Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 6
“Trần , em cảm những lời này với một người đã có gia đình là phù hợp sao?”
“Hồi đó em đúng là đáng thương, nhưng đó không phải lí do để em có quyền năng bừa bãi.”
“Chuyện gia đình của tôi không liên quan tới em. Tôi không em, không em trỏ, phán xét chồng của tôi. Em , này đừng tới nữa.”
Khóe cậu ầng ậng , vẻ cố chấp cứng đầu.
“Nếu chị đã em đáng thương, vậy sao không thương em thêm một lần nữa?”
“Em biết chị phải tránh hiềm nghi vì hình ảnh gia đình, em sẽ không chị khó xử.”
“Bây giờ chị cứ nhốt em lại được, không ai phát hiện đâu! Em sẽ ngoan ngoãn đợi chị ở nhà, không đâu hết, ch.ó của riêng chị thôi…”
“Câm miệng!”
Tôi giận đến run người, giật phăng chiếc dép nhựa dưới chân ném thẳng vào cậu .
“Rốt cuộc em có mục đích ? Có phải người bên đối thủ phái tới chơi tôi không? Tôi cảnh cáo em, còn dám bậy nữa là tôi cho người xử em đấy! Cút!”
Trần đứng dậy, ép sát tôi.
cậu đỏ ngầu.
“Chị , anh rể già rồi! Cố chống nữa là dưa chuột già sơn xanh! Nhưng em thì khác, chị có thể tận hưởng tuổi trẻ sung sức của e. chứ, chân chị có mọc chai đâu, chị lừa em!”
Cậu đột ngột ngồi xổm , trừng nhìn chân tôi gào lên:
“Đệt mẹ, cậu bị điên !”
Tôi lập tức chộp điện thoại.
“Thư ký Hoắc!”
Thư ký Hoắc dẫn theo bảo vệ cầm dùi sắt xông vào.
khi kiểm tra xác nhận trên người Trần không có thiết bị nghe lén , liền xách cậu còn đang vùng vẫy ra .
Tôi gọi cho Tô Nghiên một cuộc.
Lúc đó mới biết năm nay Trần phải uống t.h.u.ố.c vì bệnh tâm lý.
Cô ấy liên tục xin lỗi.
“Lần dẫn nó ra là muốn nó tiếp xúc với người khác nhiều hơn, không ngờ lại thành ra này.”
“ sự xin lỗi, cậu yên tâm, hôm nay tớ sẽ lập tức đưa nó ra , đó sẽ đích thân tới xin lỗi cậu.”
Tôi cúp máy, ngã người sofa.
Thư ký Hoắc rót cho tôi một cốc .
“Chủ tịch Lục, vừa rồi ông có tới.”
Tôi ngồi bật dậy.
“Anh ấy nghe hết rồi ?”
“Chắc là không. Tôi chị đang tiếp khách, anh ấy đứng cửa một lát rồi .”
“Anh ấy có phản ứng không?”
“Không có. Còn cười với tôi nữa.”
Tôi cầm điện thoại lên.
Nhớ lại những lời anh không lâu đó, cộng với sự lạnh nhạt buổi sáng nay, tôi do dự.
Người vốn chẳng để tâm nếu giờ tôi chủ động giải có phải kỳ quá không?
Tôi thử nhắn một câu.
【Nãy anh tới tìm em ? Sao không vào?】
Rất lâu .
: 【Ờ】
Tôi ngã phịch ra đất.
Đúng là chịu thua, không ai bình thường cả.
…
Về tới nhà đã là chín giờ tối.
hình như không có ở nhà.
Phòng khách tối om.
Tôi vừa định bật đèn, nhờ ánh trăng mờ cửa sổ, lại một bóng người ngồi trên sofa.
Nghe tiếng động, người đó quay đầu lại.
Tôi không nhìn rõ , đường nét hơi quen.
Tôi khựng lại.
“Trần… Trần ?”
Người đó dừng một nhịp, rồi đứng dậy bước về phía tôi.
Tôi vội lùi lại.
Một tay chộp cây gậy bóng chày ở góc phòng, tay kia lần tìm công tắc.
Đèn vàng bật sáng.
tôi… là .
…
đứng tôi, mùi rượu nồng nặc.
Anh mặc áo khoác gió cùng kiểu với Trần .
Để kiểu tóc y hệt Trần .
Ngay cả tai trái sưng đỏ đang đeo một chiếc khuyên nhỏ lấp lánh.
Gương anh tiều tụy, tay siết c.h.ặ.t vạt áo.
Yết hầu lăn khó nhọc, giọng khô khốc:
“Anh này… em có không?”
Cây gậy bóng chày trong tay tôi rơi đ.á.n.h ‘keng’ đất.
Tôi đờ người nhìn anh lôi từ lưng ra một cây vĩ cầm.
Rồi bắt đầu… .
được nhát, đến chính anh nghe không nổi.
Anh dùng sức ném phịch sàn, c.ắ.n môi vì xấu hổ:
“Xin lỗi… là anh ngu quá. Cho anh thêm chút thời gian, anh nhất định sẽ luyện cho đàng hoàng…”
Bạn bè ơi, ai hiểu cho tôi không?
Ai hiểu cái cảm giác ban ngày vừa xử lý xong một kẻ điên, lại họp liền hai cuộc, tối về mở cửa ra lại một kẻ ngốc đang cosplay kẻ điên để cứu rỗi tình yêu là nào không?
Tôi cười khan một tiếng, vả “chát” cho anh một cái, gào lên:
“Tao mặc kệ mày là cái giống , lập tức, ngay bây giờ, cút khỏi người chồng tao ngay!”
môi run bần bật, đột ngột sụp đổ.
Anh “bịch” một tiếng quỳ , ôm c.h.ặ.t lấy tôi.
tuôn như sợi mì tay, không ngừng trào ra.
“Anh không muốn này… anh có cái thân xác này với đồng tiền bẩn, mà em còn chẳng thèm. Anh sự không còn cách nào khác!”
“Vợ ơi, xin em đừng phá nát cái nhà này… mình sống cho đàng hoàng với nhau được không? Được không, được không, được không?”
“Em kiểu anh được hết, này đừng gặp cậu nữa, được không?”
Tôi vừa định hỏi rốt cuộc chuyện quái đang xảy ra, thì đã bị anh ngã sàn.
Anh ôm tôi lăn qua lăn lại như máy giặt, vừa lăn vừa đạp chân, ăn vạ:
“Hu hu hu anh sự muốn thịt cái con trà xanh đó, nhưng anh sợ một khi , em lại giống kia không thèm để ý anh nữa!”
“Cưng ơi, cưng đuổi thằng đó được không, trong lòng anh khổ lắm, khó chịu lắm rồi!”
Anh la hét khóc một tràng.
Rồi đột nhiên buông tôi ra, quệt :
“Vợ , anh biết mình già , sắc, không còn được như nữa. chuyện đó anh đều có thể sửa. hôm anh còn đặc biệt tới bệnh viện, em xem này…”
Vừa , anh vừa ‘rẹt’ một cái phăng áo khoác ra!
Tôi: ?!
Hồng… hồng rồi.??
Anh giữ đầu tôi, ấn thẳng tôi vào n.g.ự.c mình.
“Vợ , ra chuyện liên hôn là anh chủ động đề nghị với mẹ em. Anh sự em lắm, đến mức cần nghĩ em với cái con trà xanh c.h.ế.t tiệt kia này nọ là tim anh đau muốn c.h.ế.t.”