Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
01
Gió lạnh bên ngoài cuốn theo những chiếc lá khô, thổi vù vù khe cửa sổ.
Còn trong nhà, không khí lại ấm áp lạ thường. Tôi khe khẽ hát, vui vẻ thêm từng món hàng Tết vào giỏ sắm online.
Chiếc áo phao đỏ cho bé Lạc Lạc, có in hình chú thỏ hoạt hình mà con bé thích nhất.
Chiếc khăn len cashmere xám đậm cho chồng tôi – Chu Dịch – màu này rất tôn da anh.
Còn có các loại thực phẩm bổ dưỡng, quần áo mới cho hai bên ông bà nội ngoại.
Tổng số tiền trong giỏ hàng cứ tăng lên, như những ngọn lửa nhỏ cháy bập bùng giữa mùa đông giá rét, khiến lòng tôi cũng ấm .
Tôi cảm thấy ngập tràn niềm vui.
Năm nay, dự án của Chu Dịch tiến triển tốt, riêng cuối năm đã là 200 ngàn tệ. Cuối cùng, chúng tôi cũng có thể đón một cái Tết đủ , không còn phải quá chắt chiu như mấy năm trước.
Tiếng ổ khóa xoay vang lên – Chu Dịch đã về.
Tôi lập tức chạy ra đón, nhận lấy cặp tài liệu từ tay anh, háo hức hỏi:
“Thế nào rồi? Tết phát chưa? Bao nhiêu vậy anh?”
Anh né tránh ánh mắt tôi, lảng đi chỗ khác, ậm ừ:
“Ừ, cũng tạm.”
Tôi không nghĩ nhiều, chỉ cho là anh mệt, liền kéo anh vào bàn ăn.
nóng từ thức ăn bốc lên nghi ngút, tôi gắp miếng thịt kho anh thích nhất vào bát, vui vẻ kể:
“Giỏ hàng của em ắp rồi, chỉ chờ tiền vào là thanh toán. Năm nay mình phải ăn Tết rôm rả nhé!”
Động tác cầm đũa của anh khựng lại.
Anh đặt đũa xuống, như thể đã cân nhắc rất lâu, cuối cùng ngẩng đầu nhìn tôi.
“À… có này anh phải trước.”
Giọng điệu anh nhẹ tênh, nhưng lại lạnh buốt như một gáo nước đá dội lên đầu tôi.
“Anh chuyển hết tiền cho em trai rồi.”
Nụ cười trên môi tôi lập tức đông cứng lại.
Những sắc đỏ rực rỡ, những gam xám ấm áp trong giỏ hàng bỗng chốc thành trắng đen trong đầu tôi.
“Anh gì cơ?”
“Thằng bé định cưới vợ, bên nhà gái giục quá, anh tạm chuyển trước cho .”
Anh giải thích, giọng điệu vẻ đương nhiên.
Tim tôi như chìm xuống đáy. Tôi gặng hỏi:
“Cả hai trăm ngàn? Không giữ lại nổi một đồng?”
Anh gật đầu, mặt không áy náy:
“ đang gấp, ưu tiên trước. Dù sao nhà mình cũng không thiếu tiền mà.”
Không thiếu tiền?
Một luồng giận dữ từ dạ dày bốc lên cổ họng, khiến tôi nghẹn lại.
Tôi cố kìm cơn phẫn nộ đang dâng trào, giọng run run:
“Vậy Tết này tính sao? Tiền lì xì cho Lạc Lạc, quà cáp biếu họ hàng, đồ ăn, đồ Tết – nào không cần tiền?”
Anh nhíu mày, bắt đầu khó chịu:
“Em còn tiền trong thẻ đúng không? Dùng tạm đi, lát nữa anh chuyển lại. Cùng một nhà cả, tính toán làm gì, đó là em trai ruột anh đấy.”
Lại là câu đó.
“Em trai ruột.”
Như thể chỉ cần chữ đó, là có thể đè bẹp mọi nhu cầu của cái gia đình nhỏ này.
Đúng lúc ấy, anh đổ chuông – video call từ mẹ chồng.
Chu Dịch lập tức bắt máy. Màn hình hiện lên gương mặt già nua nhưng rạng rỡ như hoa cúc của bà, giọng điệu không giấu nổi sự khoe khoang:
“ là con trai mẹ có tiền đồ! Giúp em trai xe, hai trăm ngàn mà không chớp mắt! Không như ai kia, móc ra một đồng cũng tiếc!”
Ánh mắt bà xuyên màn hình, sắc như dao cứa vào mặt tôi.
“Tô Mạn à, làm chị dâu thì phải rộng lượng một . Dù gì Tiểu Cường cũng là em trai duy nhất của Chu Dịch!”
Tôi nhìn vào màn hình, thấy sau lưng bà, tên em trai suốt ngày chơi bời – Chu Cường – đang bá cổ một cô gái trang điểm lòe loẹt, hí hửng vẫy tay vào ống kính.
Tay tôi siết chặt dưới bàn, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Tôi cúi đầu nhìn app ngân hàng trên .
Số dư nhảy ra một cách tàn nhẫn: 876.5 tệ.
Đó là chi phí sinh hoạt còn lại của nhà tôi trong tháng này.
Lạc Lạc từ trong phòng chạy ra, nhào vào lòng tôi, khuôn mặt ngây thơ ngẩng lên hỏi:
“Mẹ ơi, nãy con nghe bà xe, có phải xe mới cho mình không? Vậy Tết này mình lái xe về ngoại hả mẹ?”
Ánh mắt con bé trong veo, chất chứa niềm háo hức đơn thuần nhất.
Mà chính niềm háo hức đó, lại đâ//m vào trái tim tôi như một mũi kim bén nhọn.
Bao nhiêu uất ức, giận dữ, tủi thân trong nhiều năm , đều bùng lên trong khoảnh khắc ấy, khiến tôi đau đến mức nghẹt thở.
Tôi hít một sâu. Lại thêm một nữa.
Cố gắng nuốt trôi cơn sóng cảm xúc đang cuộn trào.
Tôi ngẩng đầu, nhìn vào gương mặt có phần khó chịu của Chu Dịch vì tôi “tính toán”, mỉm cười dịu dàng, chuẩn mực đến hoàn hảo.
“Không sao đâu, đáng mà.”
Giọng tôi nhẹ nhàng, mềm mại.
“Em trai cưới vợ là lớn. Làm anh chị, mình phải giúp chứ.”
Sự bực bội trên mặt anh lập tức tan , thay vào đó là vẻ hài lòng:
“Anh biết em hiểu mà.”
Anh còn đưa tay xoa đầu tôi, như đang cho một con thú cưng ngoan ngoãn.
“Vậy mới đúng chứ.”
Tôi mỉm cười.
Cảm nhận rõ ràng tim mình đang đập chậm lại, má//u trong người lạnh .
Tôi nghe thấy rất rõ – trong lòng mình, có một gì đó… vỡ vụn hoàn .
02
Chu Dịch rất hài lòng với thái độ “biết điều” của tôi.
Sáng hôm sau trước khi đi làm, anh ta còn cố tình ôm tôi một cái, dịu dàng thì thầm bên tai:
“Vợ yêu, anh biết em là người hiểu nhất.”
Anh ta không hề nhận ra, cả đêm tôi không hề chợp mắt.
không nhìn thấy, đúng vào khoảnh khắc anh quay người khép cửa lại, nụ cười trên mặt tôi cũng theo đó mà tan , chỉ còn lại sự lạnh lẽo ch//ết lặng như tro tàn.
Tôi bình thản tiễn anh ra cửa, lắng nghe tiếng bước chân anh xa trong hành lang, sau đó “cạch” một tiếng, tôi khóa trái cửa.
Cả thế giới lập tức yên tĩnh.
Tôi bước vào phòng làm việc, mở laptop, gõ một chuỗi mật khẩu phức tạp rồi mở một thư mục đã được mã hóa.
Tên thư mục rất đơn giản, chỉ có hai chữ: “Lối thoát”.
Bên trong lưu giữ hợp đồng, bản vẽ thiết kế và ghi chép thu nhập từ những công việc riêng tôi âm thầm nhận suốt bảy năm hôn nhân – trong vai trò một nhà thiết kế nội thất kỳ cựu.
Từng khoản thu nhập, từng lời khen ngợi từ hàng – tất cả đều là những viên gạch tôi lặng lẽ đặt xuống, để xây nên một con đường lui cho bản thân và con gái.
Tôi nhìn vào con số tổng kết cuối cùng: 528.400 tệ.
Đây là “quỹ đen” của tôi – là chỗ dựa, là v/ũ kh//í cho cuộc phản công sắp tới.
Tôi đóng máy tính lại, đi vào phòng con gái.
Lạc Lạc đang ngủ say, khuôn mặt hồng hào ngọt ngào, không biết trong mơ đang thấy món ngon gì.
Tôi cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán con.
“Lạc Lạc, dậy thôi con.” Tôi khẽ gọi.
Con bé dụi mắt, lầm bầm:
“Mẹ ơi, trời còn chưa sáng mà…”
Tôi giúp con mặc vào chiếc váy công chúa đẹp nhất, giọng ngọt ngào như rót mật:
“Lạc Lạc, mẹ đưa con đến một nơi còn đẹp hơn cả lâu đài cổ tích, nơi có cả hoàng tử và công chúa sự. Con có muốn đi không?”
Mắt con bé lập tức sáng rỡ, buồn ngủ tan không còn dấu vết.
“ ạ? Mình đi bây giờ luôn hả mẹ?” – con vui mừng reo lên.
“Ừ, bây giờ.”
Tôi nhanh chóng thu dọn giấy tờ tùy thân và vài quần áo cho hai mẹ con.
Sau đó, tôi đến ngân hàng.
Không do dự, tôi rút ra 100.000 tiền mặt, rồi chuyển hết hơn 400.000 còn lại vào một chiếc thẻ mới – thẻ này tôi đã làm từ lâu, Chu Dịch hoàn không hay biết.
Khi cầm chiếc thẻ ngân hàng nặng trĩu trong tay, tôi cảm giác lồng ngực bị đè nén suốt bảy năm cuối cùng cũng được hít thở lại, một luồng không khí mới mẻ tràn vào từng tế bào.
Điểm đến tiếp theo – một công ty du lịch cao cấp nhất thành phố.
Tôi bước vào, chạm ánh mắt sửng sốt của nhân viên tiếp đón.
“Chào anh, tôi muốn đặt tour châu Âu dành cho mẹ và bé, loại đắt nhất, đi trong nửa tháng, sớm tốt – tốt nhất là có chuyến chiều nay.”
Tôi nhanh, nhưng dứt khoát, không cho phép nghi ngờ.
Người quản lý khựng vài giây rồi lập tức tra thông tin trên máy tính.
“Thưa chị, chiều nay đúng là có một chuyến – là tour châu Âu nước hạng sang, đi Thụy Sĩ – Pháp – Ý, kéo dài nửa tháng, sạn 5 sao, nhà hàng Michelin, có hướng dẫn viên riêng… Chỉ là giá cả …”
“Bao nhiêu?” – Tôi ngắt lời.
“15 vạn 8 cho hai người.” – Anh ta dè chừng báo giá, thăm dò phản ứng tôi.
Tôi lấy chiếc thẻ mới ra, đưa cho anh ta.
“Quẹt đi.”
Tôi không chớp mắt lấy một lần.
Tiếng “ting” báo giao dịch thành công chính là âm thanh dễ chịu nhất tôi từng nghe trong đời.
Cầm trên tay hợp đồng và vé máy bay, tôi thấy mình như một nữ chiến binh chuẩn bị ra trận – thân tràn năng lượng.
Tôi dắt con gái đến trung tâm thương mại, từ cửa hàng đồ hiệu trẻ em đến khu thời trang cao cấp cho nữ – tay quẹt thẻ sắm.
Từ đầu đến chân, mẹ con tôi thay một diện mạo hoàn mới.
Những món hàng rẻ tiền ngoài vỉa hè, những quần áo cũ kỹ tôi đã mặc suốt mấy năm trời chỉ vì tiết kiệm, tôi cởi ra từng cái một, vo lại, không do dự ném vào thùng rác trung tâm thương mại.
Giống như tôi đang ném bỏ cái quá khứ thấp hèn, cam chịu của chính mình.
Trong phòng chờ VIP tại sân bay, tôi gửi cho Chu Dịch tin nhắn cuối cùng:
“Trong tủ lạnh còn vài gói tôm, để dành ăn Tết nhé.”
Sau đó, tôi tháo sim, bẻ đôi, ném vào thùng rác.
Tôi tắt , nắm tay con gái, bước lên chuyến bay đến Zurich.
Máy bay lao vút lên tầng mây, thành phố phía dưới thu nhỏ lại, rồi thành một chấm sáng mơ hồ.
Tôi ngả người vào ghế, thở ra dài, sâu.
thở ấy, mang theo bảy năm uất nghẹn, những đêm dài ướt nước mắt, những lần âm thầm chịu đựng, và cả lòng tự trọng bị chà đạp bao năm .
Giờ đây, tất cả đã theo làn khói đó mà tan giữa tầng không.
Tô Mạn, chào mừng mày trở lại.
03
Khoảng hơn tám giờ tối, Chu Dịch mới tan làm về nhà.
Anh ta mở cửa, chào đón anh là một khoảng tối đen và tĩnh lặng đến ch//ết người.
Anh gọi mấy tiếng: “Tô Mạn”, “Lạc Lạc”, nhưng không có lấy một lời đáp.
Theo thói quen, anh cho rằng tôi chỉ dẫn con về nhà ngoại, có lẽ đang giận tiền cuối năm.
Thậm chí anh còn khẽ bĩu môi khinh thường, nghĩ tôi nhỏ nhen như vậy, đến giận dỗi cũng chỉ biết dùng mấy chiêu cũ rích này.
Anh thay giày, bước vào phòng , lúc đó mới phát hiện trên bàn trà có một mảnh giấy.
“Tôi và Lạc Lạc ra ngoài chơi mấy ngày, đừng lo.”
Là nét chữ của tôi, gọn gàng mà xa cách.
“Ra ngoài chơi mấy ngày?” Chu Dịch bật cười khẩy, vò nát mảnh giấy rồi ném vào thùng rác.
Anh ta nghĩ tôi nhiều lắm chỉ được hai ngày, tiền tiêu hết, nguôi giận rồi sẽ tự xách vali quay về.
Tăng ca đến giờ này, bụng đói cồn cào, anh theo thói quen đi vào bếp, định xem tôi đã để lại cho anh món gì ăn.
Anh mở cửa tủ lạnh.
Rồi sững người.
Chiếc tủ lạnh hai cánh to đùng trống trơn.
Rau củ, trái cây, thịt cá, sữa… những trước đây tôi luôn nhồi kín, giờ không còn lại gì.
Chỉ trên cánh tủ lạnh, có dán một tờ giấy nhớ khác.
Trên đó vẽ một mũi tên, chỉ sang phòng chứa đồ bên cạnh, kèm chữ: “Bữa tất niên của anh.”
Chu Dịch thấy hoang đường dâng lên một cơn giận âm ỉ, kéo mạnh cửa phòng chứa đồ.
Bên trong là cả một thùng lớn, hai mươi bốn gói ăn liền đủ mọi hương vị, xếp ngắn chỉnh tề.
Bò hầm cay, dưa chua, gà hầm nấm… mùi vị khá đủ.
Sắc mặt Chu Dịch lập tức tối sầm.
Cuối cùng anh ta cũng hiểu ra, tôi không phải đang làm mình làm mẩy.
Đây là trả đũa.
Một kiểu trả đũa không lời, nhưng cực kỳ nhục nhã.
Cơn giận bốc lên đầu, anh lập tức rút gọi cho tôi.
“Thuê bao quý gọi hiện đã tắt máy.”
Giọng máy lạnh lùng vang lên.
Anh không tin, gọi lại lần nữa – tắt máy.
Anh lại gọi vào số đồng hồ định vị của con gái.
“Thuê bao quý gọi hiện đã tắt máy.”
Cùng một thông báo.
Chu Dịch bắt đầu hoảng.
Một cảm giác mất kiểm soát chưa từng có từ trước đến nay chộp lấy anh.
Anh vội gọi cho bố mẹ tôi.
Đầu dây bên kia, bố mẹ tôi lo lắng hỏi dồn:
“Tô Mạn không ở với các con à? chưa về đây mà! Hai đứa cãi nhau à? Chu Dịch, có phải lại làm Mạn Mạn giận không?”
Chu Dịch ậm ừ cúp máy, sự bất an trong lòng ngày lớn.
Anh ta điên cuồng làm mới trang WeChat của tôi – trống trơn. Bài đăng mới nhất là link công ty từ ngày trước.
Anh như con thú bị nhốt, đi đi lại lại trong căn nhà trống rỗng.
Cuối cùng, anh gọi cho mẹ mình, giọng oán trách:
“Mẹ! Không biết Tô Mạn lên cơn gì, dẫn Lạc Lạc bỏ nhà đi rồi! cũng tắt máy!”
Ở đầu dây bên kia, giọng bà mẹ chồng thờ ơ vang lên:
“Một người đàn bà không tiền không bản lĩnh, chạy đi đâu được? Thể nào cũng về nhà ngoại làm làm tịch thôi. Con đừng quan tâm, cứ để đó mấy hôm. vài ngày hết tiền, tự khắc sẽ lết về. ngày không ra thể thống gì!”
Những lời đó mang lại cho Chu Dịch một yên tâm giả tạo.
Anh nghiến răng, cảm thấy mẹ đúng.
Tôi chỉ là một bà nội trợ, cho dù có tiền riêng, thì được bao nhiêu?
Không có anh, tôi xem tôi trụ được mấy ngày.
Thế là anh xé một gói bò hầm, chế nước sôi, ngồi xổm giữa phòng trống trải, húp sùm sụp.
Ngày đầu tiên, anh cho rằng tôi vô cớ gây .
Ngày hai, anh bắt đầu thấy bực bội.
Ngày – đêm giao thừa.
Nhà hàng xóm vang lên tiếng cười rộn ràng, mùi thức ăn thơm phức lan tỏa.
Trên tivi là chương trình Gala mừng xuân náo nhiệt.
Chu Dịch một mình canh căn nhà lạnh lẽo, ăn đến bát năm.
Anh mở , định xem có tin nhắn của tôi không, kết quả lại lướt trúng vòng bạn bè của em trai Chu Cường.
Trong video, Chu Cường lái chiếc SUV mới toanh – chiếc xe bằng hai trăm nghìn tiền cuối năm của anh – chở theo cô vị hôn thê trang điểm lòe loẹt, dạo quanh thành phố về đêm.
Dòng chú thích hiện lên:
“Cảm ơn anh trai! Hai đứa em chúc mọi người năm mới vui vẻ!”
Chiếc xe mới sáng loáng, cặp nam nữ dựa sát vào nhau, vào khoảnh khắc này trông chói mắt đến tàn nhẫn.
Chu Dịch nhìn mấy cọng rau héo trong bát của mình, rồi lại nhìn gương mặt đắc ý của em trai trong video.
Lần đầu tiên, anh cảm nhận được một nỗi cô độc chưa từng có, cùng cảm giác hoảng sợ mơ hồ không gọi tên được.
Anh cầm lên, nhìn tấm ảnh chụp chung của tôi và con gái.
Trong ảnh, Lạc Lạc cười rạng rỡ như một mặt trời nhỏ, tôi dịu dàng tựa bên con.
Gia đình này, đã từng ấm áp đến thế.
Giờ đây, chỉ còn lại anh… và một thùng gói.