Tôi đã chăm sóc cha suốt bao nhiêu năm trời. Đến khi ông nằm liệt giường chờ chết, ông nắm tay tôi, nói căn nhà này sẽ để lại cho tôi.
Vậy mà đến ngày làm thủ tục thừa kế, luật sư lại chỉ vào một dòng nhỏ xíu trong bản di chúc, hỏi:
“Cô Trình, điều khoản bổ sung này, lúc sinh thời cha cô có nói với cô không?”
Tôi cúi xuống nhìn.
“Bất động sản này phải được miễn phí cung cấp chỗ ở cho cháu đích tôn, cho đến khi người đó ‘tam thập nhi lập’.”
Cháu tôi, con trai của anh trai tôi, năm nay tám tuổi.
Luật sư nói thêm, giọng mềm như bông mà chát như tát vào mặt tôi: “Tức là trong hai mươi hai năm tới, cô chỉ có quyền sở hữu giấy tờ, nhưng không được sử dụng.”
Tôi đứng chết lặng trong văn phòng, cười không nổi, khóc cũng chẳng xong. Giống như một con hề đứng giữa rạp xiếc, bị chính người nhà của mình mang ra làm trò.
Hai mươi hai năm. Cháu tôi năm nay tám tuổi, đến ba mươi thì vừa đúng hai mươi hai năm trôi qua.
Nói trắng ra, căn nhà ba triệu tệ đứng tên tôi, mà tôi phải để cho nó ở chùa gần nửa đời người.