Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
con ngốc nghếch, được nuông chiều từ bé, nay cùng một tên thích ăn cơm mềm sống dưới tầng hầm, chịu , còn tiện “xóa đói giảm nghèo” cho cả nhà sống ký sinh của anh ?*
Tốt lắm, con xem bỏ rồi. Tôi quay người làm IVF, sinh thêm nữa để nuôi dạy con khác.
mà tên “phượng hoàng nam” đầy tính toán kia không chịu được, xúi giục con bé mang thai trước hôn nhân, dùng chiêu ép tôi nhượng bộ?
Được thôi, sản nghiệp hàng chục tỷ của tôi, tôi đem hết đi quyên góp, chứ nhất không để cho hai nó một xu!
—————
Sau một tháng chiến tranh lạnh với con tôi – Tần Khê, trái tim tôi đau đớn đến mức buông tay, để hai nó tự “hạnh phúc”.
“Tần Khê, con chắc chứ? Con thật sự theo cậu , chịu cảnh cơm không đủ ăn, rau không đủ no?”
“Vâng, con chắc chắn! Con yêu Chu Viễn, cả đời con yêu anh ấy! Anh ấy cũng , cả đời yêu một con!”
Tần Khê, con tôi, nắm c.h.ặ.t t.a.y Chu Viễn, ngẩng đầu cao, đầy tự tin tuyên thệ tình yêu của họ kiên biết bao.
Tôi nhìn con trẻ người non dạ, ngông cuồng trước mặt, biết cười lắc đầu.
“Được rồi, nếu con đã , mẹ cũng không còn gì để nói.”
Nghe , Tần Khê lập tức quay sang nhìn Chu Viễn, hân hoan vô cùng:
“Chu Viễn, anh nghe thấy chưa, mẹ đồng ý cho chúng bên nhau rồi!”
Chu Viễn cũng nhanh chóng đáp lời:
“Dì yên tâm, lấy Tần Khê rồi nhất yêu thương, chăm sóc cho ấy cả đời !”
Tôi cười nhạt, không nói gì.
Anh có gì mà đòi yêu thương con bé? Mấy câu đường mật rẻ tiền ấy à?
Một phòng trọ chật chội, tối tăm dưới tầng hầm?
Hay sáu bảy anh chị nghèo đói ở quê, đang chờ hút m.á.u anh?
Hay đồng lương ba nghìn một tháng, dù mồm mơ lương ngàn đô?
Con tôi – con được tôi nuôi dưỡng bao năm, học cao, có tương lai rạng rỡ, sao phải vùi vào vũng bùn với loại anh?
đây, Tần Khê bị bỏ bùa, đắm chìm trong thứ tình yêu “vĩ đại” của , không tự thoát ra.
Tôi nói gì, nó cũng không nghe lọt tai.
, tôi còn cách cuối cùng.
“Mẹ, mẹ có đưa hộ khẩu cho con được rồi chứ?”
Tần Khê hớn hở khoác tay Chu Viễn, ríu rít nói:
“Mẹ biết đấy, Chu Viễn mới đi làm được một năm, chưa có khả năng mua nhà. Con sửa hộ ba phòng mẹ tặng con để làm nhà tân hôn.”
[ – .]
“Rồi mua cho anh ấy một chiếc xe, không cần đắt, tụi con thấy chiếc Mercedes hơn 500 ngàn là được, trông cũng kín đáo, phù hợp với vị trí công việc của anh ấy…”
“À còn nữa mẹ ạ, mẹ của Chu Viễn sức khỏe yếu, anh trai anh ấy vừa bị mất việc, trong nhà còn 4 nhỏ. Con nghĩ, mẹ cũng cần người làm mà, hay là cho anh ấy một công việc ở công ty mẹ nhé?”
“ lương đừng thấp quá, 20 ngàn là được…”
“Con còn xây một nhà ở quê cho bố mẹ anh ấy dưỡng già…”
Tôi không ngắt lời, mỉm cười lắng nghe.
Cho đến khi chính Tần Khê cảm thấy có gì sai sai, bé vội cười trừ:
“ là chuyện sau khi tụi con cưới thôi. chủ yếu là đi đăng ký kết hôn, rồi sửa nhà. À mẹ ơi…”
“Con sang tên nhà cho cả con và Chu Viễn. Anh ấy là , sống trong nhà vợ mất mặt lắm…”
“Con nói xong chưa?” Tôi tức đến run cả người, lạnh rơi vào hầm băng.
Năm , tôi mới sinh con chưa đầy tháng đã kiên ly hôn với cha nó, tay trắng rời đi.
Bao năm qua, tôi vất vả nuôi nấng Tần Khê, khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng.
Tôi đã phải chịu bao đắng cay, sở?
tận cam lai, con tôi vì một thằng mà vứt hết liêm sỉ, đến mức “trả góp cả đời”?
Tần Khê còn nói gì , Chu Viễn vội kéo tay :
“Dì ơi, thực ra Tiểu Khê làm là vì thương …”
“ là , không cứ ngồi hưởng thụ. Dì hãy tin , cho thời gian, nhất mua được nhà cho cả hai…”
“Không cần thế đâu Chu Viễn, mẹ có , mọi thứ bà đều cho .”
“Con sai rồi, Khê Khê.”
Tôi đưa tay đè chặt lồng n.g.ự.c giá lạnh. Tần Khê yêu đến mức mê muội, nói gì cũng không lọt tai.
Một tháng qua đã bào mòn tất cả sức lực và lòng tin của tôi.
“Con có cưới cậu , ngay bây cũng được. từ , những gì mẹ từng hứa, không còn là của con nữa.”
“Những nhà mẹ tặng, mẹ đổi tên chủ sở hữu. Thẻ tín dụng con đang dùng, cũng bị hủy bỏ.”
“Con nói mẹ là kẻ phá hoại tình yêu, mẹ làm tới cùng.”
“Tần Khê, mẹ hỏi con lần cuối: con chọn ở bên cậu , hay làm con của mẹ?”
Tần Khê sững sờ, rồi nắm c.h.ặ.t t.a.y Chu Viễn, ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh, ánh mắt lộ rõ tâm.
Cứ là nữ anh hùng tranh đấu vì tự do thời xưa, còn tôi là hủ lậu phong kiến thối nát.
“Mẹ không hiểu thế nào là tình yêu! Mẹ tưởng làm có chia rẽ bọn con sao?”