Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6
Trong tình thế không còn đường lui, Hoàng đành ép Quý Dương viết chiếu tội mình, đó phái hắn đi tới nơi gian khổ để rèn luyện.
Phụ huynh ta chớp thời ấy mà gây áp lực, yêu cầu hoàng gia cho một lời thích thỏa đáng. Cuối cùng, họ đã giành được đặc ân: ca ca ta có thể dẫn theo thân binh kinh để đón ta về.
Quả , Quý Dự Thiệu nhận được tin, hắn lại nổi giận. 「Ôn !」
「Ta sống trên đời này mười tám năm, cộng thêm hơn hai mươi năm ở kiếp trước, chưa từng một lần thấy được cố hương. Quý Dự Thiệu, ta thực sự muốn về nhìn xem nơi ấy như thế nào.」
Quý Dự Thiệu trầm ngâm hồi lâu, không biết đã phân phó điều gì với thuộc hạ. Hắn quay sang nhìn ta, ánh kiên :
「Đợi đại sự thành công, bản vương cùng nàng trở về. nàng muốn sống ở đó, chúng ta không quay lại đây nữa.」
Ta không để tâm lắm đến lời hứa ấy, bởi Quý Dương đã phế, con cháu hoàng thất giờ đây còn lại mình hắn.
Ta ngày đêm mong ngóng, cuối cùng cũng đợi được ca ca. là, bên cạnh huynh ấy còn có một cậu thiếu niên chừng mười tuổi.
Cậu bé kia tên là Quý , là huyết mạch lưu lạc bên ngoài của Hoàng đế. Ta kinh ngạc đến mức trợn tròn .
Ca ca thích:
「Mấy năm trước, Vương gia đi chu du đến biên cương, ngài ấy đã được đứa trẻ này rồi gửi đến nhà chúng ta ở tạm.」
Trong đầu ta nảy ra một ý nghĩ, vội kéo Quý Dự Thiệu lại thì thầm:
「Việc Quý Dương kiếp trước đồ sát biên cương, liệu có vì hắn đã phát hiện ra sự tồn tại của đứa trẻ này không?」
Quý Dự Thiệu khẽ lắc đầu. Ta lại hỏi tiếp:
「Vậy kiếp trước ngài khởi binh, cũng là giao lại ngai vàng cho nó sao?」
Quý Dự Thiệu liếc ta một cái đầy oán trách:
「Ta vốn dĩ nghĩ rằng nàng và Quý Dương sống tốt với nhau thì thôi. Nhưng đó xảy ra bao nhiêu chuyện, ta quyết khởi binh để nàng. Ai ngờ ta vừa được nàng ra khỏi trướng giặc, nàng lại quay đầu tự tận?」
Ta có chút chột dạ, lí nhí:
「… Vậy ngài không thể ta mà đừng trói ta lại được sao?」
Lời chưa dứt, từ đằng xa đã vang lên tiếng “Tang Long Chung” . ba chúng ta đều chấn động. Kiếp trước, Hoàng thượng rõ ràng còn có thể sống thêm hai năm nữa. Sự việc này có một khả năng duy : Quý Dương đã gi.ết phụ thân đoạt vị!
「Ca ca, binh mã đang ở đâu?」 ta gấp gáp hỏi.
Ca ca thần sắc nghiêm nghị:
「Đang bí mật đóng cách thành ba mươi dặm.」
Ta nhìn sang Quý Dự Thiệu:
「Quý Dự Thiệu, bài cuối cùng của ngài rốt cuộc là gì?」
đàn ông khẽ cười, thản nhấp một ngụm trà:
「Là mật chiếu của Hoàng huynh giao cho ta. Chiếu thư viết rằng, Thái t.ử bất nhân, có thể phế bỏ và lập Quý lên ngôi.」
Hóa ra, Hoàng thượng đã sớm có đề phòng Quý Dương nên để lại đường lui cuối cùng này, và Quý Dự Thiệu là cầm lái ván cờ đó.
Mọi nhanh ch.óng tán theo kế hoạch đã . Chẳng bao lâu , phủ Quốc Công đã lính bao vây kín mít. Quý Dương, trong cơn điên cuồng đoạt quyền, đã quyết ra tay với tất những mối đe dọa cuối cùng.
「 , Cô đến đón muội đây.」
Ta nhìn bộ phượng bào dành cho Hoàng mà thuộc hạ của hắn dâng lên, thản đón lấy.
Trong đại lễ đăng , Quý Dương nắm tay ta từng bước tiến lên đài cao.
Ta không khỏi cảm thán trong : Bảo sao trọng sinh một đời, Quý Dương lại nóng đoạt vị đến thế. Cảnh sắc trên cao đúng là tuyệt đẹp.
Từ góc , ta liếc thấy những mụn mủ không thể che giấu trên cổ hắn — Phệ Tâm Cổ đã bắt đầu bước giai đoạn cuối cùng.
Dưới đại điện, trăm quan áp tới, gia quyến của họ giam giữ trong , ép buộc tất quỳ xuống quy thuận tân đế.
「Quý Dương, ngươi của đời này còn độc ác hơn kiếp trước.」
「Kiếp trước là do Cô không nhìn rõ mình nên làm muội tổn thương. Lần này, Cô học phụ hoàng, chúng ta ‘ sinh thế song nhân’ , có được không?」
Ta cười nhạo trong . Hoàng thượng thực sự chung thủy với Hoàng , đã không có chuyện nữ bò lên giường.
Mẫu thân của Quý là một trong số đó, thậm chí còn cải trang thành thái giám theo hầu, đến m.a.n.g t.h.a.i được đưa ra khỏi .
Ta nhìn thấy sự tham lam điên cuồng trong Quý Dương:
「 , muội không được phép từ chối Cô! đăng , Cô xử lý Quý Dự Thiệu ngay lập tức, không để hắn có hội tạo phản!」
Nhìn thấy làn khói xanh bốc lên từ phía lầu canh, ta biết thời đã đến.
「Quý Dương, ngươi đoán xem trong cái kiếp trọng sinh này, ngoài ta và ngươi ra, còn có ai nữa?」
Hắn ngẩn ra một thoáng, rồi đột trợn tròn kinh hãi: 「Ôn ! Ngươi dám cùng Quý Dự Thiệu ‘ám độ trần thương’ để tính kế Cô?」
Ta tiến sát lại gần, nhanh như chớp dùng đoản d.a.o khống chế hắn. Lưỡi d.a.o vừa chạm da thịt, m.á.u đã rỉ ra — Quý Dự Thiệu lại lén mài d.a.o cho ta sắc thêm rồi. Ta không nói một lời, cứ thế lôi hắn từ đài cao xuống giữa đám quần thần.
「Mở cổng !」
Cổng từ từ mở ra, Quý Dự Thiệu nắm tay Quý hiên ngang bước , theo là ca ca của ta dẫn đầu đại hộ tống.
「Tiên đế có : Thái t.ử đức hạnh kém cỏi, không gánh vác được đại trọng trách. Nay tìm lại được hoàng t.ử Quý lưu lạc nhân gian, lệnh cho Thừa tướng, Thái t.ử Thái phó và Đại tướng cùng phụ . Thụy Vương làm Nhiếp vương, đợi Hoàng đế trưởng thành hoàn trả quyền hành.」
Quý Dương đương không tin:
「Quý Dự Thiệu, ngươi tuy là tiểu hoàng thúc của Trẫm, nhưng tuổi tác chẳng cách biệt bao nhiêu. Ngươi nói ngươi muốn đoạt ngôi thì còn dễ tin hơn, chứ đào đâu ra một kẻ mạo danh thế kia?」
Quý Dự Thiệu cười lạnh, ra lệnh cho thuộc hạ áp hắn đi, đồng thời vươn tay gỡ bỏ phượng miện trên đầu ta xuống:
「Lúc hoàng huynh còn tại thế, đã đưa Quý ngọc điệp, các vị đại thần thác cô đều giữ những mảnh di chiếu của tiên đế. ai có nghi vấn, cứ việc kiểm chứng!」
Mọi bằng chứng bày ra trước mặt khiến Quý Dương hoàn toàn tuyệt vọng. Trước tống đại lao, hắn vẫn không cam tâm nhìn ta gào thét:
「Họ Ôn kia là Hoàng đã cùng ta tế cáo trời đất. Ta đắc vị không thống, nàng ta cũng chôn cùng ta!」
Trăm quan nhìn nhau e dè, không một ai lên tiếng ủng hộ hắn. Ta chủ động bước tới trước mặt hắn, nở nụ cười rực rỡ :
「Được thôi, vậy ta đích thân ‘tiễn’ ngươi đi một đoạn đường cuối.」
Quý Dự Thiệu đã đặc biệt bài trí cho ta một gian phòng hào hoa ngay trong đại lao. Ngược lại, Quý Dương được ở trong một xà phòng mục nát, hắn hoàn toàn không thể thích nghi được.
Nhưng điều khiến hắn đau đớn hơn là sự giày vò về thể xác. Đám ngục tốt lờ đi mọi tiếng kêu của hắn, buộc hắn trơ nhìn làn da của mình thối rữa từng chút một. Thậm chí, những vết loét đầu tiên đã sâu đến mức thấy xương trắng. Đến lúc này, hắn bàng hoàng nhận ra:
「Ngươi hạ cổ với ta? Nhưng rõ ràng ngươi không biết cổ thuật…」