Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Không ít lần, giữa đêm khuya khi tôi mệt đến gục trên bàn ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại, trên người đã có thêm một chiếc chăn mỏng.

Trên bàn, sẽ có một phần đồ ăn khuya còn bốc hơi nóng.

Góc phòng, đèn đỏ xíu của camera giám sát cứ lặng chớp nháy.

Ba ngày trôi qua.

Buổi họp báo cáo dự án, tất cả các cấp lãnh đạo của Thịnh Đỉnh có mặt.

Lưu Lệ ngồi bên cạnh Thẩm Mặc Trần, trên mặt là nụ cười đầy tự tin, như thể đã chắc chắn tôi sẽ ngã ngựa tại đây.

Tôi lên bục thuyết trình, mở file PPT.

Không vòng vo. Không phô diễn.

Tôi trực tiếp bắt đầu từ điểm nghẽn thị trường, phân tích thẳng vào nguyên nhân thất bại cốt lõi của dự án, đó tung ra phương án giải quyết.

Từ việc tái cấu trúc lộ trình kỹ thuật, cải tiến mô hình kinh doanh, đến kế hoạch vận hành chi tiết trong giai đoạn .

Toàn phương án logic chặt chẽ, từng ăn khớp hoàn hảo, mỗi một số liệu có dẫn chứng và căn cứ rõ ràng.

Tôi thậm chí còn trình bày luôn một phiên bản mô hình tương tác thu ngay tại chỗ.

Báo cáo kéo dài một .

Cả phòng họp im lặng tuyệt đối.

Khi tôi xong câu cuối cùng, toàn không gian rơi vào khoảng lặng kéo dài đến nửa phút.

vỗ tay vang lên như sấm nổ.

vị lãnh đạo cấp cao từng nhìn tôi bằng ánh mắt hoài nghi, lúc này mang vẻ kinh ngạc và thán phục.

Thẩm Mặc Trần nhìn tôi, đôi mắt sâu như biển, lần đầu lộ ra một xúc phức tạp tôi không thể đọc hiểu.

Nhưng sự tán thưởng trong ánh mắt anh — là thật.

“Phương án của trợ Triệu,”

Anh lên , vang vọng khắp phòng họp,

“Là bản kế hoạch xuất sắc nhất tôi từng được nghe.”

Toàn phòng họp nín thở.

người từng phụ trách dự án này — tất cả bị trừ ba tháng tiền thưởng. Đồng thời nghiêm túc kiểm điểm.”

Ánh mắt anh chuyển sang nhìn thẳng Lưu Lệ.

“Trưởng phòng Lưu, này, đừng bao giờ dùng sự nghiệp dư của mình thách chuyên môn của người khác.”

Sắc mặt Lưu Lệ lập tức tái nhợt.

Cô ta há miệng định gì đó, nhưng chẳng thốt ra được lời nào.

Cuối cùng chỉ có thể cúi gằm đầu, chôn đứng tại chỗ dưới ánh nhìn sắc lạnh từ khắp phòng.

Tôi vẫn đứng trên bục thuyết trình, đối mặt với ánh mắt của mọi người.

Trong không có nhiều giác hả hê.

Tôi chỉ bình thản… giành lại sự tôn trọng vốn dĩ thuộc về mình.

Trận chiến này — tôi thắng.

Từ hôm đó trở đi, trong công ty không còn ai dám công khai bàn tán về cái gọi là “dựa quan hệ” của tôi nữa.

Ánh mắt của họ nhìn tôi, từ coi thường và khinh miệt, đã chuyển thành kính nể thực sự.

3.

khi dự án được khởi động thuận lợi, tôi bận đến như không chạm đất.

Chiều nay, đến giờ tan ca, điện thoại nội của Thẩm Mặc Trần gọi tới.

“Trợ Triệu, vào văn phòng tôi một lát.”

Tôi vào, Niên Niên đang ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt không vui, hai đung đưa đá nhẹ xuống đất.

“Người giúp việc trong nhà có việc gấp xin nghỉ đột xuất.”

Thẩm Mặc Trần nghe có bất đắc dĩ.

“Buổi tối không ai trông chừng thằng bé, nó lại cứ nhất quyết bám cô.”

Anh dừng lại vài giây, nhìn thẳng vào tôi.

“Tôi muốn mời cô với thù lao cao, trong mấy ngày này tạm thời giúp tôi chăm sóc nó một . Có được không?”

Tôi như theo phản xạ định từ chối.

Tôi luôn phân biệt rất rõ giữa công việc và đời sống cá nhân.

nhưng, khi ánh mắt đầy hy vọng của Niên Niên nhìn về phía tôi, câu từ chối lại nghẹn nơi cổ họng, không thể thốt ra.

Thằng bé đứng dậy, chạy đến cạnh tôi, cẩn thận níu vạt áo.

“Chị ơi, chị ở với em nha?”

thằng bé mềm mại như bánh mochi, pha van nài rất khó nhận ra.

Trái tim tôi, không hiểu vì sao, đột nhiên mềm nhũn.

“…Ừ.”

Tôi nghe chính mình đáp lại như .

Thẩm Mặc Trần sắp xếp mọi thứ vô cùng chu đáo.

Anh không tôi dọn đến ở cùng anh, chuẩn bị sẵn một căn hộ đơn đầy đủ tiện nghi ngay bên cạnh căn hộ cao cấp của anh.

“Như vậy cô vừa có thể chăm Niên Niên, vừa giữ được không gian riêng.”

Anh như .

là, tôi bắt đầu một cuộc sống mới: ban ngày làm trợ đặc biệt, ban đêm làm “mẹ tạm thời”.

Niên Niên chẳng khác nào cái đuôi của tôi.

Mỗi ngày, cứ khi tôi vừa về đến căn hộ, Niên Niên sẽ đúng giờ bấm chuông cửa.

em ấy sẽ quen tay quen đẩy cửa vào, cùng tôi ăn tối, nũng nịu đòi kể chuyện, hoặc rủ tôi chơi trò xếp hình.

Điều khiến tôi bất ngờ là — tôi chăm trẻ con lại thuận tay đến vậy.

Nhiệt độ pha sữa nào là vừa, kể chuyện bằng ngữ điệu ra sao cho hấp dẫn, thậm chí cả cách xử khi thằng bé bị trầy xước một … tất cả rất tự nhiên.

Tựa như động tác đó đã được ghi nhớ sẵn trong cơ thể tôi từ lâu lắm .

Như một bản năng.

Thẩm Mặc Trần mỗi ngày tan làm đúng giờ, tuyệt đối không xã giao.

Anh sẽ sang gõ cửa, danh nghĩa là đón con về, nhưng thực tế lại là… tạo cơ hội ba người chúng tôi cùng ăn tối với nhau.

Trên bàn ăn, anh không còn là vị tổng giám đốc lạnh lùng, xa cách nữa.

Anh sẽ tỉ mỉ gỡ xương cá cho Niên Niên, sẽ kể tôi nghe chuyện vặt khi thằng bé còn .

“Lúc nó mới biết đi, nghịch lắm. Có lần tự nhốt mình trong phòng đồ, cả nhà lo phát sốt lên, kết quả là nó ngủ một giấc ngon lành trong đó luôn.”

Tôi vừa nghe vừa bật cười.

Nhưng trong lại gợn lên một giác khó tả — như một đợt sóng lặng dâng lên, mang theo một chua xót chính tôi không thể gọi tên.

Một đêm nọ, tôi bị đánh bởi chuông cửa dồn dập.

Là Thẩm Mặc Trần.

Anh bế Niên Niên trong , sắc mặt đầy lo lắng.

“Thằng bé sốt .”

Tôi đưa tay sờ trán em, nóng đến kinh người.

Không kịp suy nghĩ gì thêm, tôi lập tức bảo anh bế thằng bé vào phòng ngủ của tôi, đó thuần thục lôi hộp thuốc ra, dùng cồn lau bàn tay bàn hạ sốt.

Thẩm Mặc Trần định gọi bác sĩ gia đình, nhưng tôi ngăn lại.

“Trước tiên hạ nhiệt vật . Nếu nửa vẫn không hạ, mới đưa đến bệnh viện.”

tôi bình tĩnh và chắc chắn đến khiến chính bản thân bất ngờ.

Cả một đêm đó, tôi như không chợp mắt.

Tôi canh bên giường Niên Niên, không rời nửa , hết lần này đến lần khác thay khăn lạnh trên trán cho em.

Thẩm Mặc Trần đứng ở góc phòng, trong vùng tối mờ nhạt, lặng nhìn tôi bận rộn.

Ánh đèn lờ mờ khiến tôi không rõ biểu trên gương mặt anh, nhưng tôi lại nhận rất rõ ánh nhìn ấy.

Trong đó có xót xa, có biết ơn, và còn có cả một nỗi áy náy nặng nề, sâu đến không thể che giấu.

sáng, cơn sốt của Niên Niên cuối cùng lui xuống.

Em mơ màng mở mắt, vừa nhìn tôi ngồi bên giường liền vươn tay ôm cổ tôi.

“Mẹ tốt thật.”

em khàn khàn vì nghẹt mũi, mềm nhẹ như mơ.

Khoảnh khắc ấy, tim tôi như bị thứ gì đó đánh trúng thật mạnh.

4.

Từ “mẹ” ấy, giống như một viên sỏi rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng trong tôi, từng vòng gợn sóng lan ra, mãi không chịu tan đi.

Từ hôm đó trở đi, một ý nghĩ bắt đầu quẩn quanh trong đầu tôi, bám riết không buông.

tôi thật sự đã quên mất một đoạn quá khứ vô cùng quan trọng.

Khi chăm sóc Niên Niên, có lúc tôi vô khe khẽ ngân nga một khúc hát ru.

Giai điệu ấy tuôn ra từ miệng tôi một cách tự nhiên đến chính tôi sững người.

Niên Niên thì lập tức sáng bừng đôi mắt.

“Chị ơi, bài này em nghe .”

Thằng bé vui vẻ .

“Ba từng hát bài này cho em nghe.”

Tim tôi chợt trĩu xuống.

Tôi bắt đầu có ý tìm kiếm dấu vết của quá khứ.

Trong một chiếc thùng cũ đã phủ bụi từ lâu, tôi lật ra được một tờ hóa đơn viện phí cách đây bốn năm.

Tên bệnh viện rất xa lạ.

Phần chẩn đoán trên đó lại bị nước làm nhòe, chỉ lờ mờ nhìn ra được vài chữ như “va chạm vùng đầu”, “thần kinh”.

Cầm tờ hóa đơn trong tay, tôi xin nghỉ nửa ngày, tìm đến bệnh viện tư nhân hẻo lánh kia.

Khi tôi đề nghị tra cứu hồ sơ nhập viện bốn năm trước, nhân viên phòng lưu trữ lại cho biết do hệ thống từng nâng cấp, rất nhiều dữ liệu điện tử của năm đó đã bị thất lạc.

Còn hồ sơ giấy thì càng không còn hy vọng, bởi trong một lần kho lưu trữ bị dột nước, chúng đã hư hỏng nghiêm trọng, hoàn toàn không thể tra cứu.

Mọi chuyện trùng hợp đến đáng ngờ.

Trùng hợp đến giống như có người cố tình xóa sạch dấu vết.

Thẩm Mặc Trần rất nhanh đã nhận ra sự khác thường của tôi.

Anh không hỏi nhiều, chỉ lặng giao thêm cho tôi nhiều công việc hơn, dường như muốn dùng sự bận rộn lấp kín toàn thời gian của tôi.

Tôi biết.

Anh đang ngăn tôi lại.

Nhận ấy khiến tôi dâng lên một cơn hoảng loạn không tên.

Một cuối tuần nọ, tôi được mời đến nhà Thẩm Mặc Trần dùng bữa.

Trong thư phòng của anh, tôi cớ tìm một cuốn sách, nhưng ánh mắt lại bị hút chặt bởi một khung ảnh đặt trên giá sách.

Đó là ảnh Niên Niên tròn một trăm ngày tuổi.

Trong ảnh, đứa bé trắng trẻo mũm mĩm nằm trên tấm chăn mềm, cười ngây thơ rực rỡ.

Ở góc hậu cảnh của bức ảnh, có một bàn tay đang ôm đứa bé.

Trên cổ tay ấy, đeo một chuỗi vòng đá ánh trăng.

Kiểu dáng của chiếc vòng đó, giống hệt chiếc tôi đang đeo trên tay.

Tùy chỉnh
Danh sách chương