Gia đình ta sa sút, Hầu phủ vốn định hủy hôn với ta.
Kết quả, nội phủ bọn họ chợt xảy ra chuyện công tử thật và công tử giả.
Công tử thật đi thanh lâu mà không trả tiền, bị người ta đuổi ra, làm mất hết mặt mũi Hầu phủ.
Công tử thật trộm trâm cài tóc của muội muội và đem bán, bị bắt quả tang, danh tiếng hoàn toàn bị hủy.
So với công tử giả trong sáng và thanh cao thì công tử thật kém cỏi về mọi mặt.
Hầu phủ không muốn để công tử giả thành hôn với một kẻ sa cơ lỡ vận như ta, bèn đẩy công tử thật cho ta. Họ nói rằng y mới là vị hôn phu của ta.
Công tử thật hổ thẹn ra mặt, nói rằng nếu ta không muốn thì y sẽ tự hủy hôn, không làm ô nhục danh tiếng của ta.
Ta nghĩ rồi đáp: “Quả thật là ta không muốn.”
Công tử thật rũ đầu xuống, chực khóc mà không khóc.
Ta chớp mắt, cười và nói: “Bởi vì ta chẳng hề hiểu gì về chàng cả, chi bằng chúng ta tiếp xúc nhiều hơn, để ta tìm hiểu xem sao?”