Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Chương 2

Sáng tám giờ.

Chu tinh thần sảng khoái đứng trước gương thay đồ.

Tôi mặt mày tro tàn, nằm bẹp trên giường.

Tôi định nhờ anh tan mua giúp chiếc bánh dâu rừng ở dưới công ty, tiện hỏi một câu:

“Ê, hôm nay anh giờ về?”

Anh cong khóe môi, rồi lập tức nghiêm mặt.

“Không được nũng.”

Tôi: ?

không được dùng vẻ mặt đáng thương này anh.”

Tôi: ……

“Rồi rồi, anh sẽ về sớm. cưới có hôm đã dính người vậy, phiền thật.”

Anh cúi xuống, “ ” hôn lên mặt tôi .

“Giờ được chưa? trước rõ, đây chỉ là quy trình giữa vợ chồng thôi, khỏi để em phiền anh mãi.”

xong, anh ngẩng đầu, kiêu ngạo đi .

Loại người này, có chữa chỉ là chữa đỡ chảy dãi thôi chứ không đường nào hết bệnh nổi

Chu tuy đáng ghét, nhưng năng lực của anh lại bù được điểm đó.

Vài tháng trôi qua, tôi dần… nghiện mùi này.

Tâm trạng tốt thỉnh thoảng anh chút sắc mặt dễ coi.

Chiều tan hôm đó, tôi lái công ty anh tìm người.

Lễ tân thấy tôi đã vội cầm điện thoại, che thầm đó.

Tôi mơ mơ hồ hồ lên lầu.

Đẩy cửa việc .

Liền thấy Chu cầm ly rượu chân , đứng trước cửa kính sát đất, vẻ mặt trầm tư ngoài.

Ánh đèn rực rỡ hắt vào, khắc họa đường nét nghiêng tinh xảo rõ ràng.

Anh ráo, chân dài, lại là kiểu mặt đậm nét chuẩn chỉnh.

Chỉ cần không mở đúng là… đẹp c.h.ế.t người.

Nhất là bàn tay cầm ly rượu kia.

Trông anh thon dài, mạnh mẽ, linh hoạt…

Tôi nhớ đêm qua.

dư vị được hai giây…

Chu: “Ây da ây da, xa nhau có 9 tiếng 13 phút đã chịu không nổi rồi à? Anh không thích người dính người vậy đâu.”

Chậc, đúng là không nên mở .

Tôi giả vờ không thấy lon Coca thùng rác.

“Tối nay bạn cùng đại học của em có hẹn tụ tập, anh đi ngồi chơi với em không?”

Anh tao nhã nhấp một ngụm “rượu”.

“Anh bận.”

“Vậy tạm biệt.”

“Đứng lại!”

Anh sải bước .

Đi gấp quá, bọt Coca suýt nữa tràn .

“Nếu em đã muốn anh đi cùng đến thế, anh miễn cưỡng sắp xếp chút thời gian…”

Chuông điện thoại đột ngột lên, cắt ngang lời anh.

Tôi nghe máy vài câu.

Cúp xong.

“Anh cứ bận việc của anh đi, em đi với người khác. Chào nha.”

Anh tôi chằm chằm.

“Là ai? Nam hay nữ? Đi đâu? Có về không? giờ về? Về rồi ấy… khụ khụ, câu này không cần quan tâm.”

Tôi nghi ngờ DNA của người này bị vặn ngược rồi.

Không thèm để ý anh, tôi lái về nhà.

Đang thay đồ chọn váy, bên ngoài đột lên tiếng bước chân dồn dập chạy lên cầu thang.

Tôi hơi ngạc :

“Anh sao lại về rồi?”

Cổ áo Chu hơi xộc xệch, nhưng giọng điệu rất bình thản.

“Về lấy tài liệu.”

“Anh phải đích thân về lấy à?”

Anh há , bị khựng lại, một lúc lâu sau ưỡn cổ cứng:

“Không có nghĩa vụ phải chia sẻ.”

Anh không hề đi lấy tài liệu.

Ngược lại dựa vào khung cửa, cảnh giác quan sát tôi.

“Sao em ăn mặc đẹp thế? Định đi gặp ai à?”

Tôi lườm anh một .

“Không có nghĩa vụ phải chia sẻ.”

Anh bắt đầu lải nhải:

“Giày gót không hợp bộ này, mang dép nhựa đi, hôm qua anh rửa sạch em rồi.”

“Trời lạnh thế mà hở vai, lỡ ốm rồi lại để anh phải chăm, khoác áo vào đi.”

Thấy tôi không thèm phản ứng.

Anh có vẻ sốt ruột, đi qua đi lại vòng, muốn lại thôi.

“Thật tối nay anh không bận lắm, hay là…”

Dưới lầu đột lên tiếng còi .

Anh đi cửa sổ liếc một , rồi quay về ngồi phịch xuống sofa, không thêm lời nào.

Tôi đi giày gót bước trước mặt anh.

, em đi đây nha.”

Anh cười lạnh một tiếng, quay mặt đi chỗ khác.

Không biết lại bị ai chọc giận nữa rồi.

Tôi đóng cửa, chuẩn bị xuống lầu.

Phía sau đột lên một tiếng kêu ấm nước sôi.

?

Tôi nghi hoặc đẩy cửa .

Âm thanh lập tức biến mất.

Chu mặt không cảm xúc.

“Sao vậy?”

Tôi nghi mình nghe nhầm.

Lắc đầu, đóng cửa, định rời đi.

Sau lưng lại lên một tiếng kêu thê t.h.ả.m.

động tĩnh quái quỷ thế này?

Tôi lại đẩy cửa .

Âm thanh lần nữa biến mất.

Ánh mắt tôi đầy nghi ngờ quét một vòng .

Cuối cùng dừng lại trên gương mặt bình thản không gợn sóng của anh.

Chu, anh có nghe thấy tiếng không?”

Anh nhấc mắt liếc tôi.

“Tiếng ?”

Tôi lặng lẽ đóng cửa lại.

Nghĩ một chút, lần này đứng yên không đi.

Quả , tiếng ấm nước sôi lại lên.

Càng lúc càng ch.ói tai, t.h.ả.m thiết, dường kèm theo một tiếng nghẹn ngào.

Tôi “rầm” một đá văng cửa .

lập tức im phăng phắc.

Trời ơi!

Cánh cửa này có công tắc à?

Chu mất kiên nhẫn:

“Em rảnh lắm à?”

“Anh thật sự không nghe thấy sao? Kiểu ch.ói ồn, giống ấm nước sôi…”

“Vớ vẩn.”

Đúng là gặp ma rồi.

của bạn thân đỗ ven đường.

Tôi đi , thấy một chàng trai ráo tựa vào thân .

Cậu ta mặc áo khoác gió đen, tai trái đeo một chiếc khuyên nhỏ lấp lánh.

Toát lên trọn vẹn khí chất tươi của sinh viên trẻ.

Thấy tôi dừng lại , cậu ta mỉm cười vẫy tay.

Rồi chạy xách giúp túi của tôi, lễ phép :

“Chào chị, em là Trần Dạng, em họ của Tô Nghiên.”

Bạn thân ở hàng ghế sau giục tôi lên .

Trần Dạng ga-lăng mở cửa tôi, cúi người thắt dây an toàn, rồi quay lại ghế lái.

Tôi vô tình liếc ngoài.

Thấy rèm cửa tầng ba hình khẽ động, nhưng không để tâm.

Tùy chỉnh
Danh sách chương