Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi nhặt được một bà lão đầu tóc rối bù, mặt mày lấm lem bên bãi rác.
Mọi người đều nói tôi bị ngốc, riêng bà lại gọi tôi là “con gái yêu quý mẹ”.
Tôi vui đến phát khóc, làm trẻ mồ côi suốt ba mươi , cuối cùng tôi cũng có mẹ rồi.
Tôi nhặt ve ngoài đường kiếm tiền, còn mẹ ở nhà làm món chả chay bà tự hào .
Ăn hơi nghẹn một chút nhưng tôi vẫn ăn ngon lành.
Lý xóm trông thấy thì vội vàng móc viên chả ra khỏi miệng tôi: “Cô ngốc thật rồi! Sao lại bỏ đất vào miệng? Nhanh nhổ ra đi!”
Tôi không hiểu vì sao Lý không cho tôi ăn món mẹ làm.
Tôi chỉ mẹ chắn thương tôi nên mới nấu .
Vì thế, mỗi ngày tôi đều cố gắng kiếm tiền, mua đồ ngon cho mẹ, mua quần áo mới cho mẹ.
Chỉ cần mẹ cười là tôi vui rồi.
Mười sau kể từ khi tôi và mẹ sống cùng nhau, tôi gom góp tiền nhặt vỏ mua tặng mẹ một sợi dây chuyền vàng.
Nhưng khi về tới nhà, tôi thấy mẹ bị một đám người ăn mặc sang trọng vây quanh.
Một người phụ nữ trung niên nước mắt nước mũi tèm lem, gọi mẹ tôi là “mẹ”, vừa khóc vừa nói: “Mẹ à, mẹ bị Alzheimer thì đừng có tự ý bỏ nhà đi nữa! Mẹ tụi con tìm mẹ cực khổ cỡ nào không?”
Rồi cô ta quay phắt sang tôi – kẻ đang đứng đó, dơ dáy bụi bặm rồi hét lên the thé: “ là cô ta! cô ta dụ dỗ mẹ tôi đi, khiến mẹ tôi chịu khổ suốt nhiêu nay!”
“Gọi công an đi! Bắt ngay cái bọn buôn người này lại cho tôi!”
01
Tôi không hiểu đang nói gì.
Nhưng tôi mang mẹ tôi đi.
Tôi lao đến, cố cứu lấy người mẹ đang hoảng loạn nhưng người đàn ông lớn tuổi bên bà đã xô tôi ngã nhào xuống đất.
Lúc này tôi mới chú ý thấy, bên người phụ nữ đó còn có một cặp vợ chồng già.
mặc lụa là gấm vóc mà tôi chưa từng thấy , tóc chải bóng mượt, dáng vẻ sang trọng khác hẳn mẹ tôi.
Tôi nhận ra người đàn ông đó, ông ta thường xuất hiện trên truyền hình cùng vợ và con.
là nhà từ thiện nổi , doanh nhân Quý Đông .
Người phụ nữ bên là vợ ông ta, Lý Mật.
người phụ nữ đang giành mẹ với tôi kia là con gái độc – Quý Dĩ Mễ.
vốn là một gia đình ba người hạnh phúc, sao còn cướp đi người thân duy tôi?
Lý Mật rưng rưng nước mắt, níu lấy tay Quý Đông : “Lão Quý, nếu đã tìm được vợ rồi thì nên rút lui thôi…”
Người phụ nữ khi nãy còn trừng mắt nhìn tôi lập tức xoay người dỗ dành bà ta: “Dì Lý, dì đã bên ba cháu nhiêu , đã hy sinh vì gia đình này ra sao ai cũng thấy rõ. Dù có tìm được mẹ ruột thì cháu vẫn luôn coi dì là mẹ!”
Quý Đông cũng vỗ tay bà ta, nhẹ nhàng: “Đúng rồi, Mật Mật.”
Rồi ông ta lại lạnh mặt quay sang tôi: “Người đâu, bắt luôn con nhỏ ve này đi!”
“Nó dụ dỗ vợ tôi suốt , phải cho nó vào tù nếm mùi cơm xà lim!”
Mẹ đứng bên ú ớ không thành , chỉ rưng rưng nước mắt, bấu lấy cánh tay ông ta lắc đầu không ngừng.
Nhưng bà không thể làm gì khi nhìn tôi bị đám vệ sĩ áp giải đi.
lâu, tôi bị đưa đến một nơi rất lớn.
Mấy người mặc áo choàng đen ngồi nghiêm trang phía trước, xung quanh râm ran lời bàn tán: “ là cô ta đấy, kẻ buôn bán người già! Đến bản thân còn không lo nổi mà còn đi bắt người già mắc Alzheimer về nữa!”
“Hiểu gì chứ, nhặt về nuôi cho ăn bắt làm việc chui đấy mà!”
“Buôn người thì cũng là buôn người! Đáng xuống địa ngục!”
Tai tôi ù đi, chỉ thấy mẹ đang bị chặt một bên, nhìn tôi đầy uất ức nhưng không thể nhúc nhích.
Tôi đau chạy tới ôm bà nhưng lại phát hiện tay mình cũng đang bị còng.
Tôi vùng vẫy điên cuồng.
Mẹ thấy cũng gào lên: “Bảo Bối! Mẹ ở đây!”
Người bà không ngờ bà khỏe đến thế, bà vùng ra ôm chầm lấy tôi.
Chỉ vài giây sau, mẹ lại bị kéo trở về phía Quý Đông và gia đình ông ta.
Một hô lớn vang lên: “ trật tự!”
Âm thanh xung quanh dần lắng xuống.
“Bị cáo Lưu , cô có bắt cóc cụ bà Tiêu Mỹ Lan không?”
nói ấy vang lên dõng dạc.
Thì ra tên mẹ tôi là Tiêu Mỹ Lan, một cái tên thật đẹp.
Tôi nhìn về phía mẹ, nở một nụ cười thật rạng rỡ.
“Bị cáo, vui trả lời nghiêm túc! Không được lơ đễnh!”
Tôi còn chưa kịp hiểu lời thẩm phán có ý gì thì Quý Dĩ Mễ đã tức giận đứng bật dậy: “Thẩm phán đại nhân, chuyện rõ ràng thế còn hỏi gì nữa!”
“Người bình thường thấy cụ già đi lạc thì sẽ đưa đến đồn cảnh sát! Hơn nữa, mẹ tôi lúc nào cũng đeo bảng tên, ghi rõ số điện thoại tôi!”
“Chữ to như mà không nhìn thấy à? Rõ ràng là buôn người!”
Tôi cuống đến mức lắp bắp, đầu óc vốn đã chậm chạp lại càng nghĩ ra được gì phản bác.
Đột nhiên tôi nhớ ra: “Tôi không… không phải buôn người!”
“Bà ấy là mẹ tôi! Tôi còn mua dây chuyền vàng tặng bà ấy cơ mà!”
“Dây chuyền vàng?”
Quý Đông cười khẩy: “Cô nhặt ve đến áo còn không đủ mặc, lấy đâu ra tiền mua vàng?”
“Tôi thấy cô những là buôn người mà còn là trộm cắp!”
Lý Mật bên ông ta vội níu áo chồng, nhỏ : “, đừng nói nữa. Tất là lỗi … Ngày xưa được thuê làm bảo mẫu chăm sóc Tiêu, là không trông chừng tốt nên mới bà đi lạc!”
“ bà ấy về rồi, mạng này xin đền!”
Nói xong, bà ta còn khẽ lau giọt lệ ở khóe mắt.
02
Tôi nhìn đôi tay bị trói mẹ, đau như bị sóng tràn nhấn chìm.
“Thật sự là tôi mua đó! Nếu không tin có thể đến tiệm vàng hỏi!”
Mẹ tôi cũng lên : “Bảo Bối đối xử với tôi rất tốt! Mua quần áo, mua giày cho tôi!”
“Con bé là… con gái… tôi yêu .”
Có lẽ vì vừa vùng vẫy quá nhiều, bà đã khàn đặc.
Quý Dĩ Mễ như không chịu nổi cảnh này, hét lên: “Mẹ! Đừng nói nữa!”
“Hai người sống trong căn nhà rách nát, cơm còn không có mà ăn mà nói đối xử tốt cái gì?!”
Rồi cô ta quay sang thẩm phán: “Mẹ tôi bị Alzheimer, lời bà ấy không đáng tin!”
Mẹ bị cô ta quát thì sững người.
Tôi sốt ruột đến mức đi vòng quanh, nhưng bị nhốt trong ghế, thể tới gần mẹ.
Trong lúc giằng co, Lý xóm cất : “Thẩm phán đại nhân, tôi xin nói một câu công bằng.”
“Lưu làm xóm với tôi mấy chục rồi, tuy đầu óc có hơi kém nhưng chưa từng hại ai!”
“Nhặt được bà cụ kia xong, cô ấy cũng hết chăm sóc, đến thân còn lo không xong mà ngày nào cũng cho bà sạch sẽ tinh tươm.”
Có nhân chứng từ xóm, thêm kết quả kiểm tra trí tuệ.
Cuối cùng, tòa cũng xác nhận tôi không phải kẻ xấu bắt cóc mẹ.
Nhưng tôi đâu có làm gì sai, mà ai cho tôi mang mẹ về.
“Bà cụ về đoàn tụ với con gái ruột rồi, cô nên nhìn thoáng đi!”
“Bà ấy đi rồi, cũng là tốt cho hai người.”
Lý thấy tôi sắp khóc thì thở dài dỗ dành.
Tôi nhìn bọn kéo mẹ đi, gào lên: “Mẹ ơi! Đừng mang mẹ đi! Con sẽ đối xử với mẹ thật tốt!”
“Dây chuyền vàng con mua cho mẹ còn chưa kịp đưa nữa mà!”
Tôi vừa nói vừa lấy sợi dây chuyền trong túi ra chứng minh rằng mình thật .
Dưới ghế lại xì xào: “Trời ơi! Sợi dây chuyền vàng to như , ít cũng chục ngàn! Một đứa nhặt ve mà mua nổi á?”
“Không buôn người thì cũng là ăn cắp!”
“Nuôi một người bệnh Alzheimer tốn tiền tốn sức lắm, cô ta sao gánh nổi? lại móc túi mà sống!”
Thẩm phán quát: “ trật tự!”
Rồi hỏi tôi: “Lưu , cô mua sợi dây chuyền đó ở đâu? nhiêu tiền một chỉ? Sợi này nặng mấy chỉ?”
Tôi cố lục tìm ký ức trong đầu.
Nhưng hôm đó tôi chỉ đưa tiền, chủ tiệm đưa dây chuyền chứ không gì về giá hay trọng lượng.
“Dây chuyền… dây chuyền một trăm đồng…”
Tôi vắt óc nhớ ra con số ấy.
“Cái gì? Một trăm đồng? Cô ta đùa !”
“ chắn là đồ trộm rồi, giá còn không nói rõ!”
cười châm chọc từ phía dưới khiến đầu tôi đau như nổ tung.
Đúng lúc đó, một người đàn ông trung niên xông vào.
Là chủ tiệm vàng.
“Thẩm phán, sợi dây chuyền là cô ấy mua ở chỗ tôi.”
“Cô ấy đến rất nhiều lần, nói mua cho mẹ nhưng tiền thực sự không đủ mua vàng thật.”
“Thấy tội quá, tôi lấy một trăm đồng rồi bán cho cô ấy sợi dây chuyền bạc mạ màu vàng.”
Ông ấy rất chân thành, còn mở điện thoại cho thẩm phán xem camera.
Mẹ tôi cũng lên : “Là tôi xem quảng cáo thấy dây chuyền đẹp!”
“Bảo Bối yêu tôi nên mới mua tặng tôi!”
Tôi nhìn Lý và ông chủ tiệm đang bênh vực cho mình.
Lại nhìn mẹ đang cố vùng thoát khỏi đám vệ sĩ.
Mẹ mặc đồ đắt tiền, tóc tai gọn gàng, là đã được chăm sóc kỹ.
tôi chua xót.
Bằng chút trí óc không được lanh lợi, tôi bắt đầu cân nhắc thiệt hơn…
Và rồi, tôi đành thỏa hiệp.