Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Chương 2

Cố Đình là thằng ngu.

Anh ta hoàn toàn không nhận ra, việc anh ta được tôi… dễ dàng đến mức bất thường.

Tôi là phú nhị đại, kiểu cực kỳ giàu.

Nhà không nói đến nghìn tỷ thì cũng vài trăm tỷ.

Da trắng, xinh đẹp, chân dài.

Du học thạc sĩ hẳn hoi.

Với điều kiện như tôi, Cố Đình mở miệng nói muốn , tôi đã thoải mái đi đăng ký kết hôn với anh ta.

Ba mẹ tôi không những không phản đối mà còn nôn nóng hơn anh ta.

Sao Cố Đình biết được, ngày anh ta nói muốn tôi, ba mẹ tôi đánh trống gõ chiêng mừng như hội, cuối cùng tôi cũng chịu lấy chồng.

đám công tử trong vòng Bắc Kinh còn vui đến mức đốt pháo suốt ba ngày.

Cố Đình không biết, tôi là kẻ tiếng trong giới đó.

Hồi nhỏ có thằng con trai làm bắn mực lên người tôi, tôi compa đâm xuyên bàn tay .

Có mấy đứa chị đại bắt nạt tôi, không ngờ quay đầu lại tôi đã bắt rắn thắt nơ bướm rồi nhét vào hộp bút của chúng, dọa cho chúng ngất tại chỗ.

Khi đó tôi mới bảy tuổi.

Lớn dần lên, “xấu” của tôi ngày càng tệ hại hơn.

Ba tôi hết cách, đành thuê bác sĩ tâm lý theo sát tôi 24/7 để kiềm chế.

Ông hay nói nhất một câu: “Để xem này thằng nào dám lấy con, có người đàn ông nào chịu con! Tiếng xấu của con trong giới đã nát bét rồi.”

Để chứng minh là có đàn ông dám lấy tôi, tôi tìm đến Cố Đình.

Chương 3

Tôi quen Cố Đình ba tháng trước.

Ngay từ khi quen, anh ta đã theo đuổi tôi nhiệt tình.

Cố Đình tốt nghiệp cao học, gương mặt tuấn tú.

Gia cảnh tuy nghèo nhưng tính tình nhìn qua có vẻ tốt.

Tất nhiên, những thứ đó không tôi muốn anh ta.

Bởi xung quanh tôi, người ưu tú không thiếu.

Tôi chọn ở bên anh ta vì một lý , tôi từng theo dõi anh ta nhà, nhìn thấy anh ta đứng ven đường cho chó ăn, toàn thân toát ra khí chất dịu dàng.

Nhưng giây tiếp theo, anh ta mỉm rồi siết chết con chó đó.

Con chó rên ư ử một tiếng, viên gạch nện xuống, máu thịt bầy nhầy.

Khoảnh khắc ấy, tôi biết tôi gặp đồng loại rồi.

Trong hưng phấn, tôi còn có chút tức giận.

Bởi vì con chó đó là của tôi.

tên là Ổn Định, chính tay mẹ tôi dẫn tôi đến hàng thú cưng mua .

Vì bác sĩ cho rằng loại người đầy lệ khí, u ám như tôi nuôi thú cưng có thể làm ấm lòng hơn.

Ngày mẹ giao con chó cho tôi, bà dặn đi dặn lại: “Chó còn thì người còn. Chó chết thì người chết.”

Tôi hiểu.

Vì tôi quá quậy phá, mẹ tôi sớm đã không muốn có đứa con gái này nữa.

Dù tôi là con một nhà họ Hứa nhưng không chịu việc tôi liên tiếp gây họa.

Nói không ngoa, mẹ tôi sợ rằng cứ tiếp diễn thế này, sớm muộn gì tôi cũng giết người.

Nếu tôi vào tù ngồi máy may, mẹ tôi sẽ không dự “tạo acc mới”.

Thân phận đại tiểu thư nhà họ Hứa mang lại cho tôi vô số lợi ích, ví dụ như: tôi gây họa, quyền lực và bạc nhà họ Hứa sẽ không giới hạn mà vớt tôi lên.

Vậy tại sao mẹ tôi bây giờ tạo acc mới?

Bởi vì từng có , khi mẹ chửi tôi là nghiệt chủng, nói sẽ sinh thêm đứa nữa, tôi lạnh : “ sẽ không có cơ hội ra đời đâu. Hoặc sảy thai chết mẹ lẫn con, hoặc sinh ra cũng là thai chết.”

Nếu người khác nói câu này, ai cũng sẽ cho là đùa.

Nhưng người nói là tôi.

Ba mẹ tôi đều biết tôi làm được .

Thế nên mẹ tôi mới ném cho tôi con chó này.

Giờ con chó chết rồi.

Cố Đình giết.

Mẹ tôi không trút giận lên tôi mới là lạ.

Anh giết chó của tôi, vậy anh làm chồng tôi cũng không quá đáng nhỉ?

Thế là ngày hôm , tôi đồng ý lời tỏ tình của anh ta.

Yêu nhau ba tháng, chúng tôi kết hôn chớp nhoáng.

Hôm nay mới đăng ký xong.

Cầm giấy chứng nhận, anh ta vui.

Tôi cũng vui.

đó tôi còn hỏi anh ta: “ bối, anh có muốn nuôi chó không?”

Cố Đình ôm tôi, dỗ dành: “Mình nuôi chó được không? Anh thấy con chó nhà mẹ em, mỗi tháng thức ăn cho con súc sinh đó đã hơn chục vạn, còn mua quần áo cho , gửi đi học mỗi tháng cũng mấy chục vạn. Có đó, sinh con không tốt hơn sao?”

Chương 4

Mẹ Cố Đình tức đến phát .

Ba anh ta cũng tức đến phát .

Ngay Cố Đình cũng tức đến phát .

nhà bọn họ gần như tức đến thăng thiên tại chỗ.

Cuối cùng Cố Đình không nhịn nữa, thừa lúc tôi đang túm tóc mẹ anh ta, tát thẳng cho tôi một .

Là kiểu nhiều lực.

Trong nháy mắt, đầu tôi ong ong.

Anh ta lạnh: “Tôi khuyên cô ngoan ngoãn chút đi. Bây giờ chúng tôi ba người, cô là một con đàn bà, sao có thể đánh lại chúng tôi? không biết điều.”

“Buông mẹ tôi ra.” Nói xong, anh ta vươn tay kéo tôi.

Tôi lưỡi đẩy má trong, cảm nhận tát rồi, máu trong người tôi sôi trào gào thét.

Trong đầu có hai giọng nói đang cãi nhau.

Một giọng nói: “Thằng đàn ông này xấu xa như vậy, đáng chết.

Trước tiên chặt đầu anh ta, đó phân xác tứ chi, cuối cùng móc mắt anh ta ra…”

Giọng còn lại trong đầu tôi nói: “ ! Giết! Giết hết đi!”

Tôi ngẩng mắt lên: “Ba người à?”

Tôi .

Sắc mặt Cố Đình nghiêm lại, trong mắt hiện lên dự cảm chẳng lành: “Cô muốn làm gì?”

Tôi buông tóc mẹ anh ta ra, đi vào bếp, lấy một con dao phay, cầm trong tay tung lên tung xuống.

Bình thường tôi không nấu ăn, hoặc gọi đồ ngoài, hoặc ra ngoài ăn nên gần như từng đến dao.

Không ngờ đầu tiên … lại là để chém người.

Cố Đình tái mét: “Cô bốc đồng! Cô là thiên kim tiểu thư đấy, tôi không tin cô gan lớn đến mức dám ra tay !”

Ồn ào.

Quá ồn.

Tôi hơi mất kiên nhẫn, ném thẳng con dao phía anh ta.

Cố Đình trừng to mắt, hoảng hốt né sang một bên.

Lưỡi dao xé gió vút qua, dù anh ta tránh kịp nhưng cứa rách má anh ta.

Anh ta kinh hồn bạt vía nhìn con dao cắm sâu vào tường, giận: “Hứa Du! Nếu rồi tôi không tránh, đầu tôi sự đã bị cô bổ đôi rồi!”

Lúc này anh ta mới nhận ra tôi sự muốn giết anh ta.

Tôi nghiêm túc suy nghĩ: ba người bọn họ, một mình tôi.

Một mạng đổi ba mạng, quá lời.

Huống chi nhà tôi nhiều thế lực lớn, dù có xảy ra chuyện cũng không để tôi bị tử hình .

Tóm lại là lãi.

Nghĩ vậy, tôi vui vẻ vào bếp, cầm thêm một con dao nữa.

Khác với mấy phú nhị đại khác, tôi không có hứng thú với mấy trò trác táng.

Có lẽ là vì khi còn nhỏ, cảm giác khoái cảm khi compa đâm xuyên bàn tay thằng bé kia quá mạnh, đến mức mỗi đêm tỉnh mộng, đầu mũi tôi dường như ngửi thấy mùi máu thoang thoảng.

Mùi đó kéo căng từng dây thần kinh trong tôi.

Không ai biết rằng, mỗi tôi gây họa, đều là cố ý.

có không ngừng làm tổn thương người khác, tôi mới thỏa mãn, mới có thể tạm thời được thỏa mãn.

Biến thái… đều như vậy.

Nhưng đủ.

Tôi đã hai mươi hai tuổi rồi mà từng giết người.

…Thế này có bình thường không?

Chương 5

Tôi dịu dàng lau lưỡi dao, nhìn Cố Đình đang sợ đến biến sắc: “ sợ, tôi cũng là đầu. Tôi sẽ nhẹ tay thôi.”

Cố Đình vào tôi: “Cô là có bệnh! Tôi sẽ báo cảnh sát bắt cô!”

Tôi nhướn mày, : “Anh chắc là biết đâu nhỉ? Giám đốc công an thủ đô là cậu tôi, phó giám đốc là anh họ tôi, đội trưởng là anh họ bên nội, còn giám đốc công an tỉnh là con trai họ hàng bên nhà dì tôi.”

Cố Đình tôi vì .

Nhưng anh ta không ngờ và quyền cũng chính là bùa hộ mệnh lớn nhất của tôi.

Mặt Cố Đình trắng bệch, nghiến răng: “Tôi không chọc thì tôi trốn còn không được sao?!”

Nói xong anh ta giật định .

Nhưng kéo mấy , không nhúc nhích.

Tôi thong thả lau dao, từng bước ép sát anh ta.

“Sao mở không ra?! Cô đã làm gì rồi?!”

Tôi dịu giọng: “ bối à, vì đây là mật mã tôi thiết kế riêng đó. Phòng trộm mà. Vào cần mật mã, ra cũng cần mật mã hoặc vân tay của tôi.

Anh không phát hiện sao? Trước kia mỗi anh đến nhà tôi, lúc ra ngoài đều là tôi tự tay mở cho anh.”

Hồi đó Cố Đình còn khen tôi dịu dàng.

Dù sao thì rời khỏi tôi cũng được tôi tiễn đi đàng hoàng.

Cố Đình nuốt nước bọt: “Em thế, bỏ dao xuống, chúng ta nói chuyện đàng hoàng.”

Tôi không nghe.

Vung dao bổ thẳng xuống.

Ạnh ta phản ứng khá nhanh, né được.

Thú vị đấy.

Tôi liếm môi: “ rồi đó, bối. Cứ trốn tiếp đi. Anh càng trốn tôi càng hưng phấn. Khoảnh khắc chém trúng anh chắc chắn sướng lắm.”

“Cô rồi! Cô nhất định là rồi!” Cố Đình hoảng loạn bỏ .

Anh ta , tôi đuổi.

Có mọc cánh cũng không thoát.

nói là Cố Đình muốn sống.

Tôi cao mét bảy, từng học võ, dốc hết sức mà không chém trúng anh ta.

Ngược lại, trong lúc truy đuổi, đồ đạc trong nhà bị tôi chém nát bươm.

Mẹ Cố Đình, con mụ già chết tiệt đó giọng run lẩy bẩy, trán còn chảy máu nhưng miệng không chịu thua: “Không sao đâu con! sợ! Mẹ không tin sự dám giết chúng ta! Mẹ đứng đây, có giỏi thì chém mẹ đi! Chém chết mẹ đi!”

…Được, như bà mong muốn.

Tôi vung dao chém thẳng phía bà ta.

Nhưng mụ già này giỏi mồm mép, gan thì bé xíu.

Ngay khoảnh khắc tôi chém tới, bà ta như chó.

“Chẳng tôi chém chết bà sao? Sao lại ?”

Mẹ Cố Đình cuống lên: “Giờ… giờ không được chém nữa! Cô nghe lời đi!”

Tôi lắc đầu, hì hì: “Ê hê, tôi không nghe đấy, bà làm gì được tôi?”

biết rằng, thôn nhà Cố Đình, mười tám năm mới ra được một sinh viên đại học là anh ta.

Thế nên ba mẹ anh ta ở làng đã quen nghe tâng bốc, ai cũng nói Cố Đình này nhất định sẽ được một cô con dâu giàu hiếu thảo.

Tùy chỉnh
Danh sách chương