Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vừa mới chui ra khỏi bụi rậm dã nam nhân, ta định ra rửa ráy một chút. Tìm một chỗ kín đáo lặng lẽ xuống , lại nghe thấy trên có tiếng người đến gần.
Giữa đêm hôm khuya khoắt mò ra , chắc chắn chẳng phải hạng người đứng đắn gì. Ta nấp trong bóng tối lặng lẽ nghe lén.
“ ta ở thôn Đông, trước cửa có một hoa hạnh, ngày mai ngươi đến tìm ta, cứ là bạn học trường ta, ừm…” đông thôn, ngoài , trước cửa có cây hoa hạnh, chẳng phải là ta đó ?
Âm thanh không đứng đắn người rất nhanh truyền đến tai. Ta ló ra xem thử có phải tướng quân ta đang lén lút với người tình không, lại thấy nam nhân ôm nhau hôn hít đến phát ra tiếng.
“Thụy lang, ta không muốn xa , tiên sinh đuổi cả chúng ta rồi, sau này chúng ta đây?” Một công tử thanh tú thoát tục vòng tay ôm cổ Nam Thụy, nũng nỉ non.
“ ta còn chút bạc, không đủ thì cả ruộng đồng, cả … luôn, ta nỡ để ngươi chịu thiệt thòi.”
là tên ta.
1.
Ta là con dâu nuôi từ bé Nam Thụy, mười ba tuổi mẹ hắn mua về. là mua, thực chất dùng chục cân thóc đổi từ tay cha mẹ ta đang chạy nạn. nên Nam Thụy mới nghĩ, ruộng đồng có thể , ta có thể ?
“Thụy lang, nỡ lòng ? Ta nghe nàng ta là cô nương thanh mai trúc mã lớn lên ?” Giọng điệu tên công tử kia vô ẻo lả.
Thanh mai trúc mã gì chứ, rõ ràng là ta phải trâu ngựa hắn.
“Ngốc ạ, có gì không nỡ, vì ngươi, đừng là một , dù là phú quý trên đời này, ta vứt bỏ hết thảy thì chứ.” Nam Thụy mỉm cười rạng rỡ, ôm chặt công tử trước mặt kia.
[ – .]
Trông dáng vẻ công tử kia trông sáng sủa đàng hoàng thật chất lại chẳng ra gì, nhìn lại thấy quen mắt đến thế.
“Tốt lắm, vậy ngày mai nàng ta vào kỹ viện , ta sẽ chờ ở đây. Thụy lang, ta thực sự không thể rời xa dù một khắc, cần nghĩ tới có nữ nhân nằm bên cạnh là tim ta như bóp nghẹt.”
xong người lại ôm ấp thêm một trận. Ta đang định vỗ n.g.ự.c thở phào cảm thấy may mắn thì một cơn gió lạnh thổi qua khiến óc ta tỉnh táo trở lại. Lúc này tuyệt đối không thể phát ra tiếng động.
Nam Thụy quyến luyến dây dưa hắn trên phiến đá lớn bên , thì ra hắn thích loại này. Ta ngâm trong lâu đến mức da nhăn nheo, lúc này người kia mới chịu tách nhau ra. Lúc này gần đến giờ Dần, trời tối đen như mực.
công tử kia ngủ thiếp , Nam Thụy lay hắn dậy, dặn hắn trời sáng lập tức tới tìm. Sợ người nhìn thấy, hắn mặc lại quần áo rồi men theo ngược hướng , định vòng theo nhỏ vòng về .
Ta thấy không còn ai nữa, liền lặng lẽ mặc quần áo. công tử kia đang ngồi trên vách đá, tay chống cằm gật gù ngủ. Hắn quay lưng về phía ta.
Trong mắt Nam Thụy, ta là một người hiền lành, việc, kiếm tiền đóng học phí, mua bút mực giấy bút hắn. Nhưng thực ra, ta là một độc phụ đấy.
tiếc rằng bọn họ không ai hay , người duy nhất được là mẹ chồng ta bệnh tật triền miên quanh năm, ta chăm sóc năm rồi đời.
Lúc này đây, điều một độc phụ nên nhất chính là tên công tử kia một cước. Ta nhặt một tảng đá to hơn cả mình, rón rén bước đến sau lưng hắn, giáng một cú ngay sau gáy.
Sức lực thường ngày dùng để xay đậu, xay thóc lần này được phát huy tác dụng. Máu đỏ sẫm lập tức chảy dọc xuống cổ, hắn hoảng hốt định quay lại, nhưng ta không hắn cơ hội ấy, một cú đạp thẳng hắn xuống .
Chỗ ta vừa tắm là nơi duy nhất dòng chảy êm, còn với công tử kia, chỗ ấy lại quá xiết. Nhìn thấy hắn dòng cuốn , không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Ta dùng hết sức ném tảng đá ra giữa . Sau đó vội vã chạy về .
Trời bắt hửng sáng rồi.