Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mà đoạn video giám sát kia.
Là ngày 20 tháng 10.
Tức là một tuần trước khi anh đi công tác.
Chỉ lệch một tuần.
Đứa trẻ được thai khi nào.
Ranh giới thật sự không quá rõ ràng.
Huống chi, trên thực tế anh cũng .
Năm đó Quý Minh Châu và vị nhị thiếu gia nhà Giang kia.
Chỉ đơn thuần là quan hệ công việc.
Công tử phong lưu ấy có rất nhiều tình nhân.
Còn Quý Minh Châu với tư cách trợ lý.
Phụ trách giúp anh ta giải quyết những cô gái đó.
Nhưng vào khoảnh khắc được đoạn giám sát kia.
Trình Cẩm Niên vẫn bị giận làm cho đầu óc choáng váng.
Anh tạm chưa tra được người đàn ông đã ngủ với Quý Minh Châu là ai.
Nhưng anh cần gấp một bằng chứng.
Một bằng chứng có thể mạnh mẽ vả vào mặt cô.
thế, đoạn giám sát bị ném ra.
Anh như vậy, hèn hạ đứng lên vị trí đạo đức cao nhất.
Trình Cẩm Niên trầm mặc một .
Gọi điện cho Trần trong viện.
Bên đó có giữ lại một ống máu của Quý Minh Châu.
Vốn dĩ là để sau này cha ruột của đứa trẻ.
Xác đối tượng ngoại tình.
Nhưng bây giờ.
Nó có tác dụng khác rồi.
“Giúp tôi kiểm tra xem.”
“Đứa trẻ đó là thai được mấy tuần rồi.”
Dù Quý Minh Châu nói là tám tuần.
Vừa khớp với trước khi anh đi công tác.
Nhưng với tư cách một kẻ lăn lộn thương trường nhiều năm.
Anh chưa bao giờ chỉ tin vào lời nói.
Anh chỉ tin vào sự thật khách quan mà mình tận mắt nhìn thấy.
15
Trần bên kia rất nhanh đã cho kết .
“Dựa vào chỉ số HCG trong máu, thai kỳ vào khoảng 8 đến 9 tuần.”
Trình Cẩm Niên hỏi:
“Không thể xác định chính xác hơn sao?”
Trần đáp:
“Phải siêu âm để đo chiều dài đầu – mông của thai nhi mới rõ hơn.”
Thai kỳ trở thành một ẩn số.
Dù sao thì đứa bé cũng đã bị phá.
Trình Cẩm Niên cũng không còn hứng thú truy cứu tiếp.
Anh vài người từng tiếp xúc gần với Quý Minh Châu.
mẫu tóc của .
Kết cần bảy ngày mới có.
Trong khi đó, bên New York vẫn tục giục anh quay về.
Anh không có ở lại đây thêm bảy ngày nữa để chờ kết xét nghiệm.
Tuyết ngoài trời rồi lại tạnh, như thể chẳng bao giờ có điểm dừng.
Những ngày này, anh vẫn ngủ lại trong phòng của Quý Minh Châu.
Có , vào một đêm khuya nào đó, cô sẽ quay về.
Nếu đúng chạm mặt, thì người… có thể nói chuyện cho ra .
Người giúp việc thỉnh thoảng mở cửa sổ cho phòng thoáng khí.
Mùi thuốc bắc từng quen thuộc trong không cũng dần nhạt đi.
Anh nằm đó, trong căn phòng từng chút một mất đi hơi thở của Quý Minh Châu.
Giữa đêm khuya, bất chợt có một cảm giác trống trải và bất an âm ỉ trỗi dậy trong tim.
Hiếm hoi lắm, anh mới chịu tự vấn bản thân.
Có …
Anh không cư xử quá cứng rắn như vậy.
Nhưng…
Chẳng phải chính Quý Minh Châu là người phản bội anh trước hay sao?
Chỉ cần đến đứa con hoang trong bụng cô.
Ngực anh lại như bị ai cầm dao đâm mạnh một nhát.
đau âm ỉ và chua xót thế lan dần ra từ lồng ngực.
Anh lạnh lùng ném quyển lịch đánh dấu xuống sàn.
Đúng vậy.
Là Quý Minh Châu sai trước.
Cô là người không chung thủy với cuộc hôn nhân này.
Anh có quyền làm tất cả những điều đã làm.
Ngay tối hôm trước khi anh chuẩn bị lên đường rời đi.
Một người phụ nữ xa lạ gọi điện cho anh.
Nói rằng có một bản xét nghiệm huyết thống cần anh đến .
Trình Cẩm Niên đó vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc còn mơ màng:
“Của tôi à?”
“Đúng vậy, là phu nhân của ngài đã làm ở chỗ chúng tôi tuần trước.”
“Xin hỏi khi nào ngài rảnh để đến kết ?”
Trên nền sàn vương vãi đầy những tờ lịch rách.
Những vòng tròn đỏ đánh dấu ngày rụng trứng bỗng trở chói mắt và nóng rực.
Một bất an…
Len lỏi trỗi dậy từ nơi sâu nhất trong đáy lòng anh.
16
tuyết lớn, đường trơn trượt, Trình Cẩm Niên lái xe quá nhanh, gây ra một vụ tai nạn.
Anh toàn thân đầy vết thương, lê từng bước tập tễnh đến viện.
Chỉ để bản kết giám định huyết thống đó.
Đôi môi mím chặt nhưng khuôn mặt lại toàn vô cảm.
Trần Thiện đưa tập hồ sơ sang.
Sau đó đúng như dự đoán, cô thấy đồng tử của người đàn ông trước mặt khẽ mở lớn.
Bàn tay anh run dữ dội.
Anh ngẩng đầu nhìn cô.
Trong mắt tràn đầy hoang đường và mỉa mai.
Xác quan hệ cha con với anh?
Làm sao có thể?
Quý Minh Châu làm gì có sợi tóc nào của anh chứ?
Chắc chắn là cô cố tình dàn dựng.
Cố tình lừa anh.
Muốn làm anh hối hận.
Nhất định là như vậy.
Quý Minh Châu, em đúng là giỏi tính toán.
Mắt anh đỏ hoe, bật cười lạnh một tiếng.
Nắm chặt tờ kết , vò nhàu, rồi ném mạnh vào thùng rác.
Chỉ là một trò bịp.
Anh tuyệt đối sẽ không tin.
Người đàn ông ấy bước ra khỏi phòng khám.
Dưới ánh nắng lốm đốm nơi hiên hành lang.
Bóng lưng cao ngạo, lạnh lùng mà kiên quyết.
Trần Thiện thở dài.
này đây, cô thực sự cảm thấy.
Việc Quý Minh Châu lựa chọn phá thai, rời khỏi người đàn ông này.
Là toàn đúng đắn.
17
Trình Cẩm Niên hoãn lại chuyến bay quay về New York.
Anh phải đích thân chờ kết từ viện của Trần .
Ngày tháng bỗng trở vừa dài đằng đẵng, vừa khó chịu.
Cho đến một buổi chiều hiếm hoi nắng lên sau những ngày tuyết trắng.
Anh đứng trong viện.
Cuối cùng được bản giám định huyết thống lần thứ .
“Sau khi thắt ống dẫn tinh, vẫn tồn tại khả năng nối lại tự nhiên.”
“Dù xác suất cực thấp, nhưng không phải là không thể.”
“Nhưng tôi đã thắt rồi cơ mà… Sao có thể là con tôi được?”
Trình Cẩm Niên cố chấp nhìn anh ta.
Các đốt ngón tay trắng bệch siết quá chặt.
Đây là niềm tin anh luôn bám vào.
Trần cố gắng giải thích:
“Cậu đã thắt được năm năm rồi, cũng là dài.”
“Mô tổn thương có thể hình thành sợi xơ, nối lại ống dẫn tinh, tạo thành một đường dẫn hẹp…”
Những lời phía sau, Trình Cẩm Niên không nghe lọt tai nữa.
Sự thật này đã toàn đập vỡ mọi nghi ngờ và kiêu ngạo của anh.
Một sóng thần tên “hoảng loạn” nhấn chìm anh.
Anh nhìn chằm chằm vào vài dòng chữ trên tờ giấy kia, hô hấp trở vô cùng khó nhọc.
Không thể nào.
Anh .
Trần nói dối.
Quý Minh Châu là người vô tình như thế,
Làm sao lại tình nguyện thai con anh được?
Ánh đèn huỳnh quang trên trần trở chói lòa.
Mắt anh đau nhức, cay xè.
Bỗng dưng, anh muốn khóc.
Đó không phải con anh.
Bọn đều lừa anh.
Cái sinh mệnh bé nhỏ đã biến mất trong đêm đông đó, toàn không quan gì đến anh cả.
Người đàn ông loạng choạng lao ra khỏi phòng khám.
Mùi thuốc sát trùng nơi hành lang khiến cổ họng anh nghẹn lại.
Cái lạnh len lỏi khắp cơ thể nhưng vẫn không thể xua đi sự kinh hoàng bỏng rát trong lồng ngực.
Trời ngoài kia xám xịt.
Anh run rẩy điện thoại ra.
Bấm số Quý Minh Châu.
Nhưng trong tai, chỉ vang lên giọng thông báo vô cảm:
“Số máy quý khách vừa gọi hiện không lạc được.”
Anh cố chấp gọi hết cuộc này đến cuộc khác.
Anh muốn chính miệng nghe cô nói.
Là cô ngoại tình.
Là đứa bé ấy không phải con anh.
Nỗi sợ trong mắt ngày càng sâu.
Cuối cùng hóa thành giọt nước mắt tuôn ra từ khóe mi.
toàn sụp đổ.
Ngay đó, Trần Niệm Niệm thấy anh ở cổng viện.
Nghe thấy người đàn ông lẩm bẩm không dứt.
Cô ta nói điều anh muốn nghe nhất:
“Đúng vậy mà. Phu nhân đã sớm nói với anh rồi còn gì?”
“Trình tổng, đó không phải con anh đâu.”
Ngón tay bấm điện thoại của anh khựng lại.
Mắt anh đỏ rực, gào lên như dã thú bị thương:
“Là con tôi!”
“Đó chính là con của tôi và Quý Minh Châu!”
Trần Niệm Niệm hoảng hốt, mặt cắt không còn giọt máu.
Lắp bắp:
“Nhưng… không phải đứa bé đã bị phá rồi sao?”
Câu nói đó như một mũi dao xuyên thẳng vào tim anh.
Trình Cẩm Niên chết lặng.
đau nhói đột ngột lan khắp lồng ngực.
Cái lạnh buốt thấm vào từng tế bào.
Toàn thân anh bắt đầu run rẩy.
Chính anh.
Chính anh đã tự tay sắp đặt.
Tự tay… đánh mất đứa trẻ thuộc về mình.
18
Mẹ Trình gọi điện cho anh, hỏi có phải anh và Quý Minh Châu cãi không.
“Bữa đó con bé đột nhiên tắt máy, gọi cũng không lạc được.
Mẹ thừa năm xưa là nhà Trình có lỗi với nó.
Nhưng suốt năm năm nay cho nó cũng đủ nhiều rồi còn gì.
Con chiều nó như thế, thành ra càng ngày càng hỗn hào…”
Năm xưa…
Là chuyện gì?
Dù sao cũng đã qua bao nhiêu năm.
Bà Trình không còn ý định giấu giếm nữa.
Sau khi rõ toàn bộ sự thật năm ấy, toàn thân Trình Cẩm Niên lạnh buốt như vào hầm băng.
Anh từng hận sự tuyệt tình lạnh lùng của cô.
Nhưng chưa từng rằng.
Có những nỗi khổ, không phải chỉ cần hỏi là sẽ có được đáp án.
Đêm đó, anh mơ thấy đứa con bị phá năm xưa.
Anh đã từng không kiềm chế nổi mà trút giận lên cô.
Trách móc cô.
Nhưng anh chưa từng tới.
Khi ấy, cô một mình đứng giữa màn sương mù dày đặc.
Cũng đầy mông lung và bất lực.
Anh gác hết công việc, bắt đầu hành trình kiếm vô định.
Anh muốn xin lỗi cô.
đã phá bỏ đứa trẻ ấy, cũng năm năm ngạo mạn và tàn nhẫn của chính mình.
Điểm đầu tiên anh đến.
Chính là quê của Quý Minh Châu, một thị trấn nhỏ xa xôi hẻo lánh.
Căn nhà mục nát, chỉ có người mẹ già nua của cô ngồi nơi ngưỡng cửa.
Tay cầm một chiếc vòng bạc kỹ được mài sáng bóng.
Anh Minh Châu luôn mềm lòng.
Những năm qua vẫn thường xuyên chu cấp tiền cho gia đình người mẹ tái giá ấy.
Nhưng bà chỉ ngẩn ngơ nói:
“Tống Tống chẳng bao giờ về nữa.
Nó nói chúng tôi ai cũng quá nhẫn tâm.
Nó sợ rồi.”
Gió từ đầu ngõ thổi tới, theo mùi đất ẩm nồng nặc.
Thổi khiến đôi mắt anh cay xè.
“Người nhẫn tâm”… có bao gồm cả anh không?
Anh lang thang khắp thị trấn.
Đi ngang qua ngôi trường tiểu học cô từng học, cả cửa hàng tạp hóa mà cô hay lui tới.
Dấu vết của cô còn vương lại khắp nơi.
Chỉ tiếc là người thì chẳng thấy đâu.
Anh lật tung danh bạ, gọi cho tất cả những ai từng quan đến Minh Châu.
Bạn bè, đồng nghiệp , từng người một.
Nhưng tất cả câu trả lời đều là:
“Lâu rồi không lạc, không cô ấy ở đâu.”
Anh đứng ngơ ngác giữa con đường nhỏ.
Ngước nhìn bầu trời vuông vức giữa bốn bức tường.
Chợt ra…
Anh thậm chí còn không phải cô ấy ở đâu.
Chính trong khoảnh khắc này.
Anh hiểu rằng:
Mình thật sự đã mất đi người con gái yêu anh nhất trên đời.
Không phải bây giờ.
Mà là từ năm năm trước, hoặc có còn sớm hơn…
Là khi anh lần đầu tiên mỉa mai tổn thương cô.
Anh từng ngây thơ rằng:
Chỉ cần không để cô thai, thì cô sẽ không thể rời đi.
Anh , còn nhiều để làm lành.
Dối trá, đàn áp, cãi vã, nước mắt…
Chỉ cần trút hết nỗi hận năm xưa.
sẽ lại trở về như trước.
Nhưng anh quên mất.
Trái tim dù mạnh mẽ và dịu dàng đến đâu, cũng có ngày chịu không nổi nữa.
Người đàn ông đứng dậy, lảo đảo đi về phía chiếc xe đậu gần đó.
Con đường đất vẫn lầy lội như , mỗi bước đi đều nặng nề, như dẫm lên những sai lầm của chính mình.
Anh trượt ngã xuống bùn.
Nhắm mắt lại.
Bùn lẫn cát lấp đầy tai, chặn hết mọi âm thanh của thế giới.
Tuyết lại , bay lả tả rải lên gương mặt anh.
Dường như…
Mọi thứ lại quay về mười năm trước.
Cô gái năm ấy, nhón chân trong tuyết, khẽ hôn anh.
【Chính văn kết thúc】
Phiên ngoại
Khi Trình Cẩm Niên thấy tôi.
Đã là ba năm sau.
Anh vẫn như , cố chấp.
Muốn dùng danh nghĩa hôn nhân để đưa tôi về.
Có những năm ở Thụy Sĩ tôi sống rất yên bình.
nhìn thấy dáng vẻ chật vật của anh, tôi chẳng còn quá nhiều cảm xúc.
Tôi đương nhiên không đồng ý quay lại.
Anh liền giam tôi trong biệt thự, nước mắt cầu xin tôi.
Lặp đi lặp lại câu xin lỗi.
“Chúng ta rồi sẽ có con mà, đúng không?”
“Anh đã đi nối lại rồi, Minh Châu, chúng ta bắt đầu lại được không?”
Tôi nhìn ra mảng cây xanh ngoài cửa sổ, chậm rãi nói:
“Anh quên rồi à?
Cơ thể em… đã sớm bị anh hủy hoại rồi.”
“Chúng ta không thể có con nữa đâu.”
thuốc bổ lạnh dùng suốt nhiều năm khiến tỳ vị tôi yếu.
Thường xuyên đau, ăn uống kém.
Trong mắt Trình Cẩm Niên, tôi là tuyệt thực với anh.
Mà tuyệt thực… đã rất lâu rồi.
Tôi không muốn về nước.
Trình Cẩm Niên liền thường xuyên bay sang Thụy Sĩ thăm tôi.
Anh nói…
Anh sẽ chờ, cho đến khi tôi chịu quay đầu.
Nhưng tôi chỉ thấy phiền.
Chỉ cần anh xuất hiện, tôi liền thấy ngột ngạt.
Năm tôi tròn ba mươi lăm tuổi.
Anh đặc biệt gác lại công việc, mua bánh sinh nhật đến thăm.
Chiếc bánh màu hồng, là kiểu tôi từng rất thích hồi trẻ: Hello Kitty.
Ánh sáng vàng nhạt trong phòng khách đổ lên cửa kính.
Kéo dài bóng người chúng tôi.
Anh đã cởi bỏ chiếc áo khoác đen trưởng thành.
Lửa nến lấp lóe làm mờ gương mặt sắc nét kia.
Trong khoảnh khắc ấy…
Tôi dường như thấy lại chàng trai mười tám tuổi năm nào.
Cậu trai lạnh lùng, kiêu hãnh, như được ông trời ưu ái.
Dám nắm tay tôi, một cô bé tự ti thuở thiếu .
Không hề sợ ánh mắt dị nghị của ai khác.
Cậu từng là dũng khí để tôi trưởng thành.
Rồi năm tháng nối tiếp năm tháng…
Cậu trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi.
Có , tình yêu tuổi trẻ ấy.
Nếu dừng lại từ mười năm trước, sẽ là cái kết đẹp nhất.
Tôi ngơ ngẩn một lát, rồi nhanh chóng lại tỉnh táo.
Tôi hỏi:
“Ước gì cũng sẽ thành hiện thực à?”
Ánh mắt anh cố chấp mà tha thiết,
Cam đoan:
“Ừ. Ước gì cũng được.”
Khi ngọn nến được thổi tắt.
Trong bóng tối…
Anh nghe thấy điều ước sinh nhật tuổi ba mươi lăm của tôi.
Giọng tôi rất nhẹ, rất bình thản.
Bình thản đến mức không theo chút cảm xúc nào.
Tôi nói:
“Trình Cẩm Niên
Vài chục năm về sau
Mình đừng gặp lại nữa, được không?”
Tim anh thắt lại dữ dội.
Nước mắt nóng hổi từ hốc mắt đỏ au xuống.
Anh không ngờ…
Điều ước sinh nhật của tôi,
Là được mãi mãi… rời xa anh.
Trước khi rời Thụy Sĩ, Trình Cẩm Niên chuyển cho tôi một khoản tiền rất lớn.
Đủ để tôi sống sung túc cả đời còn lại.
Lần cuối cùng, anh đi dạo công viên cùng tôi.
Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, chúng tôi cùng bình yên đi bộ.
Trong công viên, có một cô bé tóc vàng mắt xanh đọc sách.
Cô bé nhìn chúng tôi mãi.
Về sau tôi mới …
Cô bé cảm thấy anh mặc vest đen, tôi mặc váy trắng,
Giống như hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích.
Sau khi tôi rời đi.
Cô bé hỏi anh:
“ người yêu lắm đúng không ạ?”
Anh mỉm cười.
Rồi cười mãi…
Nước mắt lại .
“Đương nhiên rồi.”
Người từng khắc sâu vào máu thịt, sao có thể không yêu?
Chỉ là sau đó, xảy ra quá nhiều chuyện.
Khiến tình yêu tuổi trẻ ấy trở thành ám ảnh, hoạn, và cuối cùng là kết cục không thể cứu vãn.
Gió hè nóng nực thổi lay những tán long não cao vút.
Trong công viên xa xứ phủ đầy màu xanh.
Cô bé chớp mắt, tò mò hỏi tiếp:
“Sau đó thì sao ạ?
người cưới , sống hạnh phúc bên mãi mãi chứ?”
Khuôn mặt ngây thơ ấy, còn ôm chặt cuốn truyện cổ tích trong tay.
Giữa gió cuối hạ, Trình Cẩm Niên khẽ đáp, giọng khàn và chân thành:
“Cưới rồi.”
Anh cố gắng nở một nụ cười.
Cười mãi, nước mắt lại .
Nhưng không hề hạnh phúc.
【TOÀN VĂN 】