào đơn ly hôn.
Anh ta cũng biết mình còn lý do gì đáng giá giữ tôi lại.
Chỉ là bám chặt lấy tay áo tôi, dùng ánh mắt đau khổ nhìn tôi, cầu xin tôi cho anh ta thêm một cơ hội.
Hành vi , gì lưu manh?
Tôi xoay người, đá thẳng vào chỗ yếu nhất của anh ta.
Cuối cùng cũng khiến anh ta buông tay.
“Tống Dự Thư, đừng bám lấy tôi . Bây chỉ cần nhìn mặt anh, tôi liền nhớ tới cảnh anh vừa cười vừa nuốt mấy miếng cơm dính nước bọt người . Anh bẩn từ trong ra ngoài.”
“Anh lấy đâu ra cái mặt mà còn tự xưng mình là người sạch sẽ? Thứ anh nên ghê tởm nhất — chính là bản thân anh sao?”
Anh ta đứng mặt tôi, run run, cố vươn tay về phía tôi như một đứa trẻ bất lực.
Có lẽ là hình ảnh anh ta muốn hiện.
Tiếc là — một người đàn ông cao 1m87, gần ba mươi tuổi, có gan phạm lỗi mà không có gan thừa nhận, khơi nổi trong tôi dù chỉ nửa phần thương hại.
Tôi quay lưng rời , lại cho anh ta câu nói cuối cùng:
“ Kỳ Diểu sẽ gửi lại cho anh một bản đơn ly hôn . Ngày mai gặp nhau ở cục dân chính.”
07
Kỳ Diểu — người bận rộn quanh năm — lái xe hơn ba trăm cây số ăn cơm với tôi.
Cô vốn luôn chướng mắt Tống Dự Thư, thường xuyên than phiền rằng anh ta rắc rối lại giả tạo.
Tối qua tôi ngủ không ngon, quầng mắt thâm, sắc mặt cũng nhợt nhạt.
Kỳ Diểu vừa nhìn nhận ra, đập bàn chửi Tống Dự Thư:
“Tao nói rồi mà, ta là loại đạo đức giả! Cao lãnh cái quái gì? Tao giống nấm chó đái thối rữa ven đường thì đúng hơn!”
Chửi xong Tống Dự Thư, cô cũng không tha cho tôi:
“Nhìn xem, một thằng đàn ông mà héo hon thế . Như cà tím bị sương đánh . Khí chất đâu? Kiêu ngạo đâu rồi?”
“ Tống Dự Thư là cái thá gì chứ? Chỉ là một thằng đàn ông mù mắt. Bẩn thì vứt, chán thì đổi, đáng gì mà đau lòng tiều tụy?”
Đàn ông quả nhiên không bằng chị em.
Tống Dự Thư lải nhải với tôi cả buổi, lúc mắng lúc xin, mà còn nhận ra hôm nay tôi sắc mặt kém.
Kỳ Diểu miệng thì chửi, tay cũng không ngừng, thoáng cái bóc sẵn mấy con tôm đẩy sang cho tôi:
“Tôm biển tươi, vừa cập bến. Tao năn nỉ người ta mãi chịu sơ chế giúp. Còn hơn nửa cua ghẹ . ăn miếng tươi, xe tao toàn mùi tanh.”
Nghĩ tới chiếc Porsche màu hồng băng yêu quý của cô , tôi xót ruột.
Kỳ Diểu liếc tôi một cái:
“Thôi , tao nói vui thôi. Tao đâu loại đàn ông lắm kia. Ở quê tao, xe có đắt cỡ nào cũng chở cải thảo với khoai tây cho mẹ.”
Nghe xong càng xót — nội thất chiếc xe tốn không ít tiền.
“Đừng nói xe . Tao không chỉ đưa hải sản cho đâu. Tối nay ngủ với tao . liều lĩnh quá, lỡ đánh nhau thì dễ chịu thiệt.”
“Mà nói thật, nếu sống chết không chịu ly hôn, tính sao? Kiện thì cũng ly , nhưng thủ tục lâu lắm. Trong thời gian , tiền kiếm vẫn có một nửa của đấy.”
Tôi trợn mắt:
“Trong mắt tao kém cỏi vậy sao? Cứ chờ mà xem.”
08
Khi Tống Dự Thư gọi điện cho tôi, giọng anh ta run không kiểm soát :
“Ôn Dao, em gì rồi? Ổ cứng máy tính của anh đâu?!”
Tôi nhìn đồng hồ — bốn sáng.
Dù tôi nói rõ muốn ly hôn, anh ta vẫn thức trắng đêm không về nhà.
Không sao cả.
Tôi cũng đâu có về.
“Yên tâm, tôi chưa xem gì hết. Chỉ cần hôm nay anh đơn ly hôn với tôi, thì sau tôi vĩnh viễn cũng sẽ không xem.”
“Sao hả?”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng vỡ kính loảng xoảng.
Thì ra, anh ta cũng có lúc mất kiểm soát cảm xúc.
“Đừng có gây , cái ổ cứng rất quan trọng với anh. Em giữ trong tay cũng gì. Hơn , là đồ của anh!”