Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương cuối

“Ba ơi, sao ba cứ mẹ hoài vậy?”

Lời trẻ con vô tư, lại là nhát dao sắc .

Câu hỏi ấy như lưỡi dao nhọn hoắt, đâm thẳng vào ngực Chu Dịch.

Nụ trên anh ta đông cứng, thân người cứng đờ, ánh mắt đầy đau đớn như muốn trào lệ.

Anh ta ra một chiếc thẻ ngân hàng mới, nhét vào tay tôi, thì thào:

“Tô Mạn, anh lại hai trăm nghìn rồi… Toàn bộ tiền tiết kiệm mấy năm nay của anh cũng ở đây hết… Mật khẩu là sinh nhật em.”

này tất cả tiền của anh đều là của em. Anh thề cắt đứt nhà bên đó. Chúng mình… bắt đầu lại được không em?”

Anh ta nhìn tôi, ánh mắt như người sắp chết đuối vớ được cọng rơm cuối .

Tôi nhìn gương tiều tụy của anh ta, bình tĩnh đẩy chiếc thẻ trở lại.

“Chu Dịch… gương vỡ khó lành.”

“Người anh yêu không phải tôi. Anh chỉ quen cảm giác có tôi ở đó – một người dọn dẹp mọi hậu quả cho anh, một bảo mẫu miễn phí lo từ đầu đến cuối cho cái nhà này.”

“Anh không hối hận vì khiến tôi đau lòng, anh chỉ hoảng loạn khi nhận ra, kẻ nhận là chủ gia đình như anh… mới chính là người vô dụng trong cái nhà này.”

Mỗi câu nói, như từng viên đạn, bắn vỡ nát mọi ảo tưởng còn sót lại trong lòng anh ta.

Chu Dịch tuyệt vọng nhìn tôi, rốt cuộc cũng hiểu ra – tôi đã quyết rồi. Dù là chín trâu mười ngựa, cũng kéo không nổi.

Tôi nhìn anh ta cuối, lạnh lùng dặn:

“Đơn ly hôn, tôi mong anh sớm ký. Nếu còn tiếp tục quấy rầy cuộc sống của tôi và Lạc Lạc, tôi lập tức nộp đơn xin lệnh bảo vệ khẩn .”

Nói xong, tôi nắm tay con gái, quay lưng bỏ đi, không ngoảnh đầu.

Phía lưng – là tiếng nức nở đầy tuyệt vọng, nghẹn ngào không thành lời của anh ta.

09

Tưởng rằng mọi chuyện đã dần đi đến hồi kết, không ngờ một cơn khủng hoảng mới lại bùng nổ… không hề báo trước.

Hôm đó, tôi đang vẽ bản thiết kế trong studio thì nhận được một cuộc gọi từ số lạ.

Đầu dây bên kia là tiếng lóc hoảng loạn của Chu Cường – em trai Chu Dịch.

“Chị ! Chị cứu em ! Em… em gặp chuyện rồi!”

Tôi lạnh nhạt đáp:

“Anh gọi nhầm số rồi.”

“Đừng cúp ! Chị , em xin chị đấy!” – giọng anh ta gần như nức nở –

“Em lái xe… gây nạn rồi! Người ta đang nằm viện, bắt em đền năm vạn! Không thì kiện em ngồi tù mất!”

Tôi chẳng hề dao động.

Thậm chí còn muốn bật .

“Ồ, vậy thì tìm anh trai anh đi, gọi tôi gì? Tôi sắp ly hôn rồi.”

“Em tìm rồi! Anh em bảo không có tiền!” – Chu Cường gào lên, vừa tuyệt vọng vừa oán trách –

“Chị , em biết chị có tiền! Chị là người bản lĩnh nhà mà! Chị không thể thấy chết không cứu được, em là chú ruột của Lạc Lạc mà!”

“Năm vạn đâu phải con số nhỏ.” – tôi thong thả nói – “Chiếc xe mới hai trăm ngàn kia của anh đâu? Bán đi là xong.”

“Không được! Xe đó em phải dùng cưới vợ!” – anh ta phản xạ ngay.

Tôi bật .

“Xe anh thì không bán được, nhưng tôi phải moi năm vạn ra lấp cái hố cho anh? Chu Cường, anh tưởng tôi mở quỹ từ thiện chắc?”

Nói xong, tôi thẳng tay tắt và chặn số.

Chưa đầy mười phút , mẹ chồng lại gọi đến.

này bà ta không mắng chửi, mà bắt đầu giở giọng lóc, tình nghĩa đạo đức ra ràng buộc tôi.

Tôi chẳng buồn hết câu, lại cúp và chặn .

Tôi biết, khi vấp ngã trước tôi, chuyển hướng tìm đến Chu Dịch.

Quả nhiên, tối hôm đó, Chu Dịch gọi điện cho tôi.

Anh ta không bấm chuông mà đứng lầu gọi lên.

Giọng nói mệt mỏi đến rã rời.

“Tô Mạn, anh biết anh không nên phiền em… nhưng… mẹ anh sắp anh phát điên rồi.”

Tôi im lặng, lắng .

“Chu Cường gây nạn, bên kia đòi năm vạn. Số tiền trong tay anh cộng cái thẻ em trả lại, cộng lại cũng chưa tới ba vạn.

Mẹ anh bắt anh tìm em vay tiền, anh quyết không chịu. Thế là bà ấy gào lên trong điện thoại, mắng anh là đồ bất hiếu, là đồ phản bội, là thứ vợ rồi quên mẹ, bỏ mặc em trai chết sống thế nào cũng được…”

Giọng anh ta nghẹn lại, khàn khàn:

“Bà còn nói, nếu anh không tiền về… bà chết cho anh coi.”

Tôi tựa người vào khung cửa sổ, nhìn xuống ánh đèn đường, thân ảnh cô độc và tàn tạ của anh ta trông thật đáng buồn.

“Đây chẳng phải chính là cái thứ ‘tình thân’ mà anh từng liều mình bảo vệ sao?”

Giọng tôi xuyên qua điện thoại, vang lên rõ ràng trong anh.

“Có tiền thì là con, hết tiền thì là chó. Khi anh còn chu được cho , anh là niềm hào, là trụ cột. Giờ anh hết giá trị lợi dụng, cần gánh một phần, liền trở .”

“Chu Dịch, bây giờ anh mới cảm nhận được cảm giác của tôi trong suốt bảy năm qua à?”

Đầu dây bên kia, truyền đến tiếng nghẹn ngào của anh ta.

Anh ta cứ lặp đi lặp lại:

“Anh sai rồi… anh sai thật rồi… sai đến thảm hại…”

Tôi im lặng , cho đến khi tiếng dần lắng xuống.

Lúc đó, tôi mới nhẹ nhàng lên tiếng – nhưng lời nói ấy, lại như nhát dao cuối cắt đứt tất cả:

“Chu Dịch, đi ký đơn ly hôn đi.”

“Chiều nay luật sư tôi mới gửi thư chính thức cho anh – về việc phân chia tài sản ly hôn.

Tôi yêu cầu anh hoàn trả một nửa số tài sản hôn nhân mà anh đã ý chuyển cho gia đình ruột thịt trong suốt bảy năm qua – tổng cộng là bốn ba vạn.”

Tôi ngừng lại một chút, rồi nói tiếp:

“Còn nữa – đoạn âm mẹ anh từng lăng mạ tôi, tôi cũng đã gửi cho anh.

Nếu anh không đồng ý ly hôn trong hòa bình, vậy thì – hẹn nhau tại tòa.

Tôi kiện anh và gia đình anh vì hành vi bạo hành tinh thần kéo dài, yêu cầu thường tổn thất tinh thần.”

Bên kia điện thoại… im lặng như tờ.

Tôi có thể tưởng tượng được nét Chu Dịch lúc này – trắng bệch như tờ giấy, nhìn chằm chằm vào thư của luật sư, lại giọng chửi rủa cay nghiệt của mẹ mình trong bản âm – trong đầu vang lên tiếng sụp đổ.

Rất lâu , giọng anh ta mới yếu ớt vang lên:

“Tô Mạn… em thật tàn nhẫn.”

Tôi khẽ nhếch môi:

“Cảm ơn lời khen.”

Tôi tắt .

Trận chiến này, đến đây là kết thúc.

10

Chu Dịch cuối cũng phải nhượng bộ.

Trước cuốn sổ chép trắng đen rõ ràng, những đoạn âm sắc bén và thư luật sư lạnh lùng, anh ta không còn chút đường lui.

Anh ta buộc phải ký vào đơn ly hôn, đồng thời ký giấy nợ 430.000 tệ.

Anh bán chiếc xe đi đã chạy vài năm, rồi dày đi vay mượn khắp nơi từ đồng nghiệp đến bạn bè, mới miễn cưỡng gom đủ tiền.

Một phần thường cho nạn nhân vụ nạn của Chu Cường.

Phần còn lại, chuyển thẳng vào tài khoản của tôi.

Hôm anh ta mũi bơ phờ chuyển khoản xong, gửi cho tôi một tin nhắn:

“Tiền đã chuyển. Chúc em hạnh phúc.”

Tôi chỉ đáp lại đúng hai chữ:

“Cảm ơn.”

Rồi chặn hết tất cả kênh liên lạc.

Cuộc hôn nhân bảy năm của chúng tôi, kết thúc bằng một dấu chấm lạnh lùng và dứt khoát.

Còn bên nhà Chu, vì tiền mà hoàn toàn tan rã, một trận gà bay chó sủa đúng nghĩa.

khi biết Chu gia không những không có nổi 500.000 tệ thường, mà còn ngập trong nợ nần, vị hôn thê của Chu Cường không hề do dự – hủy hôn ngay lập tức, tiện tay cuỗm đi hết những món quà trước đó được tặng.

Chu Cường mất cả tình lẫn tiền, quay sang trút hết giận dữ lên đầu Chu Dịch.

Hắn ta chửi anh mình là vô dụng, hèn nhát, vì “một con đàn bà” mà hủy cả đời của em trai.

Còn mẹ chồng tôi thì khỏi phải nói – ngày nào cũng lóc ăn vạ, than trời trách đất, gào rống khắp xóm.

Bà ta rêu rao hàng xóm láng giềng rằng:

“Thằng con bất hiếu hồ ly tinh mê hoặc tâm trí, vì một đứa đàn bà mà hại em ruột sắp vào tù, hủy cả cái nhà này!”

(Mặc dù sự thật là Chu Cường không tù, chỉ là phải thường một khoản kha khá – nhưng trong miệng bà ta, câu chuyện được ‘nâng ’ bi thảm hơn).

Chu Dịch dồn vào đường , không dám về nhà.

Không dám về nhà bố mẹ – vì ở đó chỉ toàn mắng chửi, oán trách.

Càng không thể về lại nơi từng gọi là tổ ấm – vì nơi đó… đã không còn thuộc về anh ta nữa.

Tôi bạn bè kể, dạo này Chu Dịch vẫn đang sống tạm trong phòng nghỉ công ty, mỗi ngày cầm cự bằng mì gói và đồ ăn đặt ngoài.

Y hệt như cái tháng đầu tiên khi tôi và Lạc Lạc rời đi.

Chỉ khác một điều – này, không còn tôi quay lại dọn hộ tàn cuộc nữa.

Anh ta cuối cũng nếm được cảm giác cả thế giới bỏ rơi, cô độc và tuyệt vọng.

Thứ “tình thân máu mủ” mà anh ta từng tin tưởng đến mù quáng, khi đứng trước tiền bạc và lợi ích, yếu ớt chẳng khác gì tờ giấy ướt.

Nó không phải bến đỗ bình yên, mà là một cái hố đen không đáy, cứ hút dần tất cả những gì anh có – kể cả sức lực, sự tôn nghiêm và do của anh.

Tôi những chuyện này từ bạn cũ, lòng dửng dưng như nước.

Chỉ lặng lẽ… gắp thêm một quả tây chín mọng, đặt lên miếng bánh kem mà tôi và con gái đang ăn.

Nhân quả báo ứng – chưa từng sai hẹn.

11

Tôi dùng số tiền Chu Dịch thường, cộng thêm khoản tích lũy của chính mình, mua đứt một căn hộ cao rộng rãi, có sân thượng lớn, nằm ngay trung tâm thành phố – nơi có môi trường sống tuyệt vời.

Tôi và Lạc Lạc bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.

Ngày dọn về nhà mới, ánh nắng xuyên qua bức tường kính lớn, rọi vào từng góc phòng – sáng rỡ và ấm áp.

Trong không khí thoang thoảng mùi nắng và mùi cỏ xanh mướt.

Lạc Lạc lăn lộn trong căn phòng trẻ em được tôi thiết kế như một tòa lâu đài cổ tích, khanh khách, reo lên tôi:

“Mẹ ơi, con thích nhà này lắm! Ở đây sáng hơn nhà cũ nhiều !”

Phải rồi, sáng hơn nhiều.

Không còn cãi vã.

Không còn ngột ngạt.

Không còn những người thân như đỉa đói hút máu người khác.

Mỗi tấc không khí nơi đây – đều là do.

Tôi cũng chuyển studio thiết kế của mình về đây.

Công việc nhanh chóng đi vào quỹ đạo.

Vài tháng trước, tôi đoạt giải trong một cuộc thi thiết kế, danh tiếng ngày càng vang trong giới, khách hàng chủ động tìm đến từng dự án một.

Tôi không còn phải lén lút nhận “job riêng” ngoài giờ.

Giờ đây tôi có thể đường đường chính chính theo đuổi công việc mình yêu thích.

Cuối tuần, tôi đăng ký cho hai mẹ con học cưỡi ngựa.

Trong trang phục cưỡi ngựa chỉn chu, tôi và Lạc Lạc rong ruổi giữa thảo nguyên ngoài ô, ánh nắng dịu dàng – gió lướt qua , cuốn sạch những u ám quá khứ.

Tôi bắt đầu cập nhật lại trang cá nhân, chia sẻ cuộc sống mới của mình.

Là trà chiều tinh tế trong khu vườn nhỏ trên sân thượng.

Là những món bánh xinh xắn tôi tay cho con gái.

Là những bức vẽ ngẫu hứng của Lạc Lạc – được tôi lồng khung đẹp đẽ, treo kín cả một bức tường.

Cuộc sống của tôi – thanh lịch, ung dung, tràn đầy nắng ấm và tiếng .

Phía WeChat của Chu Dịch, bắt đầu có người tag anh ta, bình luận:

“Chu Dịch, vợ cũ anh sống đỉnh thật đấy! Chuẩn nữ chính ngôn tình rồi!”

Tôi biết – anh ta chắc chắn đã thấy.

Một , tôi dắt Lạc Lạc đi học cưỡi ngựa về, vừa đến cổng khu căn hộ, đã trông thấy một bóng dáng quen thuộc mà cô đơn.

Là Chu Dịch.

Anh ta đứng gốc cây đối diện khu nhà, lặng lẽ nhìn về phía chúng tôi.

Người gầy sọp đi, vẻ ngoài tiều tụy, lưng không còn thẳng như trước.

Trong ánh mắt ấy là một mớ cảm xúc hỗn độn – đau đớn, hối hận, và cả sự nhút nhát không dám bước tới.

Anh ta nhìn thấy tôi, môi mấp như muốn tiến lại gần… nhưng lại như ai đó đóng đinh tại chỗ – không thể bước nổi một bước.

Tôi không hề liếc mắt nhìn, cứ như anh ta chỉ là một người xa lạ không liên quan.

Tôi nắm tay Lạc Lạc, quẹt thẻ, bước vào cánh cổng mạ vàng của khu nhà cao .

Cho đến khi thang khép lại, tôi cũng không ngoái đầu nhìn một .

Bởi tôi biết – đó mới là sự trả thù tốt dành cho anh ta.

Không phải tranh cãi triền miên.

Không phải gào thét đòi công bằng.

Mà là: Tôi rời khỏi anh ta – và sống tốt hơn gấp vạn .

Hạnh phúc của tôi.

Ánh sáng rực rỡ quanh tôi.

Chính là cú tát chói vào chuỗi năm tháng thất bại mà anh ta từng gọi là “cuộc đời”.

[ Hết ]

Tùy chỉnh
Danh sách chương