Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

9

Tôi không kìm được nhíu mày.

“Gì đây, mềm mỏng không xong thì muốn giở trò cứng rắn hả?”

Tôi ngẩng đối diện ánh mắt lì lợm Văn Thiệu, cười khẩy:

“Nhưng mà… anh có đủ ‘cứng’ không?”

Văn Thiệu như đánh trúng chỗ đau, sắc càng lúc càng khó coi.

Anh ta run môi, gằn giọng:

“Thì vì thế tôi mới bảo đi phẫu thuật!”

làm cho bộ ngực bớt đi một chút thì tốt quá rồi. tôi không muốn sao? Nhưng tôi không vượt qua được phản ứng sinh lý, tôi làm sao đây?”

Vừa nói, khóe mắt anh ta đỏ lên:

“Triệu Thanh Viên, tôi thật lòng thích . Nếu không thì tôi đi tìm người khác cho rồi.”

“Tôi phạm một lỗi nhỏ xíu, muốn tay. không thấy như vậy quá tàn nhẫn với tôi à?”

Bỗng nhiên, một giọt mắt rơi trên mu bàn tay tôi.

Văn Thiệu khóc.

mắt tinh vi che giấu đi sự điên cuồng tận sâu đáy mắt.

Tôi anh ta, khẽ mím môi.

Im lặng một lúc .

Tôi cúi , thở khe khẽ.

Rồi lên tiếng, giọng run run:

“Anh tôi muốn tay sao?”

Cảm xúc Văn Thiệu đột ngột cắt ngang, lúng túng:

“Bảo bối, em…”

Tôi nhắm chặt mắt, gục xuống thấp hơn:

“Chúng ta bên nhau như vậy, sao có thể nói tay là tay được.”

“Tôi là tức quá thôi, phát chút tính khí.”

Mắt Văn Thiệu sáng lên, lập tức vươn tay nắm lấy tay tôi:

“Bảo bối…”

Tôi nghiêng người tránh né:

“Đừng làm thế, tôi vẫn đang , tạm thời không muốn nói với anh.”

“Cũng không muốn thấy anh, càng càng bực.”

Văn Thiệu ngẩn ra một lúc.

Rồi lại rón rén tiến đến, nâng tôi lên:

“Em không đang giả vờ để dụ anh rời đi đấy chứ?”

10

“Anh nghĩ tôi đang diễn trò?”

Tôi tròn mắt kinh ngạc, bực mình quay người:

“Được thôi, cứ coi như tôi nói gì, anh muốn nghĩ sao thì nghĩ.”

Văn Thiệu hoảng hốt:

“Đừng đừng đừng, là anh sai, em đừng mà.”

Anh ta giơ hai tay, làm động tác hàng:

“Anh đi liền, được ?”

Tôi không đáp.

Nghe tiếng bước chân dần xa, tôi đang định thở phào.

Người kia lại đột ngột dừng lại ở cửa.

“Vậy… thằng lúc nãy là ai?”

Ngón tay tôi khẽ động.

Rồi nhanh chóng bật cười lạnh:

“Văn Thiệu, anh nghĩ tôi ngu à? Tôi biết rõ anh tới, mấy câu đó tôi cố tình nói cho anh nghe đấy.”

Văn Thiệu chăm chú quan sát biểu cảm tôi, vẫn chút nghi ngờ.

Tôi thẳng vào anh ta, tung ra chiêu sát thủ:

lắm thì cứ lùi lại một bước, cho dù anh không tin tôi, chẳng lẽ không tin vào cái mình sao? Tôi yêu anh như vậy, làm sao dễ dàng để mắt tới người khác được chứ?”

Quả nhiên, Văn Thiệu lập tức thuyết phục.

Trước khi đi, trên anh ta là vẻ đắc ý rõ ràng đến mức không thèm giấu.

Tôi bóng lưng anh ta, không nhịn được cười lạnh lòng.

Người ta nói đàn ông không chống lại được ba câu khen.

Văn Thiệu thì không cần ba câu, một câu đắc ý tới mức lạc đường.

Tôi bước đến bên cửa sổ, mãi đến khi chắc chắn anh ta lái xe rời đi, mới thở phào một hơi .

11

tay hòa bình với Văn Thiệu là điều không .

Anh ta tự mãn và cố chấp, đến lúc nhận ra mình lừa, chẳng biết sẽ làm ra gì điên rồ nữa.

Để tránh đêm lắm mộng, tôi quyết định dọn nhà ngay đêm.

Khi đang thu dọn đồ đạc, tôi phát hiện một tờ quảng cáo du lịch, kẹp giữa là hai tấm vé thẳng đến Bắc Âu.

Đây vốn là món quà sinh nhật tôi chuẩn sẵn cho Văn Thiệu.

Trước kia vì thời gian thử việc, không xin nghỉ được ngày, Văn Thiệu than phiền tôi không có thời gian đi du lịch anh ta.

Khó khăn lắm tôi mới được lên chính thức, xin nghỉ trước rồi, ai ngờ lại xảy ra này.

Nghĩ ngợi một lúc, tôi nhét tờ quảng cáo hai tấm vé vào vali.

Đến đúng ngày sinh nhật Văn Thiệu, tôi một mình lên thẳng sang Bắc Âu.

12

Sau 15 tiếng , hạ cánh an toàn.

Tôi bắt xe đến khách sạn đặt trước và làm thủ tục nhận phòng.

Vừa kết nối được wifi, định tra một vài địa điểm du lịch, thì bắt lag.

Tin nhắn và cuộc gọi nhỡ ùn ùn kéo đến, khiến tôi có cảm giác như đang cầm… một cái rung công suất cao.

lúc đang đơ, tôi lờ mờ thấy vài dòng:

【Em đang làm gì vậy? Anh đợi tin nhắn em suốt mấy hôm nay rồi.】

【Anh quay xong rồi, gửi trước cho em nhé.】

【Vì sợ đủ rõ, không đạt yêu cầu em, nên anh quay đủ mọi góc độ.】

【Sao không nói gì cả? Em không hài lòng à?】

【Đừng im lặng, anh có thể quay lại mà!】

【Ơ? em tắt nguồn rồi?】

【Có gặp nguy hiểm gì không?】

【Đừng dọa anh chứ, anh lo chết được…】

Sau khi tụt thêm một vạch pin, thế giới cuối cũng trở nên yên tĩnh.

Nhưng kịp thở ra, nó lại rung lên lần nữa.

Lần này là cuộc gọi đến.

Tôi để vali sang một bên, bắt .

“Anh mà nhắn thêm nữa là em nổ thật đấy.”

Thẩm Phong khựng lại, lập tức nói xin lỗi:

“Xin lỗi, anh rằng…”

gì? em tai nạn xe, trật chân, què chân à?”

“Phì phì phì, đừng nói bậy!”

Đúng là cái người này, không hay suy diễn mà mê tín hết sức.

“Yên tâm đi, em không sao. là ra ngoài thư giãn chút thôi.”

Tôi cởi áo khoác, đổ người lên chiếc giường êm ái.

“Em đi một mình?”

Tôi ngáp : “Ừ.”

ngoài nguy hiểm lắm, em ở đâu vậy? Hay là anh…”

“Đừng.”

Tôi đổi tư thế nằm thoải mái hơn:

“Em thuê vệ sĩ rồi, cả hướng dẫn viên cũng có .”

“Nhưng mà…”

“Thẩm Phong.” Tôi cắt lời, “Em muốn một mình suy nghĩ lại mọi .”

13

Sau một khoảng im lặng ngắn.

“Được thôi. Nhưng em nhất định giữ an toàn. Có gì cứ gọi cho anh.”

Cuộc gọi kết thúc.

Mắt tôi bắt díp lại, sắp ngủ tới nơi.

Lúc ấy, bất ngờ hiện thông báo có chuyển khoản.

Tôi lơ mơ mở ra xem.

Ngay giây tiếp theo, mắt mở to như cái chén.

Tôi tự nhận mình không kiểu “gà mờ”, nhưng số 0 trên màn hình lần này… thật sự khiến tôi choáng.

Tỉnh .

Đang ngơ ngác, Thẩm Phong gửi tin nhắn tới:

【Ra ngoài chi tiêu tốn kém, đừng tiết kiệm quá. Thích gì thì cứ mua.】

Tôi chớp mắt mấy cái, rồi nhặt lại cằm đang rớt:

【Không chứ, anh chuyển cho em từng này tiền để làm gì?? Muốn em mua đài à…】

Thẩm Phong trả lời ngay:

【Em thích đài à?】

Tôi hết hồn trợn trắng mắt:

【Bớt giả ngốc đi!】

【Tiền này em không nhận, trả lại anh đấy.】

Cửa sổ chat im lặng vài giây.

【Ò ò… được rồi.】

【Em rồi đúng không? Đừng mà, là anh không suy nghĩ kỹ. Dù sao em cũng đồng ý làm bạn gái anh…】

【Nhưng mà, anh hỏi nhỏ… Bao giờ thì em chịu đồng ý đây?】

Chậc.

Anh chàng này đúng là kiểu “trà xanh” trá hình.

Nhưng…

Cái cấm dục lạnh lùng anh mà phối với biểu cảm uất ức đáng thương thì…

Quá là kích thích đi.

À mà đúng rồi.

Thẩm Phong nói là có gửi video.

Tôi cắn nhẹ môi, do dự mấy giây.

Cuối cái “tà ác” thắng cái “lý trí”.

Tôi cầm lên, ngón tay trượt lên trên màn hình…

Tùy chỉnh
Danh sách chương