Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi đề nghị ly hôn vào năm .
Trình Cẩm Niên chỉ có một yêu cầu – phải cho Trình một đứa con.
Về sau giằng co năm năm mới khó khăn mang thai .
Thế mà anh ta lại như phát điên, ghì tôi lên tường, mắt đỏ ngầu chất vấn đứa con hoang này là của ai.
Tôi nhìn tờ giấy phẫu thuật thắt ống dẫn mà anh ném trước mặt, vành mắt đỏ bừng, chết lặng không nói nên lời.
Thảo nào bao năm nay chưa có thai.
Thì ra, có người ngay từ đầu đã cắt đứt con đường của tôi.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi chỉ thấy buồn cười.
Buồn cười đến mức rơi lệ.
“Phải đấy, là tôi ngoại tình đấy.”
“Tôi thừa nhận hết rồi, anh tha cho tôi đi, không? Trình Cẩm Niên.”
1
Mười hai đêm.
Người đàn ông đã hai tháng không gặp mang theo hơi lạnh gió tuyết, đẩy cửa phòng ngủ bước vào.
Tôi vừa lật sang một trang sách nuôi dạy trẻ.
Bỗng nhiên bóng tối phủ xuống.
Cổ tay lạnh lẽo của người đàn ông siết chặt tôi, ép tôi dồn thẳng đến sát tường phòng tắm.
“Giải đi.”
Gạch men ướt lạnh khiến lưng tôi run lên một .
Tôi vừa định đứng dậy thì lại bị anh giữ chặt cổ tay, ấn ngược trở về.
“Giải gì?” tôi nhìn thẳng vào anh.
Trong con ngươi đen trầm của người đàn ông đầy vẻ mỉa mai, ánh mắt giễu cợt chậm rãi rơi xuống bụng tôi còn chưa nhô lên.
“Em nói xem là giải gì?”
“Anh còn đang ở nước ngoài, em đã vội vàng mang thai giống hoang của kẻ khác để thành nhiệm vụ rồi sao?”
Ánh đèn trong phòng tắm vàng vọt.
Đây là lần đầu tiên trong năm năm sau hôn nhân lạnh nhạt xa cách.
Chúng tôi đối đầu gay gắt đến thế này.
Vì đứa trẻ còn chưa thành hình trong bụng tôi.
Tôi nhìn lớp tuyết còn chưa tan trên vai anh, vành mắt đột ngột đỏ lên, hiểu ra rồi khẽ cười nhạt.
Tôi từng nghĩ anh bất chấp bão tuyết, đêm bay từ New York cách đây mấy nghìn cây số trở về.
Là vì xúc động trước mệnh mới trong bụng tôi.
Tôi thậm chí đã hèn hạ mà hy vọng.
Sự xuất hiện của mệnh nhỏ bé này có thể làm dịu mối quan hệ căng cứng giữa chúng tôi.
Đáng tiếc, tôi đã đoán sai.
phút này, anh giam tôi ở đây, dùng đôi mắt đầy tia máu SS nhìn chằm chằm vào tôi, chỉ để hỏi tội.
Tôi thời cảm thấy buồn cười: “Anh cho rằng tôi ngoại tình?”
“Nếu không thì sao?” anh cười khẩy một , càng thêm lạnh lẽo.
“Kết hôn năm năm không mang thai, tôi vừa đi là em có ngay?”
“Quý Minh Châu, có lúc tôi sự khâm phục em đấy, diễn tròn vai người đàn bà khao khát con năm năm trời.”
“Em nói xem, ngày nào cũng chạy bệnh viện, rốt cuộc là lòng điều dưỡng cơ thể?”
“Hay là đang chuẩn bị cho khoảnh khắc hôm nay, để lần mang thai này trông hợp tình hợp lý?”
Từng câu từng chữ của anh đều tràn ngập ác ý suy đoán.
Tôi ngẩn người nghe anh nói xong.
Một lúc lâu sau, siết chặt ngón tay trắng bệch, bỗng bật cười.
“Thì ra anh luôn nghĩ về tôi như sao?”
“Đứa trẻ đã tám tuần rồi, trước anh đi, chúng ta từng ở bên nhau một lần.”
“Nếu không phải con của anh, thì là của ai?”
“Đợi lớn tháng hơn, tôi toàn có thể làm chọc ối xét nghiệm DNA.”
“Vì sao bây đã vội chụp mũ ngoại tình cho tôi?”
Thấy tôi liên tiếp biện giải, anh bật cười khinh miệt, đầu ngón tay ác ý nghiền lên bụng tôi.
“Con của tôi?”
“ thì xin em giải cho .”
“Trong điều kiện tôi đã thắt ống dẫn từ năm năm trước.”
“Rốt cuộc em đã mang thai đứa trẻ này như thế nào?”
“Bốp!”
Một tờ giấy phẫu thuật thắt ống dẫn trắng đến chói mắt bị anh dùng sức đập mạnh xuống bên mặt tôi.
Vành mắt tôi đỏ rực, toàn chết lặng tại chỗ.
2
Mười năm trước, Trình sa sút, vì chia tay, tôi đã phá bỏ đứa con của chúng tôi.
Sau anh đông sơn tái khởi, hao hết tâm tư cưới tôi về, nói rằng tôi nợ anh một đứa trẻ.
Năm năm sau hôn nhân, để có thể sớm mang thai đứa trẻ này, tôi chạy khắp tất cả các bệnh viện.
Một người trước kia đến cà phê còn uống không quen.
đây lại không chớp mắt mà uống hết hết thang thuốc Đông y khiến người ta buồn nôn ói.
ràng rất sợ đau.
Thế nhưng có thể để kim tiêm kích trứng mảnh nhọn đâm vào da bụng dưới, chích đến bầm tím khắp người.
Đau mãi đau mãi.
Cuối cùng lại biến thành một thứ khát vọng bệnh hoạn.
là hy vọng để tôi đoạn tuyệt với người cũ cũ.
Chỉ cần có con.
Tôi liền có thể không chút gánh nặng mà rời khỏi nơi này.
Giống như anh từng nói.
Chúng tôi, không còn nợ nhau nữa.
Công ty của anh lúc nào cũng rất bận.
Tôi vừa phải tính toán ngày rụng trứng, vừa phải tránh va chạm với thời gian làm việc của anh.
Người đàn ông hiện tại đã toàn khác với chàng thiếu niên mắc chứng khát da thịt năm xưa.
Anh lãnh đạm cấm dục, không còn mặn mà với giường chiếu.
Còn tôi thì luôn phải nỗ lực gấp bội để khơi dậy hứng thú của anh.
Tất lụa, đồng phục, đuôi thỏ…
Nhưng phản ứng của anh mỗi lần đều rất lạnh nhạt.
Mà ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới ấy.
Càng khiến người ta từ thể xác đến tâm hồn đều cảm thấy khó chịu.
Cố gắng mấy năm trời không có kết quả.
Tôi dĩ nhiên cũng từng nghi ngờ là vấn đề của Trình Cẩm Niên.
là năm thứ ba sau hôn nhân, lần đầu tiên tôi mang theo nghi hoặc đi hỏi trợ lý bên cạnh anh, tra toàn bộ báo cáo kiểm tra năm trước của anh.
Kết quả, ngày hôm sau trên bàn ăn.
Người đàn ông liền ném về phía tôi hai bản báo cáo kiểm tra mới .
Còn kèm theo rất nhiều hạng mục dày đặc.
Bản của anh hảo đến mức không có một điểm bất thường.
Ngược lại, kết quả của tôi lại viết ràng rành mạch.
【Nội mạc tử cung mỏng, trứng thụ khó làm tổ.】
anh đã nói thế nào nhỉ?
À, anh lạnh lùng nhìn tôi, như nhìn một gã hề vụng về.
“Quý Minh Châu, vấn đề nằm ở đâu, chẳng phải em sao?”
Một người từng giấu tất cả, lén lút làm một ca nạo tử cung đau đớn đến ở phòng khám tư.
đây tư cách gì để chỉ trích anh.
Cho đến tận bây tôi còn nhớ.
Sắc mặt mình ấy trắng bệch đến nhục nhã.
Nhưng hiện tại.
Anh lại nói với tôi, ra anh đã thắt ống dẫn từ sớm.
thì năm năm nay.
châm chọc dày vò tôi phải chịu đựng chỉ để mang thai.
Rốt cuộc tính là gì?
3
Cả bàn tay tôi run rẩy dữ dội.
Run đến mức nước mắt làm nhòe hết chữ trên báo cáo, đầu ngón tay siết chặt đến trắng bệch.
Tôi ném bản báo cáo vào mặt anh ta, run rẩy chất vấn:
“Trình Cẩm Niên, anh đùa giỡn với tôi vui lắm sao?”
Nếu im lặng nước mắt không đổi sự tôn trọng.
Ít phẫn nộ thì có.
Tạm thời là có.
“Nhìn tôi uống thuốc, tiêm chích, chạy khắp nơi cầu y, bị hành hạ đến phát điên, anh có phải rất vui không?!”
“Tôi đã nói từ sớm rồi, Trình không thiếu một đứa trẻ, là em quyết phải mang thai!” anh gắt gỏng cắt ngang lời tôi.
“Nhưng anh đã đồng ý rồi mà!” nước mắt tôi thi nhau rơi xuống, cổ họng nghẹn cứng đến mức không nói nổi một câu trọn vẹn.
“Anh đã hứa rồi, chỉ cần cho anh một đứa con là coi như huề cả rồi…”
Anh nhìn nước mắt tôi trào ra, im lặng rất lâu.
Không biết đã qua bao lâu, người đàn ông trước mặt mới rốt cuộc bình tĩnh lại.
Trước tôi phản bội.
Người bày ra ván cờ lừa dối này.
Chính là anh.
Anh khó nhọc giật giật khóe môi.
“, tôi có nói sẽ thả em đi, với điều kiện là em giải cho .”
“Dù sao thì tôi cũng không hứng thú dây dưa cả đời với một người phụ nữ không biết liêm sỉ.”
Giải ư?
Anh ta nghe lời giải gì đây?
Vì sao buổi tiệc tối tôi biến mất bốn đồng hồ?
Vì sao lại dùng cớ đến kỳ lý để lừa anh?
vì sao lại trùng hợp đến thế.
Sau chia tay, vị nhị thiếu gia Giang phong lưu ngang ngược mà tôi từng qua lại.
Cũng vừa hay rời tiệc sớm?
4
Gió lạnh xen lẫn tuyết đập mạnh vào cửa kính.
xào xạc trong đêm khuya tĩnh mịch nghe đến lạ thường.
Tôi nói:
“Tôi anh ta không có gì cả.”
Đây là câu trả lời tôi suy nghĩ hai đồng hồ dành cho Trình Cẩm Niên.
Lời biện hộ tái nhợt yếu ớt ấy vừa thốt ra.
Một chứng cứ mang tính thực chất liền bị ném thẳng tới trước mặt tôi.
Là đoạn camera ghi lại cảnh nửa đêm tôi loạng choạng chạy ra khỏi căn phòng.
“Đến nước này rồi, em còn gì để nói nữa?”
Một lúc sau, tôi bấm chặt đầu ngón tay trắng bệch, điệu bình tĩnh đến tê liệt:
“, anh ta có tìm tôi, thông qua tôi nhờ anh giúp Giang một tay, tôi đã từ chối.”
“Rồi sao nữa?”
“Anh ta quấn tôi mấy liền, đột nhiên hỏi tôi có phải rất có con hay không, nói anh ta có thể giúp.”
“ em đã làm gì?” trong đáy mắt anh, vẻ giễu cợt càng lúc càng lan rộng.
“Tôi trốn ra ngoài.”
Tôi ngẩng đầu, đón ánh nhìn dò xét của anh.
Ánh mắt người đàn ông sắc như dao, định phải moi ra trên mặt tôi dù chỉ một tia dấu vết nói dối.
Nhưng làn hơi nước mờ mịt đã che kín đôi mắt hạnh nhân.
Ngoài viền mắt đỏ au rất kia.
Anh không thể nhìn ra bất kỳ điều gì khác.
Cũng giống như năm .
Anh chưa từng phân biệt lời tôi nói rốt cuộc có phải là lòng hay không.
Tôi khẽ đặt tay lên bụng, khàn đi:
“Anh thắt ống dẫn là của anh, nhưng tôi chưa từng có người đàn ông nào khác.”
“Đứa trẻ này chỉ có thể là con của anh.”
“Nếu anh chịu tin, tôi có thể nó ra.”
“Không cần.”
Anh không hề do dự dù chỉ một giây.
“Quý Minh Châu, đứa đã bị bỏ mười năm trước kia, mới xứng đáng gọi là con của tôi.”
“Còn đứa hiện tại này.”
“Bất kể thế nào, cũng không có khả năng Trình thừa nhận.”
cũ bị chôn vùi nhiều năm đột ngột bị nhắc lại.
Anh như ý nguyện nhìn thấy sắc mặt tôi toàn tái nhợt.
Trong mắt là khoái ý không hề che giấu.
“Tôi đã hẹn xong phẫu thuật nạo thai cho em rồi.”
“Ngay ngày mai.”
“Có cơ hội, cả đời chỉ có một lần.”
“Em nói xem, không? Quý Minh Châu.”
Trong phòng mở máy sưởi rất lớn.
Nhưng tôi cảm nhận lạnh thấu xương.
Từng chút một lan từ ngực ra khắp tứ chi.
Thì ra ngay trên chuyến bay trở về.
Anh đã định sẵn thời gian phá thai rồi.
Thẩm vấn.
Chỉ là để củng cố suy đoán của anh mà thôi.
Giống như trò mèo vờn chuột.
Anh chỉ nhìn tôi hoảng loạn, không cách nào biện bạch.
Để trút bỏ oán hận trong lòng.
Chứ không hề sự quan tâm đến chân tướng.
Một lúc sau.
Tôi buông lỏng bàn tay đặt trên bụng, bỗng bật cười.
“.”
Có cơ hội, cả đời chỉ có một lần.
Cho nên lần cơ hội thứ hai mà ông trời ban cho chúng tôi.
Tôi không cần nữa.
5
Căn phòng lại rơi vào im lặng.
gõ cửa bên ngoài vang lên dồn dập.
nữ lo lắng sốt ruột lọt qua khe cửa:
“Trình tổng, anh không sao chứ?”
Có lẽ vì quá lâu không ai trả lời.
Cô ta vội vàng xông vào.
Vừa hay đối diện với chúng tôi trong phòng ngủ.
Lúc này tôi mới nhận ra.
Lần này Trình Cẩm Niên có mang theo người về.
Cô gái dung mạo xinh xắn, mặc bộ đồ công sở mỏng manh.
Trên vai còn khoác chiếc áo khoác đen của Trình Cẩm Niên.
Tôi nhận ra thẻ trước ngực cô ta.
Trợ lý thực tập, Trần Niệm Niệm.
Một cô gái gan dạ.
Dám theo anh từ New York xa xôi, mạo hiểm bão tuyết quay về.
Sau nhìn tình trạng của chúng tôi.
Cô ta không kêu lên, cũng không lùi lại.
Chỉ đứng ngay ngắn tại chỗ, hạ thấp, rất mực:
“Em sợ xảy ra gì nên mới vào xem thử.”
“Trình tổng bôn ba mệt mỏi chặng đường dài như , còn chưa kịp nghỉ đã vội chạy sang đây.”
“Nếu là em, dù vì gì đi nữa, cũng sẽ không lớn với người bạn đời của mình.”
lời này.
Cô ta nói rất kiên định, cũng rất nghiêm túc.
Khóe mắt vừa quan sát thần sắc của Trình Cẩm Niên.
Vừa dùng tư thế khinh miệt liếc nhìn tôi.
là một cô trợ lý nhỏ chu đáo chính nghĩa nhỉ.
Tôi bỗng bật cười.