Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 05

Sắc mặt Trường Hoàng lạnh lùng, “Chờ chuyện này giải quyết xong, tôi sẽ để cô đi.”

Tòa nhà công ty vẫn đèn đuốc sáng rực giữa đêm khuya.

Trương Hoành lôi tôi xông vào, nhưng đáng tiếc, buổi họp báo đã bắt rồi.

Phó Trinh ung dung ngồi dưới vô số ánh đèn.

“Nghe nói nguyên nhân anh hủy hôn là vì có người thứ ba chân?”

Hắn thành thạo đối mặt với hỏi của phóng viên. “Tôi và cô Trương có một vài điểm không hợp nhau, chúng tôi chia tay trong hòa bình.”

Sắc mặt Trương Hoành xanh mét, nắm chặt cổ tay không tôi bỏ chạy.

“… Nhưng một nguồn tin thân cận lại nói là anh chia tay để quay lại với mối tình của .”

Phó Trinh vẫn bình thản, “Chỉ là tin đồn đãi, nếu không còn hỏi nào khác, buổi họp báo hôm nay kết thúc tại đây ——”

Khoảnh khắc hắn đứng dậy, đột nhiên có người hô lớn: “Cô ấy đến rồi!”

“Chính là cô !”

Ống kính camera toàn hội trường đồng loạt nhắm về phía này. Tôi bại lộ dưới vô số ánh đèn chớp, vừa chật vật vừa kinh hãi.

Phóng viên chúc kéo tới, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, bốn phía xung quanh đã bị vây chật như nêm cối, vô số hỏi vang lên: “Xin hỏi hệ giữa cô và anh Phó Trinh là như thế nào?”

“Cô sự chân vào mối hệ của người ?”

Tiếng người lào xào không dứt.

Nụ cười của Phó Trinh đột ngột đông cứng, vội vàng đứng dậy đẩy đám đông đi về phía tôi.

“Không .”

“Tôi không có.”

Tôi vô lực trả , nhưng giọng nói nhanh chóng chìm nghỉm giữa những tiếng la hét tò mò của bọn họ, hỏi vẫn ùn ùn kéo tới.

“Có tin mới đây!”

Một phóng viên kinh ngạc hô lớn, giơ điện thoại lên, trong vang lên giọng tôi —— mang theo tiếng nức nở và men say ௱oЛƓ lung, “A Trinh, em yêu anh.”

Là 乃út ghi âm.

Đáy lòng tôi sợ hãi run lên.

Tôi từng nghĩ không còn làm cuộc đời chật vật hơn được nữa. Nhưng rồi trận bão chân chính kéo đến, tôi hoàn toàn bị hủy hoại.

“Thế này không là tiểu tam rồi à?”

“Không biết xấu hổ.”

Những tiếng xì xầm của bọn họ như từng cái tát giáng vào mặt tôi.

Huyết sắc trên mặt nhanh chóng biến mất, đoạn ghi âm như đóng đinh tôi lên người đời mặc sức sỉ nhục.

“Xin lỗi.”

“Trương Hoành! Mau đưa cô ấy đi!”

Phó Trinh đẩy đám người ra, lần tiên trên mặt hắn xuất hiện nét bối rối.

Cảnh tượng trước tôi nhòe đi.

hôm , Phó Trinh trở về công ty mà không nói một nào.

chớp đóng ba , ánh sáng không được vào căn phòng mờ tối.

Cuộc gọi nhỡ chúc đầy màn hình điện thoại, hắn không xem lấy một cuộc, dường như dòng thời gian trên người hắn đã bị ấn nút dừng lại.

Phó Trinh ngồi yên một chỗ cúi , không hề toát ra chút sinh khí.

Hắn còn nhớ rõ ngữ khí lạnh như băng của người đàn ông đã đưa Đường Gia đi, anh nói, “Tất cả chúng tôi đều ngóng trông cô ấy từng , anh Phó không hổ là bàn tay sắt, chẳng tốn sức mà đã khiến toàn bộ công sức của chúng tôi đổ sông đổ biển.”

Tiểu Thu bị bảo vệ ngăn ở bên ngoài, hét vào mặt hắn, “Phó Trinh, anh có biết nếu không uống thuốc cậu ấy sẽ phát bệnh không? Anh giam giữ cậu ấy, có khác Gi người không!”

Trầm cảm.

Bệnh viện tâm thần.

Những ngữ kia tựa như vô số cây gai nhọncắm vào hắn, khuấy đảo thần kinh hắn không chút kiêng nể.

Trương Hoành gõ , đẩy ra một cái khe, “Anh, anh có không?”

“Vì ?”

Giọng Phó Trinh khàn đặc, cơn đau đớn dưới ng làm hắn khó chịu.

Trương Hoành trầm mặc, “Xin lỗi, lúc ấy tôi chỉ nghĩ không cần tra, nên…”

“Thông tin đều là giả hết, đúng không?” Phó Trinh cất tiếng nhẹ, “Trương Hoành, thời điểm cậu nói với tôi cô ấy thay bạn trai như thay áo ở nước ngoài, Đường Gia ra đang bị giam ở bệnh viện tâm thần.”

“Xin lỗi, tôi không biết.”

Một giải thích hoàn toàn vô dụng.

Hắn biết hắn không đổ hết tội lên Trương Hoành, chỉ cần hắn tìm hiểu kĩ hơn một chút, có lẽ mọi chuyện đã không thành ra như thế này.

Phó Trinh không còn hơi sức nghe Trương Hoành thanh minh nữa.

Tiểu Thu bất chấp sự ngăn cản của thư ký, hùng hổ đẩy đi vào.

Ánh sáng chói chang làm Phó Trinh hơi nheo lại, nhưng không cản.

Thư ký liên tục giải thích.

“Xin lỗi giám đốc Phó, tôi không giữ nổi.”

“Đi ra ngoài đi.” Phó Trinh nói.

Thư ký cẩn thận khép giúp bọn họ, căn phòng lại u ám như cũ.

Tiểu Thu đứng yên một chỗ, dường như không dính dáng chút đến hắn.

“Giám đốc Phó, có vài chuyện bây giờ tôi nói.”

sổ hé ra một khe nhỏ, gió lạnh thổi thấu xương.

Phó Trinh ngồi không nhúc nhích, yên lặng lắng nghe.

Làm chuyện sai trái ắt gặp báo ứng, chỉ là sớm hay muộn.

“… Năm ngoái sinh nhật Đường Gia, tôi từng đùa giỡn hỏi cậu ấy, trên đời này cậu ấy thích ai nhất.”

“Cậu ấy trả , người thứ nhất là mẹ, người thứ hai là Phó Trinh.”

Phó Trinh nhắm , chỉ cảm thấy những này lạnh buốt vào tận xương tủy.

“… Khi bệnh của cậu ấy đã khá lên , mỗi chỉ cần uống một viên thuốc nhỏ, gần như đã có sinh hoạt như người bình thường.”

“Thế nên năm nay tôi đưa cậu ấy về đây để thu gom di vật của mẹ cậu ấy.”

Hai Tiểu Thu đỏ ngầu, “Cậu ấy nói, năm hai người chia tay quá không ra , lần này gặp lại anh một lần, thậm chí chỉ cần lén nhìn “sự nghiệp” của xa một cái là đủ rồi. Bởi vì cậu ấy biết không còn xứng với anh…”

“Phó Trinh, cậu ấy không xứng với anh ?”

“Anh có biết tư cách dự thi của anh là đâu mà có không?”

Bàn tay Phó Trinh chậm rãi nắm chặt, cảm thấy những này hoàn toàn có đánh gục .

“Lúc ấy người đã sắp xếp nội bộ xong rồi, là Đường Gia viết thư khiếu nại yêu cầu công khai thành tích, vị trí kia mới rơi xuống anh. Nhưng chính vì thế mà cậu ấy đắc tội với người, về sau ba cậu ấy bỏ trốn, Đường Gia và mẹ bị người làm khó dễ.”

Một bàn tay vô hình Ϧóþ chặt cổ Phó Trinh làm hắn không thở nổi.

Cô ấy bị người ức hiếp, là bởi vì chuyện này ?

Tiểu Thu tiếp tục nói:

“Lúc ấy anh đang đi thi đấu bên ngoài, hơn một tuần không gọi điện thoại được nên hẳn là không biết những chuyện long trời lở đất ở nhà. Nhà họ Đường ngã, ba cậu ấy dẫn tình nhân bỏ trốn, một đống chủ nợ mỗi đến quấy rối Đường Gia và mẹ cậu ấy. Dì tự sát, Đường Gia bị người c**ng bức, sau thì phát bệnh.”

“… Thời điểm bệnh tình nghiêm trọng nhất tôi không dám rời khỏi cậu ấy một giây nào, cậu ấy bị Tra t** không còn ra hình người nữa.”

Tiểu Thu nhìn chòng chọc vào Phó Trinh, “Lúc anh gặp tai nạn giao thông, Đường Gia cứ khóc mãi xin tôi để cậu ấy ૮ɦếƭ, anh nói cậu ấy làm đi tìm anh?”

Mặt Phó Trinh xám ngoét như tro, nhắm chặt .

Ký ức trong mấy tháng này điên cuồng Tra t** hắn.

Hắn ngầm đồng ý để quản lý chuốc say Đường Gia, đưa vào phòng , lợi dụng cơn say dụ dỗ cô ấy nói lòng, rồi lại ngụy tạo một bản hợp đồng giả chỉ để nhìn bộ dạng đau khổ rối rắm của cô.

Hết làm nhục rồi lại trêu đùa.

Cuối cùng còn cố chấp nhốt cô vào bệnh viện tư ở ngoại thành, Tiểu Thu đến tìm bao nhiêu lần hắn không chịu gặp.

Hắn hỏi cô có bệnh không, hắn hỏi vì năm cô không ૮ɦếƭ luôn đi.

Ánh Đường Gia trống rỗng, thường xuyên nhìn hắn không nhúc nhích.

Hắn tưởng lầm rằng khi cô còn yêu hắn.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ Đường Gia đang lặng lẽ chất vấn hắn, vì lại nhẫn tâm đối xử với cô như vậy.

“Vì … không nói tôi biết?”

Tiểu Thu khóc thất thanh, “Chúng tôi giải thích thế nào?”

“Cậu ấy bị bệnh, ngay cả hy vọng quá xa vời, chuyện duy nhất có làm được chỉ là để người cậu ấy tâm không suy sụp vì cậu ấy. Đường Gia xem việc học hành của anh trọng hơn hết thảy mọi thứ, cuộc thi kia là nỗ lực của anh, là cơ hội cậu ấy liều mạng mới đổi được. Cậu ấy chỉ hy vọng anh tốt. Phó Trinh, cậu ấy đáng ૮ɦếƭ lắm đúng không?”

Cô ấy đáng ૮ɦếƭ lắm đúng không?

Những này tựa như một cây 乃úa tạ hung hăng nện mạnh vào lòng Phó Trinh.

Quấy rầy cô, Tra t** cô, lấy cô ra làm trò tiêu khiển, là hắn.

Biết cô có giáo dưỡng nên lấy hợp đồng ra sỉ nhục cô, là hắn.

Kẻ đáng ૮ɦếƭ là hắn.

“Chúng tôi đã thử cách để Đường Gia nuôi dưỡng ý chí , cuối cùng phát hiện chỉ có một cách là dùng được.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương