Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

2

Ta cảm Giang Kim chắn đã biết chuyện ta bị mù mặt.

Bởi vì chẳng có người bình thường nào cầm một trăm tranh mỹ đến để cho thê tử mình thưởng thức .

Ta giả bộ ngắm nghía hồi lâu, sau đó nghiêm túc nhận xét:

“Thần cảm tử mặc thanh y này cũng không tệ, trông dáng vẻ ngọc thụ lâm phong lắm.”

Trên tranh này vẽ một đám tử mặc thanh y, ta nói vậy là không có vấn đề gì đâu nhỉ.

Giang Kim vươn tay chỉ người tử áo xanh đứng dưới tùng xanh, cười không cười hỏi:

“Xem tình căn sâu nặng với Trẫm nhỉ, tranh này là do họa sư vẽ khi Trẫm mười bảy tuổi tham gia thi hội.”

Giang Kim nhìn ta chằm chằm:

“Có điều, họa sư này vốn là cao thủ vẽ truyền thần, tại không nhận Trẫm?”

Tiên đế từng ban cho ta một tấm kim bài miễn tử.

Là ta nên dùng bây giờ, hay là để dành cho phụ thân ta dùng đây?

Ta cười gượng hai tiếng, tiếp tục giảo biện:

“Bệ hạ là rồng giữa loài người, năm năm qua đã trút bỏ vẻ ngây ngô, toàn thân đều toát lên khí chất đế vương, nên thần nhất thời không nhận .”

Giang Kim không rõ vui giận, nhẹ nhàng hỏi một câu:

“Vậy , đây là chê Trẫm già ?”

Phụ thân ơi, mau gửi kim bài miễn tử của mình đến đây , ngay bây giờ, nhét xuống dưới gối của con gấp.

Chân ta mềm nhũn, cầm tranh mỹ quỳ sụp xuống đất:

“Hu hu hu, thần thật sự không cố ý không nhận Bệ hạ đâu.”

“Thật thần thích nhân trưởng thành hơn, hu hu hu, giống Bệ hạ bây giờ vậy, vô cùng chín chắn!!!”

“Nếu đã yêu thích Trẫm vậy, ngày mai Trẫm sẽ bảo Sầm An mang chân dung họa sư mới vẽ Trẫm đến cho .”

Ta gật đ i ê n cuồng, thề thốt đanh thép:

“Thần sẽ treo ngay ở giường, ngày đêm chiêm ngưỡng long nhan của Bệ hạ.”

Có lẽ do ban ngày bị Giang Kim dọa cho một trận nên đêm đó ta ngủ vô cùng thấp thỏm.

Ta mơ Giang Kim lạnh lùng hạ chỉ c h é m ta.

Hắn bắt ta ngồi dưới cây tùng xanh khâu từng một.

Ngày hôm sau, Lê Thanh nhìn hai quầng thâm to tướng trên mặt ta thì giật mình thon thót:

“Nương nương hôm qua ngủ không ngon ?”

Ta thở dài, rầu rĩ đáp:

“Đêm qua khâu người suốt đêm, mệt muốn c h ế t.”

3

Lê Thanh nói rằng tại Yến tiệc mùa thu, bá văn võ và các mệnh phụ đều sẽ có mặt.

Nàng ấy nhất định trang điểm cho ta thật lộng lẫy để diễm áp lục cung.

Ta cảm chuyện này thật chẳng cần thiết.

Lục cung ai mà chỉ có vỏn vẹn ba người: một nữ nhi văn, một nữ nhi võ, và một tiểu thư thế gia.

Mối hệ này ổn định biết bao nhiêu.

Ta chợt nghĩ, hay là nhân cơ hội này bảo phụ thân gửi kim bài miễn tử cho ta.

Dựa công lao hãn mã của lão nhân gia ông ấy, là không cần dùng đến đâu.

Ta vừa mới sai người tìm phụ thân thì Việt đã đeo đầy châu ngọc, uốn éo eo thon thả đến tìm ta.

“Nương nương, người quản chuyện này chứ.”

Việt thở dài thườn thượt, giọng điệu đầy uất ức:

“Đích nữ họ Tề là Tề ăn mặc lòe loẹt đến kìa.”

“Ả ta nhìn thần mà cũng chẳng thèm hành lễ, không chừng muốn quyến rũ Bệ hạ nữa đấy.”

Ta vỗ vỗ tay Việt , an ủi:

“Dù Bệ hạ và Tề gia cô nương cũng có tình nghĩa biểu ca biểu muội.”

“Hơn nữa chuyện này xem Tề có hợp ý Bệ hạ hay không đã chứ.”

Lời ta chưa nói hết, Lê Thanh đã vội vã chạy điện, ghé tai ta thì thầm:

“Nương nương, Tề tiểu thư vừa đâm lao lòng Tướng gia .”

“Nàng ta nói gì mà bị tài hoa của Tướng gia chinh phục, không Tướng gia thì không lấy.”

gì cơ?

Phụ thân ta năm nay đã năm mươi lăm tuổi .

Bộ xương già của ông ấy gặm nổi chồi non mơn mởn Tề ?

Ta vội vàng tìm một cớ đuổi Việt , tức tốc ngựa chạy đến Cần Chính điện để giải cứu phụ thân ta.

Lúc ta đến nơi, ta liếc mắt sát tình hình trong điện một lượt.

Người đang quỳ dưới đất khóc lóc thảm thiết kia là Tề .

Ta bước thướt tha uyển chuyển tới gần, ôn tồn an ủi:

“Biểu muội mau đừng khóc nữa, Bản cung biết muội chỉ là vô ý vấp ngã mà thôi.”

chắn phụ thân của Bản cung cũng sẽ không trách cứ muội đâu, mau đứng dậy .”

đại điện bỗng chốc im phăng phắc.

Tùy chỉnh
Danh sách chương