Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vừa mới cầm giấy đăng ký hôn trong tay, bộ thật của chồng tôi đã lộ .
Anh ta dẫn theo ba mẹ nghênh ngang dọn vào nhà tôi, chỉ vì trước hôn nhân không công chứng tài sản nên chắc mẩm tôi không ly hôn.
Không chỉ vậy, anh ta còn đầu độc chết con chó của tôi, bắt tôi phải “ kiệm giữ nhà”, nói rằng những khoản không nên tiêu thì tôi xu cũng không được đụng tới.
Tất cả sự tử tế trước hôn nhân của anh ta hóa chỉ là diễn kịch.
Đáng tiếc là anh ta không hề tôi bên nhà mình vốn nổi tiếng là ác nữ, mang khuynh hướng phản xã hội cực nặng.
Có thể gả được tôi đi, ba mẹ tôi còn phải đánh trống gõ chiêng ăn mừng.
Anh ta lừa cưới tôi ?
Trùng hợp thật, tôi cũng lừa cưới anh ta đấy .
Dù thì trước hôn nhân đánh người là phạm pháp, sau hôn nhân bạo lực gia đình cùng lắm cũng chỉ bị coi là… tranh chấp trong gia đình mà .
1
Ngày hôm đó, vừa về tới nhà sau đăng ký hôn, tôi đã thấy ba mẹ Cố Đình tay xách nách mang, ung dung bước vào căn hộ lớn 300 mét vuông của tôi khu Vạn Liễu Thư Viện.
Hoàn toàn không coi mình là người ngoài.
Ba Cố Đình vừa hút thuốc, ống quần còn dính đầy bùn đất công trường, ánh tham lam đảo quanh nội thất trong nhà tôi, hớn hở khen: “Không tệ đấy, con trai tôi cưới được vợ tốt rồi.”
Mẹ anh ta cũng lộ rõ vẻ thèm thuồng: “Căn nhà này ít nhất cũng phải ba chục triệu tệ nhỉ? Có thể thuê thêm cho tôi người giúp việc không? Người thành phố đúng là hưởng thụ thật.”
Tôi nhíu mày: “Cố Đình, anh không phải đã nói là sau cưới sẽ không sống chung ba mẹ anh ?”
Nghe tôi nói vậy, Cố Đình sầm xuống, giọng điệu nghiêm khắc phản bác: “Hứa Du, có gì ? Chúng ta đã hôn rồi.
Ba mẹ anh sinh anh nuôi anh vất vả bao nhiêu năm, cùng chúng ta là chuyện đương nhiên.
Nhà mình rộng này, đâu phải không đủ chỗ cho họ .”
Tôi sững người.
Không ngờ thái độ của anh ta thay đổi nhanh vậy.
Buổi sáng vừa mới đăng ký hôn, buổi chiều đã tự dẫn ba mẹ dọn vào nhà tôi, không hề bàn bạc trước tôi câu.
Rõ ràng trước hôn nhân, chính tôi là người từng đề nghị: “Hay là sau cưới thì đón ba mẹ anh về sống cùng mình?”
đó anh ta đã nói này: “Bảo bối , ba mẹ anh đều là người nông thôn, tư tưởng có thể không hợp .
Anh không muốn họ không vui, đừng sống chung.
Nếu thấy áy náy, anh sẽ cố gắng kiếm tiền, sau này mua cho ba mẹ anh căn nhà gần chỗ chúng ta.”
Vậy mà bây giờ thành sống chung là chuyện đương nhiên?
Không chỉ vậy, trước hôn nhân, Cố Đình luôn thể hiện bộ dạng: “Anh là đàn , anh phải chịu trách nhiệm kiếm tiền.
Dù giàu hơn anh nhưng anh không muốn ăn bám.”
Trông chẳng khác gì người đàn có trách nhiệm.
Giờ phút này, giọng anh ta cứng rắn thể đã chắc chắn tôi sẽ không chối.
“Hơn nữa ba mẹ anh dọn vào cũng là lẽ thường.
Sau này mang thai, cũng họ chăm sóc mà.”
…?
Còn muốn tôi mang thai?
Trong tôi đã nói rõ, tôi theo chủ nghĩa không sinh con?
Tôi nheo nhìn anh ta.
Cố Đình đưa tay xoa đầu tôi, vẻ thể đã chắc chắn tôi sẽ nhượng bộ.
Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì ba anh ta đã không hài lòng mà nói: “Tiểu Đình , sau này nếu Hứa Du mang thai thì thuê bảo mẫu cữ là được rồi.
Hứa Du giàu , chẳng lẽ còn bắt hai bà già này chạy trước chạy sau ? Người ta bằng tuổi ba mẹ đã sớm hưởng phúc rồi.”
Cố Đình gật đầu: “Cũng đúng, thuê bảo mẫu là được.”
đầu tới cuối, không ai quan tâm kiến của chủ căn nhà là tôi.
Tôi tức bật cười, dứt khoát dựa lưng vào cửa, nghiêng đầu, lười biếng chờ bọn họ tưởng tượng xong viễn cảnh giàu sang.
Mẹ Cố Đình là kiểu phụ nữ nông thôn điển hình: hơi mập, đầy sẹo rỗ, ánh tham lam không che giấu nổi.
Nhưng thấy tôi đầu chân toàn đồ hiệu, sạch sẽ cao quý, trong bà ta còn nhiều hơn cả là sự đố kỵ: “Tiểu Hứa , trước kia con Cố Đình chưa hôn thì mẹ không quản.
Bây giờ đã là vợ chồng rồi, mẹ phải nói vài câu.
Tủ quần áo của con nhiều , còn đắt tiền, phụ nữ không nên vậy.
Sau này đều là tài sản chung của hai vợ chồng rồi.
Cố Đình nhà bọn mẹ nhỏ đã tiết kiệm, con đừng tiêu xài bừa bãi vào mấy thứ vô dụng này nữa.
Phụ nữ phải giản dị thì mới giữ được lòng đàn , không thì sau này Cố Đình yêu người khác, con có khóc cũng chẳng có chỗ mà khóc đâu.”
…?
Tôi quay sang nhìn Cố Đình.
Anh ta tỏ rõ vẻ “mẹ tôi nói đúng”, hiển nhiên là đồng .
Tôi nở nụ cười.
Cố Đình không những không thấy áy náy, ngược còn đắc nhướng mày, thể đang nói: “ cứ đường hoàng dẫn ba mẹ vào đấy, gì được tôi?”
Anh ta không thèm giả vờ nữa.
Dù thì chúng tôi cũng không công chứng tài sản trước hôn nhân, nếu ly hôn, anh ta quả thật có thể chia được số tiền đủ ăn cả đời.
Nhưng tôi không hề tức giận.
Ngược , trong lòng tôi dâng lên cảm giác hưng phấn khó tả, từng tế bào trong cơ thể đều sôi trào vì kích thích.
Tôi cong môi: “Được , cùng nhau .”
Mẹ anh ta đắc : “ mới đúng chứ! Muốn con dâu nhà họ Cố thì phải nghe lời!”
Bà ta chỉ tay sai khiến tôi: “Đi, rót cho mẹ cốc trà.”
“Được .”
Tôi vào bếp, rót cốc nước sôi rồi hất thẳng lên bà ta.
“Bà già, mời bà uống.”
Nước sôi bỏng rát, trong khoảnh khắc da bà ta co rúm .
Bà ta hét lên thảm thiết, run rẩy chỉ tay vào tôi.
“Con tiện nhân này! đối xử tao vậy! Mày có bây giờ mày là con dâu tao không, hả?!”
Bà ta túm chặt cánh tay Cố Đình, khóc lóc tố cáo tôi.
Cố Đình tức run người: “ điên rồi ?! vậy?!”
Tôi “cạch” tiếng đặt ấm nước xuống, giang tay , giọng hiền hòa: “Bình tĩnh nào, chỉ là nghi thức chào đón mà.”
Ba anh ta trừng : “Mày rõ ràng là mưu sát!”
Tôi cười tươi nhìn ta: “ già đừng vội, sắp lượt rồi.”
Chưa hết.
Tôi túm tóc mẹ anh ta, kéo thẳng vào phòng ngủ, bắt bà ta nhìn đống trang sức trong tủ tôi.
“Những thứ này, bà có muốn không?”
Lúc này bà ta đã bắt đầu sợ thật sự, vội vàng lắc đầu: “Không… không muốn…”
Tôi cười dịu dàng, tay ấn đầu bà ta đập thẳng vào tường: “Bà không muốn ?”
Bà ta hoảng loạn đổi giọng, gào khóc om sòm: “Tôi muốn! Tôi muốn mà!”
Tôi thẳng tay tát cho bà ta mấy cái: “Đồ của tôi mà bà muốn?”
Cái này không được, cái kia cũng không xong, bà ta hoàn toàn sụp đổ: “Tôi không nữa! Tôi chẳng gì hết! Tôi cũng không con dâu nữa! Cút đi! Cút ngay!”
Cố Đình thấy vậy vội lao lên, mở miệng là chửi: “Mẹ tôi sinh tôi nuôi tôi bao nhiêu năm, đối xử mẹ ?! là cố gây thương tích! Tôi muốn ly hôn ! Người đàn bà này quá đáng sợ!”
“Ly hôn ?”
Tôi cười híp , móc trong túi giấy đăng ký hôn: “Anh thử xem, anh có ly được không.”
Ly hôn phải đặt lịch, phải lấy số, lấy số thì phải dậy nửa đêm đi tranh.
Tranh được rồi mà ba lần không tới thì bị hủy.
Chưa kể còn thời gian hòa giải bắt buộc.
Chỉ tôi không đồng thì cuộc hôn nhân này không ly được.
Ly hôn hả?
Mơ đi.