Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mà còn ra tay đúng chỗ đau nhất, tuyệt tình, gọn gàng, không để lại dù chỉ một con đường rút lui.
Không còn nhà.
Không còn suất học.
Cô ấy cắt đứt luôn cả mặt mũi lẫn tương lai mà anh ta và Tô Thiến Thiến từng dựa dẫm để dựng giấc mộng “gia đình ”.
“ !”
Giọng Lộ Lộ vang lên run rẩy. Cô bé chạy lại ôm chặt lấy chân Tống Gia Triết, nước mắt lã chã rơi đôi má non nớt.
“ , sao vậy ạ?”
“Đừng sợ, Lộ Lộ, đừng khóc…”
Tống Gia Triết gắng gượng ngẩng đầu, cố xoa đầu con gái nhưng tay vẫn run lẩy bẩy.
“Giả vờ chết hả?!”
Tô Thiến Thiến lúc đầu óc hoàn toàn bị nỗi sợ con mình không được đi học chiếm trọn. Thấy Tống Gia Triết mặt mũi tái mét, cô ta càng thêm bực, đẩy mạnh một :
“Đều tại anh! Ngày cứ khăng khăng nói Hạ Vân không có con, căn nhà sớm muộn gì chẳng là của mình, tạm vài thì có sao?! thì hay rồi, xong hết rồi!”
Cô ta càng nói càng lớn tiếng, gần như gào lên giữa hành lang khu dân cư.
Tống Gia Triết bị đẩy ngã lùi lại mấy bước, đầu va vào cạnh tường, mắt tối sầm, cả người ngã quỵ nền gạch, bất tỉnh.
Phòng khách lập tức rối loạn.
Lộ Lộ khóc nức nở: “ ! đừng mà!”
Tô Thiến Thiến gào lên điên cuồng xe cấp cứu.
Cha mẹ Tống hoảng hốt chạy lại lay con.
Cô Vương hét thất thanh bảo vệ khu nhà.
Hai người môi giới mặt cắt không còn hột máu, líu lưỡi điện báo tình huống khẩn cấp.
Tiếng khóc, tiếng hét, tiếng thét chồng, con…
Tất cả đan vào nhau, tạo thành một bản giao hưởng méo mó – thảm hại – và trào phúng đến nghẹt thở.
5.
Căn phòng lạnh lẽo, mùi thuốc sát trùng len lỏi trong từng kẽ áo.
Tống Gia Triết mở mắt.
Trần nhà trắng toát. Gối cũng trắng. Ánh đèn mờ mờ khiến mọi như phủ lên một lớp xám tro.
Anh ta quay đầu, kịp nhìn thấy Tô Thiến Thiến đang bước qua bước lại trong phòng, điện thoại áp sát tai, giọng đè thấp nhưng căng cứng:
“…Sổ sách không khớp là sao?! Tôi nói rồi, vài hôm tôi chuyển tiền!”
“… gì? Đội kiểm toán vào cuộc rồi?! Ai mách? Ai tố cáo?!”
Cô ta gần như thét lên đoạn cuối, kiểm soát hoàn toàn.
Đúng lúc ấy, có tiếng gõ cửa khe khẽ.
Một nhân viên giao hàng mặc đồng phục chuyển phát nhanh bước vào, ôm theo một tập tài liệu mỏng.
“Anh Tống Gia Triết đúng không ạ? Hỏa tốc nội thành, cần chữ ký xác nhận.”
Tim Tống Gia Triết giật thót như bị bóp nghẹt. Cảm giác lạnh buốt ấy — như bị rắn độc cuộn quanh cổ — lại một lần trào lên.
Anh ta run rẩy ký nhận, mở ra.
Bên trong chỉ có đúng một tờ giấy.
Giấy in trắng, nét chữ đen gọn gàng:
Một đường link.
Một mã truy cập.
Và một dòng ghi chú cuối trang:
“Bản ghi lại những chuyến ‘công tác’ đó, lưu làm kỷ niệm.
Mức án cho tội hôn nhân trái pháp luật — mời tra điều 258 Bộ luật Hình sự.”
Tay Tống Gia Triết run đến mức suýt làm rơi tờ giấy.
Anh ta quay ngoắt sang nhìn Tô Thiến Thiến, trong mắt là hoảng loạn, là cầu cứu, là chút hy vọng cuối cùng còn sót lại:
“Thiến Thiến… chuyện đó… chúng ta đăng ký nước ngoài… mấy bản ghi đó… có xóa sạch rồi không?”
Tô Thiến Thiến cúp máy. Mặt trắng bệch, môi không còn giọt máu.
ngày Hạ Vân biến , cô ta như rơi vào ma trận: sổ sách lộ, tài khoản bị đóng băng, cha mẹ Gia Triết phát điên… Mọi trút dồn dập khiến cô ta không còn giữ nổi dáng vẻ “nho nhã hiền lành” đây .
Nghe câu hỏi đó, mắt cô ta dao động mạnh.
Giọng khô khốc như thể cổ họng cô ta cũng bị bóp nghẹt:
“Em… em tưởng lúc đó chỉ là cho vui thôi. Làm gì ngờ con tiện… à không, làm gì ngờ Hạ Vân lại có thể lần ra xa đến vậy…”
Lời chưa dứt, tia hy vọng cuối cùng trong mắt Tống Gia Triết hoàn toàn vụn vỡ.
Anh ta — cô ấy không giận.
Cô ấy muốn hủy diệt anh ta.
Cô ấy thật sự nắm được có thể khiến anh ta rơi đáy — nhà, con, danh tiếng, thậm chí tự do.
Không nổi giận.
Là xử lý. Lạnh lùng. Có kế hoạch. Và vô cùng xác.
“Tống Gia Triết!! Đồ sao chổi khốn nạn!!”
Cửa phòng bị đạp tung.
Mẹ Tống lao vào như người phát điên, tóc tai rối bời, mặt mũi đầm đìa nước mắt, theo sau là ông Tống mặt trắng như tờ giấy.
gào lên như trời sập:
“Con hại chết tụi tao rồi con có không?!”
nhào tới giường , dí tay thẳng vào mặt con trai, giọng gào đến khản đặc:
“Ngân hàng đến nhà! Đòi nợ! Con đĩ Tô Thiến Thiến lấy sổ đỏ nhà tao cả tiền dưỡng lão đem đi thế chấp! nó bỏ trốn rồi, không liên lạc được! Ngân hàng đòi siết nhà! Bắt tụi tao trả mấy trăm triệu tệ!!”
“Trả gì?! Trả bằng mạng chắc?!”
Cha Tống cũng đấm ngực giãy giụa, nước mắt ràn rụa:
“Trời là trời! Ông tổ tiên nhà họ Tống , chúng con tạo nghiệt gì mà sinh ra không xấu hổ như mày?!
Có cuộc sống yên ổn không muốn sống, lại đi đèo bòng! Cặp kè đàn vô liêm sỉ!
Bây thì sao? Tan cửa nát nhà, mày hài lòng chưa?!”
Tống Gia Triết ngồi chết lặng bên mép giường .
Trông anh ta lúc chẳng khác gì một con búp bê vải rách, rỗng ruột, vô hồn — bị người ta quăng quật giữa bãi rác đời.
Rõ ràng đó…
họ cũng là người ủng hộ anh ta cơ mà.
đến nay, cha mẹ anh ta chưa từng ưa Hạ Vân.
lúc Tô Thiến Thiến sinh được bé Lộ Lộ, họ càng xem cô ta như con ruột, suốt ngày giục anh ly hôn, còn hứa hẹn:
“Đợi bán được căn nhà, làm lại đầu Thiến Thiến, ông sẽ giúp đỡ!”
Nhưng thì sao?
Tiếng mắng nhiếc như roi da quật tới tấp.
Ánh mắt của Tô Thiến Thiến — chẳng còn nước mắt, chỉ toàn tuyệt vọng.
Cơn đau trong ngực vẫn nhói lên từng nhịp, như nhắc anh ta nhớ rằng: mình vẫn chưa chết, còn chịu đựng tiếp.
Và nặng nhất… là bóng án tù đang lơ lửng trên đầu — chỉ chờ đúng thời điểm rơi .
Tất cả như một tảng đá khổng lồ, đè bẹp từng đốt xương sống, từng hơi thở.
Cảm giác sụp đổ đến từng tế bào.
Tống Gia Triết bỗng nhớ lại… Hạ Vân.
Người phụ nữ từng luôn nhẹ anh, chuyện gì cũng nhường, chuyện gì cũng cho.
Cô ấy từng hỏi ý anh khi đổi màu rèm cửa.
Từng âm thầm giặt sạch tất cả áo sơ mi bẩn anh nhét gầm ghế.
Từng đứng mưa chờ anh ba tiếng chỉ vì anh lỡ nói: “Em đừng làm phiền buổi họp của anh.”
Người như thế — một khi quay đầu — lại lạnh đến thấu xương.
Một nhát tay, nhổ tận gốc cả nền móng anh ta từng đứng vững suốt bao .
Không dư lại chút đất sống.
Hối hận.
Lúc mới thật sự dâng lên.
Không đau âm ỉ. Mà là nóng bỏng — như hàng vạn mũi kim nung đỏ, cắm thẳng vào tim, giật giật từng nhịp, thiêu rụi cả lồng ngực.
Cuối cùng anh ta cũng hiểu.
câu “ đâu cũng được, nhà xác cũng chẳng sao” mà Hạ Vân từng buông ra lúc rời đi…
Không giận dỗi.
Mà là thật sự không quan tâm .
Sống hay chết.
Danh dự hay nhục nhã.
Tồn tại hay tan biến.
Đều không quan trọng.
Cô ấy chỉ muốn đi.
Và khi đi, tự tay xóa sạch tất cả dấu vết anh còn lại trong cuộc đời cô.
Bao gồm cả căn nhà anh nghĩ là của mình.
Cả tờ giấy đăng ký kết hôn từng là con át chủ bài.
Và cả “gia đình ba người” mà anh ta dám chụp ảnh khoe khoang ngay mặt cô.
Bây thì sao?
Tống Gia Triết ngồi đó — giữa ánh sáng trắng nhợt nhạt của phòng , không ai còn anh là “chồng”, “”, hay “con” .
Chỉ còn lại một kẻ đang chờ bị kết án.
6.
Ánh nắng rót bãi cát trắng mịn như mật, nhuộm màu xanh thành một dải lam ngọc lấp lánh khiến lòng người dịu lại.
Từng con sóng vỗ bờ, rồi rút đi, để lại vệt nước mát lạnh quanh bàn chân trần của tôi.
Tôi ngồi chiếc dù lớn, ngả người vào ghế dài, mắt nhìn về phía xa, nơi mẹ đang đi dạo cười nói rôm rả.
Tiếng cười của họ theo gió bay đến, như một khúc ca nhẹ mà tôi lâu lắm rồi mới được nghe lại.
Chiếc điện thoại đặt trên bàn khẽ rung một .
Màn hình sáng lên. Một tin nhắn mới — không lưu tên, chỉ là dãy số lạ quen thuộc.
“Hạ Vân… anh anh sai rồi… thật sự sai rồi…
Xin em, vì mười tình nghĩa, cứu anh …
Tô Thiến Thiến bỏ trốn rồi, ngân hàng dọa siết nhà, toà cũng gửi trát…
Anh không làm sao … xin em… nghe máy được không… anh van em…”
Tôi liếc mắt nhìn dòng chữ hiển thị trên màn hình, ánh mắt vẫn yên tĩnh như mặt lúc triều rút — sâu thẳm, mà không gợn sóng.
Tôi không mở tin nhắn.
Chỉ nhấn giữ. Chọn “Xoá”.
Sau đó, không chần chừ, tôi chặn luôn dãy số đó.
Từng thao tác dứt khoát, gọn gàng, như một người quá quen thuộc việc cắt bỏ những không còn xứng đáng lại.
Xong xuôi, tôi nhấc ly nước dừa ướp lạnh lên, đưa ống hút lên môi.
Vị ngọt mát lan dần khắp đầu lưỡi, mát lạnh như thanh xuân được rửa sạch bụi trần.
Gió lướt qua má, mang theo hương mặn và nắng ấm, mùi của tự do.
Tôi nheo mắt nhìn về phía ranh giới mơ hồ giữa trời và .
đó, không còn ký ức, không còn dây dưa.
Chỉ còn tôi — và tôi.
Một con sóng tràn lên, mát lạnh quấn lấy bàn chân.
Nó lướt qua một vật cứng tôi ném bừa trên cát lúc nãy.
Là một góc khung ảnh cũ kỹ — ảnh cưới của tôi và Tống Gia Triết mười .
Trong ảnh, anh ta mặc vest trắng, mắt sáng mày rậm, tay ôm tôi trong vòng tay thân mật.
Góc phía in dòng chữ vàng nhòe đi:
“Nắm tay em, cùng em đến hết đời.”
Sóng lại đến.
Lần , không chỉ trôi qua.
Mà nhẹ nhàng, kiên nhẫn phủ cát lên.
Từng lớp, từng lớp, như chôn vùi tất cả những lời hứa mục nát ấy đáy thời gian.
Và rồi… không còn gì cả.
Không ảnh, không tên.
Không nước mắt.
Cũng chẳng cần tha .
Chỉ còn Hạ Vân — tôi của hiện tại — ngồi nắng, giữa trời mênh mông, mỉm cười như một người hoàn thành lễ tiễn đưa cho quá khứ của mình.
-Hết-