Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

4

Một người phụ nữ tóc tai bù xù, dáng vẻ tiều tụy, thò đầu vào.

— người từng là mẹ tôi.

Không còn lớp trang điểm cầu kỳ hay trang sức đắt tiền, bà ta mặc một áo phao cũ sờn lông, mặt mũi vàng vọt.

Vừa thấy tôi, đôi mắt đục ngầu của bà ta sáng , lập tức lao vào.

“Tuyết Nhi! Tuyết Nhi, cứu mẹ với!”

đang bưng bát cháo, cảnh giác đứng dậy, chắn trước mặt tôi:

“Bà tới làm gì? Muốn đánh người nữa hả?”

 

gào khóc với tôi:

“Tuyết Nhi, Lâm trốn rồi! Nó ôm sạch tiền mặt và vàng trong nhà trốn mất!”

“Con sói mắt trắng ấy, chúng ta nuôi nó mười tám năm mà!”

Tôi đặt thìa xuống, lặng lẽ nhìn bà ta.

Châm biếm thật.

Lúc trước vì Lâm , họ đẩy tôi đến đường cùng.

thì vì tiền, Lâm ném họ vào giữa trời tuyết lạnh lẽo mà chạy.

Đây chính là “con cưng”, là đứa “mang phúc khí, biết lấy lòng” trong miệng họ.

“Rồi sao?” Tôi khàn giọng hỏi, “Liên quan gì đến tôi?”

khựng lại, đó phịch một quỳ xuống sàn.

 

“Tuyết Nhi, mẹ là mẹ ruột con mà! con có tiền rồi, cư dân mạng quyên góp con mấy triệu, chia mẹ chút được không? Không cần nhiều, năm trăm ngàn là được rồi!”

“Mẹ hứa này sẽ đối xử tốt với con, mẹ trước kia bị mỡ che mắt…”

Bà ta đưa tay định kéo chăn của tôi, tôi lập tức thu chân lại, tránh khỏi.

hoảng hốt, gương mặt trở nên dữ tợn:

“Sao con lại tàn nhẫn thế! Mẹ là mẹ ruột của con! Con có nghĩa vụ phụng dưỡng mẹ!”

“Nếu con không tiền, mẹ sẽ bám ở đây không đi hết! Mẹ sẽ với phóng viên rằng con có tiền rồi là chối mẹ ruột nghèo khổ!”

Bà ta đầu lăn lộn trên sàn như một mụ ăn vạ.

Người phụ nữ từng khinh thường dơ bẩn, gọi tôi là rác rưởi, đây còn thảm hại hơn rác.

Tôi ấn nút chuông đầu giường.

 

“Bảo vệ, có người quấy rối ở đây.”

Chỉ lát , hai nhân viên bảo vệ lập tức chạy vào, mỗi người một bên lôi đi.

Bà ta vùng vẫy, mồm chửi loạn xạ:

“Lâm Tuyết! Đồ vô lương tâm! Mày sẽ bị báo ứng! Mày chết không tử tế được !”

chửi rủa dần xa, phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh.

thở dài, lấy cây lau nhà quét sạch bụi đất trên sàn.

“Con , trong lòng thấy buồn không?”

Tôi lắc đầu, kéo tay bà đặt má mình.

“Không buồn , mọi chuyện… qua rồi.”

Nửa năm , tôi xuất viện.

 

Tế bào ung thư được kiểm soát, bác sĩ chỉ cần tái khám định kỳ, chăm sóc tốt, tôi có hy vọng sống đến già.

Chuyện “con ruột – con giả” của nhà họ Lâm, độ hot trên mạng cũng qua lâu rồi.

Cư dân mạng có cái để hóng, còn ai nhớ Lâm Tuyết là ai.

Chỉ có khoản tiền dư từ số tiền quyên góp, dưới sự giám sát của cơ quan chức năng, vẫn tiếp tục được dùng để hỗ trợ việc điều trị và phục hồi sức khỏe tôi.

Tôi và không quay lại gầm cầu, mà thuê một căn nhà cấp bốn có sân nhỏ ở ngoại ô thành phố.

Tiền thuê rẻ, tuy hơi hẻo lánh nhưng rất yên tĩnh.

không ngồi yên được, bà khai hoang một góc sân làm vườn, trồng đậu, cà tím, cà chua.

Sáng nào bà cũng bận rộn ngoài sân, miệng hát mấy khúc dân ca quê nhà mà tôi chưa từng nghe.

Tôi đang trong thời gian hồi phục, không làm việc nặng được, nên thường ngồi trên ghế mây dưới mái hiên, phơi nắng, đọc sách.

Thỉnh thoảng, tôi giúp bà nhặt rau, nghe bà kể mấy chuyện vui lúc còn đi nhặt ve chai.

Bà kể khu nào có thùng carton dày nhất, thùng rác nào hay có quần áo còn .

Đó là giang hồ của bà — một thế giới đầy khôn ngoan sinh tồn và những gian truân thầm lặng.

Bây , giang hồ ấy có thêm tôi.

 

Giữa mùa hè oi bức nhất, cảnh sát liên hệ với tôi.

Lâm bị .

Trên đường trốn chạy, cô ta bị gã trai “công tử nhà giàu” lừa sạch tiền.

Không chỉ thế, còn bị ép làm “ rót rượu” trong vài ngày.

Cô ta không chịu nổi khổ cực, trộm đồng hồ của khách định trốn, kết quả bị người ta đánh gãy chân, vứt giữa đường.

Cuối cùng là vì ăn trộm bánh mì trong cửa hàng tiện lợi mà bị .

Cảnh sát gọi tôi tới để xác nhận một vài chi tiết năm xưa.

Trong trại tạm giam, tôi đứng nhìn Lâm qua lớp kính.

Cô ta gầy rộc đi, hai má hóp sâu, ánh mắt đờ đẫn.

Cái chân gãy không được nối tốt, đi lại cà nhắc.

 

Vừa thấy tôi, cô ta kích động lao tới áp sát tấm kính, còng tay va vào phát loảng xoảng.

“Chị! Chị ơi cứu em! Em bị người ta lừa! Chị với cảnh sát giúp em, em là đại tiểu thư nhà họ Lâm, em có tiền, em bồi thường được!”

Tôi nhìn cô ta, chỉ cảm thấy xa lạ.

Người em từng mặc áo cashmere mấy chục ngàn, đứng trên cao tôi quỳ xuống, dường như chỉ là ảo ảnh.

“Lâm , nhà họ Lâm phá sản rồi.”

Tôi bình thản với cô ta:

“Bố vào tù rồi, mẹ không rõ tung tích. Không ai cứu được cô .”

Cô ta sững sờ, miệng há to:

“Không thể nào… thầy bói em là sao may mắn mà…”

Cô ta đầu giật tóc mình, cười điên dại.

 

“Tất các người đều là rác rưởi… tôi là đại tiểu thư…”

Quản giáo kéo cô ta đi.

Bước khỏi trại tạm giam, ánh nắng bên ngoài chói đến mức khiến mắt tôi nhức nhối.

Mọi chuyện kết thúc.

Những hận thù, oán trách, đều tan theo bóng lưng điên loạn của cô ta.

Họ trả giá.

Còn tôi, vẫn phải tiếp tục sống.

Trên đường về nhà, tôi đi ngang qua một cây cầu vượt.

Dưới gầm cầu, một người ăn xin cuộn mình lại.

Trước mặt đặt một cái bát sứt mẻ, bên trong chỉ có vài đồng xu.

 

Người ăn xin tóc bạc, quấn chăn bông rách nhặt được, đang cúi đầu cạy những vết lở loét trên tay.

Nghe bước chân, bà ta theo phản xạ giơ bát , giọng khàn khàn:

“Làm ơn… chút gì ăn với…”

Tôi dừng bước.

.

Chỉ nửa năm, bà ta già đi hai mươi tuổi, trông như một người sắp đất xa trời.

Bà ta không nhận tôi.

Bây tôi mập mạp hơn chút, sắc mặt hồng hào, mặc váy trắng sạch sẽ, hoàn toàn khác với cô năm xưa quỳ trên nền tuyết, nôn máu.

Tôi lấy từ trong túi năm tệ, đặt vào bát của bà ta.

vội vàng dập đầu:

 

“Cảm ơn! Cảm ơn người tốt! Chúc người tốt đời bình an!”

Bà ta ngẩng đầu , ánh mắt chạm vào tôi.

Đôi mắt đục ngầu xoay xoay, dường như cảm thấy tôi quen mặt, nhưng lại không dám nhận.

“Cô…”

Tôi không gì, xoay người rời đi.

lưng vang gọi do dự của bà ta, rồi nhanh chóng biến thành khóc hối hận thảm thiết.

Nhưng tôi không quay đầu lại.

Giống như đêm gió tuyết năm đó, khi tôi bước khỏi biệt thự nhà họ Lâm.

Không bao ngoảnh đầu lại nữa.

-HẾT-

☕️ Góc tâm sự nhẹ của ~ ☕️

Chào mọi người! Bộ này được mình từ phần mềm dịch.

này, mình không tính phí, không bán VIP, không khóa chương. Mình chỉ bán sự kiên nhẫn, đôi mắt cận và vài cọng tóc bạc sớm 😂

Nếu thấy đọc ổn ổn, vui vui… thì mình 1 like, 1 bình luận, hoặc 1… ly trà sữa nha ~

😅 Nếu thấy vài mẫu quảng cáo lướt ngang màn hình, thì… không phải lỗi tại mình nhaaaa! Quảng cáo của chủ web tự chèn đó, bé chỉ ngồi thôi chứ chưa làm giàu được từ huhu 😭

📌 Tài khoản nè (quý hóa lắm luôn!):

VU THI THUY

Vietcombank 1051013169

💬 “Ủng hộ để bé khỏi nhà đi tu vì nghèo” 🙏

🔸 5k – mình cười hí hí buổi


🔸 20k – mình rưng rưng xúc động, có khi làm liền 1 bộ

🔸 50k – mình nhanh như chó thấy bồ 🐕💨


🔸 Không – cũng không sao, đọc chùa nhưng đừng im lặng như bóng, thả tim hay để lại comment là vui ngày đó!

Thương yêu nhiều nhiều 💖
— Xuxu – làm vì đam mê, sống nhờ 😎

Tùy chỉnh
Danh sách chương