Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Phẫn nộ của tôi bị xem là vô cớ gây rối.
Vậy còn Trình Cẩm Niên thì sao?
Khi anh ép tôi lên bức tường lạnh buốt trong phòng tắm mà hung hăng tra hỏi.
Sao cô ta không nhảy ra giữ công đạo?
Tôi đột nhiên cảm thấy buồn nôn.
Che miệng khô khan nôn khan mấy tiếng.
Trình Cẩm Niên căng đưa tay đỡ tôi.
Tôi hất mạnh ra, vừa định nói gì .
Trần Niệm Niệm đã tiến lên một bước, giành lời trước:
“Trình tổng, xe dưới lầu đã làm ấm xong .”
“ căn hộ cũng đã dặn dì giúp việc qua nấu cơm.”
“Nếu anh muốn đi, có thể đi bất cứ lúc nào.”
Khi Trình Cẩm Niên bận rộn.
Anh rất ít khi về nhà.
Anh có mua một căn hộ lớn gần công ty.
So với nơi .
Chỗ mới giống nhà hơn.
Tôi tự giễu cười một tiếng.
Trình Cẩm Niên không nói gì.
Cũng không đuổi cô ta đi.
Chỉ im lặng, cố chấp nhìn chằm chằm vào tôi.
Có lẽ chờ tôi nói điều gì .
Tôi bỗng cảm thấy mệt mỏi.
“Còn đứng làm gì?”
“Lát nữa tuyết lớn lên, sẽ không đi được nữa đâu.”
Không đã qua bao lâu.
Người đàn ông cạnh cuối cùng cũng sải bước rời đi.
Trước khi cửa khóa lại.
Trần Niệm Niệm quay nhìn tôi đứng một mình trong phòng ngủ, dịu giọng khuyên nhủ:
“Trình phu nhân, bình thường vẫn nên bớt tức giận, nghĩ nhiều cho trẻ.”
“Trong lòng Trình tổng vẫn có chị.”
“Chỉ là anh vụng miệng thôi, chị thông cảm thêm chút.”
“Chúng tôi đi trước, chị nghỉ sớm nhé.”
Sự đắc ý thấp thoáng trong lời nói.
Tôi nghe rất rõ.
Tôi dĩ nhiên không tức giận.
Thậm chí còn rất bình thản đi tắm.
Nhặt tóc Trình Cẩm Niên rơi lại, cho vào túi trong suốt.
Nếu tình cảm không thể trở thành vũ khí.
Vậy thì dùng chứng cứ.
sao thì, Trình Cẩm Niên.
Anh chẳng phải là người coi trọng chứng cứ nhất sao?
6
Giấc ngủ , thực chất chẳng hề yên ổn.
Tôi mơ thấy rất nhiều, rất nhiều chuyện cũ.
Mồ hôi rịn ra mũi.
Là trẻ mười năm trước, tôi từng đánh mất.
Tôi nằm trên bàn mổ, máu chảy ra không ngừng.
Ngay cả người mẹ lúc nào cũng hút máu tôi, khi cầm lấy tờ thông báo nguy kịch, cũng không nhịn được mà bật khóc.
Tiếng “tít tít” của máy theo dõi thúc giục màn đêm chuyển sang bình .
Trình Cẩm Niên là người cuối cùng.
Tuyết lớn chặn đường, anh vứt lại toàn bộ mớ hỗn độn ở công ty, lái xe đi đường vòng hàng trăm cây số đến thành phố tôi sống.
khi thật sự tìm được tôi.
Đã là tuần sau.
Trên con phố mùa đông vắng lặng.
Anh nhìn chằm chằm vào bụng tôi rất lâu, giọng nói khàn đặc mới vang lên:
“Con đâu ?”
Tôi đáp:
“Đã .”
Khi , nhà họ Trình đứng bờ sản, cha Trình bị bắt vào tù.
Người thừa kế còn quá trẻ kịp tiêu hóa hết biến cố, đã bị đẩy ra tuyến .
Dự án then chốt duy nhất có hy vọng vực dậy, lại bị điều tra vì vấn đề tài chính.
có lẽ là thời điểm khó khăn nhất của anh.
Còn tôi thì…
Đã phô bày bản tính ham sống sợ khổ của mình một cách trọn vẹn nhất.
Tôi bỏ con, ép anh chia tay.
rằng suốt sáu năm yêu nhau thời đại học.
rằng chính anh đã kéo tôi ra khỏi mái nhà ẩm mốc nghèo nàn lúc tôi chạm đáy tuổi trẻ.
rằng thuyết phục nhà họ Trình chấp nhận tôi, anh từng không tiếc trở với gia đình.
“Vì sao?”
“Chỉ vì mấy tháng nay anh không gửi tiền cho sao?”
Sinh ra đã là thiếu gia nhà họ Trình cao quý lạnh lùng.
Được người người vây quanh, ở trên cao nhìn xuống.
từng có lúc nào chật vật và thấp hèn đến thế.
Tôi nhìn anh, giọng rất nhẹ:
“Nếu không thì sao?”
“Anh chẳng phải đã à?”
“Nhà họ Trình bây không dễ dàng gì.”
“Tôi không tiêu tiền của người nghèo.”
Anh cười lạnh:
“Vậy thì sao?”
“Nên chê trẻ là gánh nặng?”
“Làm lỡ việc tìm bến đỗ tiếp theo?”
Tôi siết chặt các ngón tay, không nói gì.
Tiền trao cháo múc.
Chỉ là một cuộc giao dịch.
Năm mười mấy tuổi, anh cho tôi tiền.
Tôi giúp anh xoa dịu chứng khát da thịt.
cây đổ thì bầy khỉ tan.
Mọi nỗ lực của anh.
Cuối cùng vẫn không thể cảm hóa được tôi.
“ có nỗi khổ gì không?”
Trước khi rời đi, anh gọi tôi lại, hỏi câu cuối cùng.
Tôi chớp chớp đôi mắt cay xè, phát âm rõ ràng từng chữ:
“Không có.”
Gió lạnh gào thét lướt qua giữa chúng tôi.
Một lúc lâu sau.
Khóe môi anh cong lên một nụ cười gần giễu cợt.
“Được.”
“Quý Tống Tống, là tôi nhìn lầm .”
Anh gọi cái tên cũ của tôi.
Năm mẹ tôi sinh ra tôi, định đem cho người .
Nên đặt tên tôi là Tống Tống.
Về sau anh giúp tôi đổi tên.
Gọi là Quý .
không phải là thứ bị ghét bỏ.
Mà là bảo vật đáng được nâng niu trong lòng bàn tay.
Một người lạnh lẽo anh.
Cũng từng lau nước mắt cho tôi.
Nhìn tôi rất nghiêm túc mà nói:
“Cho nên.”
“ cũng vậy.”
Là trân bảo.
Đáng được người trân trọng và quý yêu.
7
Khi tỉnh dậy.
Trời vừa hửng sáng.
Tôi mới nhận ra mình đã lạnh buốt lúc nào.
Điện thoại vang lên, là cuộc gọi của bác sĩ tư nhân mà tôi đã đặt lịch tối qua.
“Ngày hôm nay có thể làm xét nghiệm chọc ối, cô Quý tiện đến lúc nào?”
“Bây .” Tôi đáp.
Tắt máy, tôi khoác áo khoác cashmere ra khỏi nhà.
Trong sân, cành mai mùa đông đứng trơ trọi giữa gió lạnh, kiêu hãnh mà tịch liêu.
Khoảng sáu, bảy sáng, đường phố còn vắng tanh.
Tôi đi thẳng một mạch không gặp trở ngại.
Điện thoại đã nhận được nhắn Trình Cẩm Niên, kèm địa chỉ và vị trí của bệnh viện thai.
trẻ , tôi đương nhiên sẽ thuận theo mong muốn của anh ta mà bỏ.
trước khi làm điều .
Tôi không muốn lại cho bản thân bất kỳ cái cớ nào bị công kích.
Tôi nhớ lại chiếc áo khoác đen trên người cô trẻ kia, siết chặt vô lăng.
gì thì người không chung thủy trong cuộc hôn nhân …
Xưa nay… từng là tôi.
8
Trong căn hộ.
Trình Cẩm Niên tựa trên sofa, rít thuốc.
Khói thuốc quẩn quanh, che đi nét lạnh lùng của anh, khiến người chẳng thể đoán ra được cảm xúc trong đáy mắt.
Anh trước đây rất ít hút thuốc, kể khi gánh vác sản nghiệp gia tộc, áp lực quá lớn khiến anh dính phải thói quen xấu .
Một khi đã dính, thì không thể nào dứt ra.
nhắn lúc tám sáng được gửi đi.
Phía kia vẫn không có bất kỳ phản hồi nào.
cố ý lạnh nhạt, lại giống giận dỗi.
Anh bật cười lạnh.
Người bị đội mũ xanh là anh.
Quý lấy tư cách gì bày ra sắc với anh?
Cô ta còn dám giận dữ nữa sao?
Anh ném điện thoại lên sofa, óc lạnh lùng đến đáng sợ.
Nếu Quý điều, ngoan ngoãn thai theo yêu cầu, thì ít nhất người còn có thể giữ lại chút thể diện ngoài.
Nếu cô ta không chịu…
Anh cũng không ngại tự ra tay.
Anh , xử lý “một con hoang” bằng danh nghĩa tai nạn.
Không phải là chuyện khó gì.
Trần Niệm Niệm bếp bưng ra bữa sáng—một bát mì rất đơn giản, nhìn không đẹp mắt vị khá thanh đạm.
Chỉ tiếc, Trình Cẩm Niên mới ăn được miếng đã đặt đũa xuống.
Cô ta có chút lo lắng: “Trình tổng, không hợp khẩu vị sao?”
Anh liếc mắt nhìn cô ta, thể mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay.
Điện thoại vang lên vài nhắn.
Anh cầm lên, mở WeChat.
Có trợ lý đặc biệt, tổng giám đốc, và vài người bạn anh sắp về nước hỏi xem anh có hạ cánh an toàn .
Ai cũng quan tâm đến chặng đường anh đi đầy gian nan.
Chỉ riêng… người vợ danh nghĩa của anh.
Anh ngước mắt lên, cô trước căng thẳng lấy lòng anh đầy mong đợi.
“Có thể do tôi lâu không nấu, tay nghề hơi kém, hay là tôi nướng thêm ít bánh mì cho anh nhé?”
So sánh người, mới thấy châm biếm bao.
Cảm xúc trong mắt anh càng lúc càng u ám.
Khi cô ta vừa định dọn bát mì đi, anh lên tiếng:
“Tôi không ăn hành lá.”
Anh rất hiếm khi nói với người sở thích của mình.
lần , cảm xúc bị dồn nén suốt mấy ngày qua đã xé rách cái lớp vỏ im lặng .
Anh thầm nghĩ, đầy chán ghét.
Quý đã có thể đi tìm người .
Thì anh… tại sao lại không thể?
“Đã từng yêu ai ?” Anh hỏi Trần Niệm Niệm.
Cô vớt hành trong bát mì khựng lại, ngẩng chạm vào ánh mắt lạnh nhạt của anh, gò má lập tức ửng đỏ.
Trình Cẩm Niên nhìn ra được sự vui mừng và rung động không giấu nổi trong mắt cô ta.
anh không bận tâm.
Anh chỉ cần một nơi trút hết uất nghẹn.
Anh cúi xuống hôn cô . Môi cô ta rất sạch sẽ.
Giống hệt cô nhỏ năm xưa.
Từng nghiêm túc kiễng chân hôn anh trong tuyết trắng.