Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 2

“Giang Lệ Hoa, em đủ rồi đấy! Mùng một mà em tính toán, kêu ca, muốn nhà không yên là ? Em có còn xấu hổ không? Em ích kỷ thôi!”

Tôi ích kỷ?

Nỗi tủi thân và phẫn uất bao nhiêu cống hiến bị chối bỏ dâng tận cổ.

Tôi vỗ mạnh tờ giấy :

Hạo Dân, không phải tôi không đủ, mà là quá đủ rồi!”

“Chuyện hôm nay, nếu không cho tôi một lời giải thích, thì … đừng hòng yên ổn mà ăn!”

02

Mười năm kết hôn, tôi chưa từng lớn tiếng với Hạo Dân.

Lần tôi đập giữa mặt mọi người, ngay cũng sững người.

Nhưng sau vài giây ngỡ ngàng, lại càng tức giận hơn tôi.

định mở miệng mắng thì bố đã tiếng ngăn lại:

rồi! Mùng một đấy! Chút hai, hai với mấy đứa nhỏ sẽ qua, con muốn để người chê cười nhà hả?”

dứt lời, hai đã dắt em họ bước vào.

vào cửa còn đùa: “ đứng hết ? Đợi chúng tôi à?”

Mẹ lén kéo áo tôi một .

Tôi là người sĩ diện, rõ chuyện trong nhà không nên lộ ngoài.

Đành nuốt cục tức xuống, gượng cười đón tiếp hai.

Thấy tôi , Hạo Dân rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

Con trai tôi lại hét ầm :

“Mẹ! Rốt cuộc bao giờ mới ăn cơm ! Mẹ muốn bỏ đói con hả!”

Không nhắc lại tờ giấy “1 đồng” .

Tôi xoay người vào bếp, một hâm nóng lại từng đĩa thức ăn cho tám người, rồi lần lượt bày tròn.

Sắp ăn thì phát hiện thiếu một ghế.

Hạo Dân liếc một vòng rồi :

“Lệ Hoa, em khỏi ngồi , bếp ăn đi.”

“Tiện thể trông nồi canh luôn, răng bố không tốt, sườn phải ninh cho mềm.”

Đêm Giao thừa, tôi – người đã nấu ngày trời – bị đuổi bếp ăn một .

Tôi bưng bát canh múc xong, vô thức “cạch” một tiếng đặt mạnh .

Lần , Hạo Dân chưa kịp phản ứng thì bố đã nổi giận.

Ông dùng gậy đập mạnh xuống sàn:

“Giang Lệ Hoa! Cô quá lắm rồi đấy! Mùng một mà còn kiếm chuyện chút , cô cố tình muốn phá rối phải không!”

Tôi chút ?

Tôi mười năm cống hiến bị coi là vô hình.

bữa cơm tất niên cực nhọc chuẩn bị, tôi còn không ngồi vào .

hai sau khi hiểu đầu đuôi, liền cười gượng xoa dịu, nhưng lời dao cứa:

“Lệ Hoa à, không phải hai trách, nhưng chuyện là lỗi của cháu rồi. Phận đàn bà thì lo việc nhà là đúng rồi còn gì?”

hai cháu hôm nay ở nhà một gói mấy trăm bánh chẻo, tay mỏi nhừ còn chẳng kêu câu nào.”

hai cũng phụ họa:

“Đúng đó, Hạo Dân là đứa tốt, kiếm lo cho gia đình, cháu phải trân trọng.”

Thằng em họ đang cắm cúi chơi điện thoại, không buồn ngẩng đầu:

“Theo con thấy thì Hạo Dân hiền quá rồi, nên cô mới nước làm tới.”

Mẹ ngồi bên lặng lẽ lau nước mắt, không một lời, thể bà mới là người chịu ấm ức nhất nhà.

Tôi nhìn từng người trong căn nhà , cố nuốt giận vào lòng, định kéo con trai bỏ đi.

ngờ thằng bé đạp mạnh ghế, trừng mắt với tôi:

“Mẹ! Mẹ còn làm loạn !”

“Mẹ ngày nào cũng chỉ làm mấy việc vặt ở nhà, ăn uống toàn do ba kiếm mua, mẹ còn chưa hài lòng gì?”

Tôi sững người nhìn con trai , không thể tin những lời đó lại phát từ miệng nó.

“Khang Khang, những lời … là dạy con?”

Nó hất mặt:

“Cần gì dạy? Con tự thấy mà! Mẹ không phải ?”

Tôi… không phải ?

Thì trong mắt con trai tôi, tôi chỉ là một người đàn bà “ngày ngày chỉ làm vài việc vặt”, sống bám vào của ba nó.

Hạo Dân có lẽ cũng thấy con hơi quá, sắc mặt hơi mất tự nhiên.

móc trong túi một cuộn nhàu nát, chẳng thèm đếm, nhét vào tay tôi một cách qua quýt.

rồi! Thế là đủ chưa? nhất mà còn bày đặt giận dỗi với nhà! Mau ăn cơm đi! Đừng để đợi !”

Tôi nhìn người đang dùng “giải quyết” tôi.

Nhìn đứa con tôi mang nặng đẻ đau mười tháng, mà lại dùng lời lẽ cay độc đâm thẳng vào tim tôi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương