Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7.
Tôi đứng yên, lặng nhìn bóng lưng hắn khuất sau cánh cửa.
Sau , tôi rút điện thoại ra, gọi một số khác.
“Alo, là đốc Lục sao?”
“Tôi là Lâm Vãn. Về dự khu Tây, tôi muốn trực tiếp đàm phán với anh.”
Đầu dây bên kia vang lên một nam trầm ấm, mang theo ý nhàn nhạt:
“Cô Lâm… tôi đợi cuộc gọi lâu rồi.”
Lục Cảnh Thâm.
Kiếp trước, anh ta là đối thủ một mất một còn của tôi.
là người mà Thẩm Đình Chu ghét cay ghét đắng.
Lục gia và Thẩm gia vốn đã đối đầu trên thương trường nhiều năm.
Kiếp trước, vì muốn thâu tóm Lâm thị, Thẩm Đình Chu liên tục kích Lục Cảnh Thâm, còn tôi thì bị cuốn vào giữa cuộc chiến.
Lục Cảnh Thâm chẳng phải dạng vừa, lúc không ít lần chơi chiêu sau lưng tôi, khiến tôi ngã ngựa không ít phen.
Chúng tôi đấu nhau đến anh sống tôi chết.
Phải đến khi tôi chết rồi, mới nghe người khác …
Hóa ra, tất những lần đối đầu —Lục Cảnh Thâm chỉ đang cố tìm cách… thu hút chú ý của tôi.
Từ đầu đến cuối, người anh ta muốn đối phó, chỉ có một—Thẩm Đình Chu.
Kiếp trước, tôi chỉ là một con tốt bị Thẩm Đình Chu đẩy ra tuyến đầu.
Sống lại một đời, đương nhiên tôi không ngu ngốc lặp lại sai lầm.
Tôi hẹn gặp Lục Cảnh Thâm tại một phòng họp riêng ở một hội sở cao cấp.
Anh ta đến sớm hơn tôi.
Người đàn ông mặc một bộ vest xám cắt may hoàn hảo, kính gọng vàng lên dưới đèn, mắt sau lớp kính sâu thẳm và sắc bén.
“Cô Lâm đến đúng giờ hơn tôi tưởng.”
Anh ta đứng dậy, lịch thiệp kéo ghế tôi, cử chỉ tao nhã, phong độ ngời ngời.
“ đốc Lục, thời gian quý báu. Tôi muốn thẳng vào vấn đề.”
Tôi không vòng vo.
“Dự khu Tây, Thẩm Đình Chu đã rút vốn. Tôi muốn mời Lục thị chỗ anh ta.”
Lục Cảnh Thâm khẽ bật , ngón gõ nhẹ lên bàn:
“Cô Lâm à, đây không phải là một cuộc làm ăn nhỏ.”
“Tôi lấy gì để tin cô có làm tốt dự ?”
Tôi không nhiều, rút ra một xấp tài liệu đã chuẩn bị sẵn, đẩy về phía anh ta:
“Dựa vào thứ .”
“Tôi đã tái cấu trúc toàn bộ phương , tính toán lại chi phí và tối ưu hoá dòng tiền.”
“Chỉ cần Lục thị đầu tư, tôi **cam kết lợi nhuận sau cùng sẽ vượt mức kế hoạch ban đầu… ít nhất 30%.”
Lục Cảnh Thâm cầm lên xem.
thờ ơ ban đầu dần biến mất trên gương anh ta, thay bằng một tập trung rõ rệt.
Cuối cùng, anh ta gập lại bản kế hoạch, mắt chứa một tia khen ngợi:
“Thú vị thật.”
“Cô đúng là khiến tôi… bất ngờ.”
“Vậy là… anh đồng ý rồi?” – Tôi hỏi, mắt sáng lên.
Anh ta nhướng mày:
“Tại sao tôi phải đồng ý?”
“Giúp cô… tức là trực tiếp đối đầu với Thẩm Đình Chu. Vậy tôi gì?”
Tôi không né tránh, nhìn thẳng vào mắt anh ta, chữ đều rõ ràng:
“Ngoài tiền… tôi còn có giúp anh kéo đổ Thẩm Đình Chu.”
“Tôi Thẩm thị đang tranh thầu dự đất vàng khu Nam. Mà người phụ trách dự , tình cờ lại có chút dây mơ rễ má với nhà họ Lâm.”
“Chỉ cần anh hợp tác với tôi, tôi có cách… khiến mảnh đất mang họ Lục.”
Trong mắt Lục Cảnh Thâm thoáng hiện lên tia dao động.
Anh ta im lặng vài giây.
Rồi đột nhiên bật khẽ:
“Lâm Vãn, em đúng là một người phụ nữ thú vị.”
“Hợp tác vui vẻ.”
Lục Cảnh Thâm đưa ra.
Tôi mỉm , bắt anh ta một cách dứt khoát:
“Hợp tác vui vẻ.”
Tôi , từ khoảnh khắc —luật chơi đã hoàn toàn thay đổi.
Cuộc đàm phán với Lục Cảnh Thâm diễn ra suôn sẻ hơn mong đợi.
Ngay khi khoản đầu tư từ Lục thị chuyển tới, dự khu Tây lập tức tái khởi động.
Những kẻ trong ty chờ xem tôi sụp đổ, giờ thì trợn mắt câm nín.
Lâm Kiến Quốc thậm chí còn gọi tôi vào văn phòng, bóng gió dò hỏi:
“Làm sao con thuyết phục Lục thị rót vốn vậy?”
Tôi chỉ nhạt:
“Bí mật kinh doanh.”
Ông ta bị tôi chặn họng, bực bội mà chẳng dám hỏi thêm.
Mọi thứ đang dần vào quỹ đạo.
bước, tôi lấy lại những gì vốn thuộc về mình.
nhưng Lâm Nguyệt, rõ ràng không cam tâm bị chìm xuống như .
Hôm , tôi vừa kết thúc một cuộc họp, thư ký vội vã bước vào với vẻ khó coi, đưa tôi chiếc iPad:
“ đốc Lâm, chị xem cái …”
Trên màn hình là một giao diện livestream đang phát sóng trực tiếp.
Người lên sóng—chính là Lâm Nguyệt.
Cô ta trang điểm nhẹ nhàng, mặc chiếc váy trắng tinh khôi, ngồi trước ống kính với đôi mắt đỏ hoe, nước mắt rưng rưng như hoa lê trong mưa.
“Xin lỗi mọi người… đã làm phiền đến cuộc sống của các bạn…”
“Tôi , dạo có rất nhiều lời bàn tán vì chuyện của tôi…”
“Hôm nay tôi lên livestream … là muốn rõ tất …”
8.
nghẹn ngào, mở đầu bằng một câu chuyện đầy nước mắt.
Câu chuyện trong miệng cô ta, ngọt ngào như cổ tích nhưng bóp méo như kịch bản dàn dựng:
Cô ta và Thẩm Đình Chu là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm.
Còn tôi—lại là người chị độc ác, dựa vào hôn ước mẹ để lại, chen ngang phá hoại tình yêu của họ.
Đêm tiệc đính hôn, tôi vì không muốn cưới, cố tình biến mất, để cô ta vì danh dự gia tộc mà phải “bất đắc dĩ” chỗ.
“Chị tôi… chị chưa thích tôi. Luôn nghĩ rằng tôi và mẹ đã cướp mất bố khỏi chị …”
“Chị luôn rằng mọi lỗi lầm trong gia đình đều do chúng tôi gây ra…”
“Tôi , dù tôi làm gì… không khiến chị tha thứ. Vì vậy… tôi nguyện ý rút lui.”
“Em… chúc chị và anh Đình Chu hạnh phúc…”
Lâm Nguyệt ngồi trước ống kính, nước mắt lăn dài, nghẹn ngào như vừa gánh nỗi oan ức thiên thu.
Cô ta khóc đến mức khiến người xem đau lòng thay, như chính tôi đã cướp cuộc đời của cô ta.
Phòng livestream nổ tung.
“Trời ơi, hóa ra là vậy! Lâm Vãn thật quá đáng!”
“Tội nghiệp Nguyệt Nguyệt, yêu mà không yêu…”
“Đúng là bộ xinh đẹp, hóa ra là chị ác độc cướp bồ em !”
“Tẩy chay Lâm thị! Loại người như vậy mà xứng làm đốc á?”
“Đừng sản phẩm có độc luôn nha? Chắc nham hiểm như con chủ tịch đấy!”
Dư luận xoay ngược 180 độ chỉ trong một buổi livestream.
Tôi, Lâm Vãn, bỗng chốc trở thành “chị ác độc phá hoại tình yêu” trong mắt mạng xã hội.
Cổ phiếu Lâm thị tụt giá không phanh.
Phòng PR bị dân mạng tấn .
Thư ký cuống đến mức mày tái mét:
“ đốc Lâm! Giờ phải làm sao đây ạ? Phòng PR gần như… bị đánh sập rồi!”
Tôi nhìn gương ngây thơ nước mắt ngắn dài của Lâm Nguyệt trên màn hình, mắt dần lạnh như băng.
“Lâm Nguyệt, em tưởng vậy là thắng rồi sao?”
“Ngây thơ đến đáng thương.”
Tôi cầm điện thoại, gửi một đoạn ghi âm—thẳng tới săn tin Trương.
Sau , tôi gọi Lâm Kiến Quốc:
“Bố, muốn xem một màn hay không?”
săn tin Trương quả nhiên không làm tôi thất vọng.
Chưa đầy 10 phút sau, mạng xã hội đã bùng nổ với bài viết:
“Cú twist chấn động! Em ‘hoa sen trắng’ tự miệng thừa nhận – bỏ thuốc, nhốt chị , cướp vị hôn phu”
Ngay đầu bài là bản ghi âm chất lượng cao, Lâm Nguyệt vang lên rõ mồn một, không sót một chữ:
“Em yêu Đình Chu! Em không mất anh !”
“Vậy nên em bỏ thuốc chị, nhốt chị lại rồi thay đúng không?”
“Chị dám!”
câu, chữ, như bạt tai vang dội vào Lâm Nguyệt và đám fan đang khóc thuê cô ta.
Chưa đến một phút sau, livestream của cô ta bị cư dân mạng phá dữ dội.
“Thôi tôi quỳ! Ghi âm lòi ra luôn kìa trời!”
“White lotus sống dai ghê! Buồn nôn thật !”
“Bắt ngay! Gài bẫy chị ruột mà còn livestream khóc như thật??”
“Trà xanh kỷ chính là đây, ai bênh nữa thì tự soi lại nhân phẩm nha!”
“Ủa rồi báo an chưa? Có thuốc mê liên quan đấy??”
“Bỏ thuốc? Nhốt người? Đây là phạm pháp rồi đấy! Mau báo an bắt nó lại!”
“Lâm Nguyệt mau ra xin lỗi! Bớt nai !”
Ngay khi đoạn ghi âm lan truyền, làn sóng dư luận nổi cơn thịnh nộ.
Lâm Nguyệt thấy tin, hoảng hốt nhìn vào ống kính, miệng lắp bắp:
“Không phải… không phải vậy đâu… là ! Là chị hãm hại tôi!”
Tiếc là…
Không ai tin nữa.
Bình luận tràn ngập mắng nhiếc, chế nhạo, thậm chí có người đòi truy tố hình .
“Từ đầu đến cuối, chỉ là một con cáo đội lốt thỏ trắng.”
“Đừng mơ livestream khóc là người ta quên chuyện bỏ thuốc!”
“Giờ ? mà y chang và ngữ điệu luôn hả má?”
Cuối cùng, Lâm Nguyệt chỉ cắt không còn giọt máu, hoảng loạn tắt livestream trong bẽ bàng đến tận xương tủy.
Tôi thư ký gửi một tập hồ sơ tới thẳng Lâm Kiến Quốc.