Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

11

Dù tự khinh bỉ bản thân, nhưng sau khi rửa trái cây xong, đi ngang qua thư phòng, tôi lại vô thức rút cuốn sách cao số chưa vứt đi.

Đến khi nhận ra mình đang làm

Tôi: “……”

Cứ như vậy, tôi ôm cuốn sách cao số đi ra ngoài.

Nhìn thấy Giang Thiệu dựa sofa phòng khách, mày mắt nhạt nhòa nhìn tôi.

“Tống Dĩ Hiên đâu?”

phòng ngủ rồi.”

Tôi “à” một tiếng, cảm nhận được ánh mắt anh vẫn dừng trên người mình, không khỏi căng thẳng.

Tôi đẩy đĩa trái cây phía anh:

“Giang Thiệu, ân oán năm đó…”

Giang Thiệu bình thản cắt ngang:

“Ân oán cá nhân, tôi sẽ không đưa công việc.

 “Hôm nay tôi đến, là để thu thập thông tin gia đình.”

Tôi mím môi:

 “Được, thầy hỏi đi.”

“Theo tôi được biết, Tống Dĩ Hiên là con trong gia đình đơn thân, không?”

Tôi theo phản xạ nắm chặt vỏ ghế sofa.

Quả nhiên, anh đã biết.

Tôi định lừa anh nói không , nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại.

Giấy không gói được lửa.

Huống hồ trong căn nhà này, không có bất kỳ dùng nào của đàn ông.

.”

Giang Thiệu dừng lại một :

 “Bắt đầu từ khi nào?”

Tôi do dự một lát, rồi không nhịn được mà hỏi ngược lại:

 “Thầy Giang, này… e là không liên quan đến việc học đâu nhỉ?”

“Nhà trường cũng rất coi trọng sức khỏe tâm lý của học .”

Giọng Giang Thiệu lạnh nhạt, chậm rãi tiếp .

“Cô cứ trả sự thật là được.”

Trả sự thật…

Tôi cúi đầu, ấp ủ rất lâu, cuối mới thốt ra được mấy chữ.

“Từ lúc ra.”

Lần này, anh im lặng rất lâu.

“Tên của cha đứa ?”

Đến lượt tôi trầm mặc.

12

“Tên của cha ruột đứa .”

 Giang Thiệu hỏi lại một lần nữa.

Tôi bỗng bật cười:

 “Anh nghĩ đứa trẻ này là của anh sao?”

Phòng khách rơi im lặng tuyệt đối.

“Thầy Giang hỏi nhiều như vậy, không sợ bạn gái hiện tại của thầy không vui à?”

Tôi cố ý nói thế, chỉ mong đuổi anh đi.

Nhưng anh ngẩng lên nhìn tôi, giọng còn lạnh hơn trước một phần:

 “Tôi chỉ từng có một mối quan hệ duy nhất.”

Tôi sững người.

Anh không nhìn tôi nữa, dậy rời đi.

“Tống Nguyên, cô tự lo cho tốt.”

Đến khi cánh cửa khép lại lần nữa, tôi mới hoảng hốt ngã người sofa.

Năm đó chia , là vì tôi nóng giận bốc đồng.

Hôm ấy tôi kỳ lý, chỉ muốn tìm anh làm nũng một .

Nhưng anh chỉ nhắn lại vỏn vẹn một câu:

 “Anh biết rồi.”

Sau đó thì… không còn nữa.

Tôi vẫn luôn nghĩ, mình không để tâm đến sự lạnh nhạt của anh.

Nhưng khoảnh khắc đó, tôi thật sự rất đau lòng.

Điều khiến tôi càng khó chịu hơn là tối hôm ấy, tôi nhìn thấy ảnh của anh trong vòng bạn bè của người khác.

Anh đang cúi đầu nói với một cô gái, khoảng cách rất gần, ánh mắt mang theo ý cười.

Ngay trong đêm đó, tôi cố chấp nói chia .

Xách hành lý đi ngay, đổi số điện thoại, lấy cớ đi thực tập xa nhà.

Sau này phát hiện mang thai, tôi cũng từng tìm cách liên lạc với Giang Thiệu.

Nhưng điện thoại của anh… không tài nào gọi được.

Tôi không dám tìm anh nữa.

Tôi sợ anh đã ở bên cô gái kia rồi.

Mà trong bụng tôi… lại có thêm một đứa trẻ.

Vì vậy, tôi chọn trở thành mẹ đơn thân.

Chỉ là không

Họ không hề ở bên nhau sao?

13

Sau lần thăm nhà đó, tôi từng nghĩ sẽ tìm Giang Thiệu nói .

Nhưng không hiểu vì tâm lý , mấy lần cầm điện thoại lên, tôi đều không dám bấm gọi.

Không , một tuần sau, chính anh lại gọi cho tôi.

Giọng Giang Thiệu có phần mất bình tĩnh:

 “Tiểu Hiên bị ngã, máu không cầm được, đã đưa Bệnh viện số rồi.

 “Cô ngay đi, tôi đón!”

Đầu tôi ầm một tiếng, đến cả việc lầu thế nào cũng không nhớ .

Sau khi đón được tôi, Giang Thiệu thắt dây toàn cho tôi, rồi ủi:

 “Đừng lo, trẻ con va chạm té ngã là thường.”

Nhưng mặt tôi đã tái nhợt.

“Nhưng thằng … chức năng đông máu không tốt.”

Lần này Giang Thiệu không đáp, chỉ là tốc độ xe nhanh hơn hẳn.

Khi chúng tôi bệnh viện, y tá đang trước phòng phẫu thuật hô to cần huyết tương.

Nhưng trớ trêu là… bệnh viện đang thiếu huyết tương.

“Ai có thể máu cho đứa trẻ!? Nhóm máu AB!”

Tôi siết chặt nắm , định mở miệng—

Giang Thiệu đã dậy:

 “Tôi là AB.”

Bác sĩ thở phào, định đưa anh đi, tôi lập tức kéo bác sĩ lại.

“Bác sĩ, anh ấy không thể máu, tôi tìm người khác.”

Bác sĩ cau mày, Giang Thiệu cũng ngẩn ra.

Nhưng tôi có nỗi khổ không thể nói thành .

Người thân trực hệ không được máu — kiến thức thường thức này tôi biết rất .

Giang Thiệu không biết, nhưng tôi thì không thể không biết.

Bác sĩ còn định nói thêm, may mà bạn thân của tôi đã chạy .

Cô ấy cũng là nhóm máu AB, đưa cho tôi một ánh mắt trấn , rồi kéo bác sĩ đi máu.

Tôi cuối cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Giang Thiệu bên cạnh, trầm giọng hỏi:

 “Vì sao không cho tôi máu?”

14

Tim tôi chợt trầm .

Người thân trực hệ không được máu — chính là anh đã phổ cập kiến thức này cho tôi đại học.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, quả nhiên… anh đã bắt đầu nghi .

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn thẳng anh, từng chữ từng chữ nói ra:

“Vì tôi không muốn nợ anh.”

Quả nhiên, nghe mấy chữ đó, sự nghi trong mắt anh liền tan biến.

Dù sao tính cách của tôi trước nay vẫn vậy, anh hiểu hơn ai hết.

Anh im lặng một lúc, rồi mới miễn cưỡng nói:

 “Xin lỗi, lần này là tôi sơ suất.”

Tôi lắc đầu.

Là do tôi — mẫu giáo giáo viên đều biết tình trạng của con, nhưng lên tiểu học rồi tôi quên nói với nhà trường vấn đề sức khỏe của thằng .

Hơn nữa lần này, có lẽ là trẻ con chơi đùa, vô tình va ngã.

Nhưng tôi vẫn không kìm được tự trách bản thân.

“Tôi đáng lẽ nên nhắc con kỹ hơn…”

Nói được nửa chừng, cổ họng tôi nghẹn lại.

“Khi mang thai con, tôi không chăm sóc bản thân cho tốt, khiến con ra đã mắc bệnh này.

 “ trước tôi cũng không biết, nhưng năm con ba tuổi, cũng từng bị thương, suýt nữa thì…”

Tôi ôm mặt, gục đầu lên đầu gối khóc nức nở.

Khoảng thời gian đó, tôi không muốn nhớ lại dù chỉ một .

Con trai tôi khi còn nhỏ rất thông minh, học cũng nhanh.

Nhưng từ sau lần tai nạn ấy, suy nghĩ của tôi đã thay đổi.

Học giỏi hay không, tôi không cần nữa — chỉ cần con khỏe mạnh lớn lên là đủ.

Bác sĩ từng nói, chỉ cần cẩn thận không để bị thương thì sẽ không sao.

Nhưng bây giờ…

Trên đỉnh đầu bỗng có một bàn lớn xuất hiện, nhẹ nhàng vỗ vài .

Tôi ngẩn người ngẩng lên.

Giang Thiệu nói:

 “Có tôi ở đây.”

Khoảnh khắc ấy, tôi không kìm được mà ôm lấy anh, khóc lớn.

Có lẽ vì cảm giác toàn, nước mũi nước mắt tôi cũng mặc kệ mà chảy ra.

Đến khi tôi khóc đủ rồi, áo sơ mi của anh đã ướt nhẹp một mảng.

“X—xin lỗi…”

Tôi có ngại ngùng, nhưng Giang Thiệu lại rất tự nhiên dùng khăn giấy lau mặt cho tôi.

“Không sao, cũng đâu lần đầu.”

15

Nửa tiếng sau, bác sĩ mới đẩy con trai tôi ra ngoài.

“Bác sĩ, con tôi… không sao rồi chứ?”

Bác sĩ tháo khẩu trang, vẻ mặt cũng nhẹ nhõm hẳn.

“Lần này vết thương khá rộng, nhưng may mà truyền máu kịp thời.

 “Trước mắt đã qua nguy hiểm, vẫn cần ở lại bệnh viện theo dõi vài ngày.”

Trong phòng bệnh, nhìn vết thương đã được băng bó của con, tôi đau lòng không chịu nổi.

Giang Thiệu ở lại tôi.

“Anh nghỉ sớm đi, ở đây có tôi rồi.”

Giang Thiệu thở dài một hơi không nguyên do, mông còn chẳng nhúc nhích khỏi ghế.

Tôi khuyên tiếp:

 “Không sao đâu, bạn thân tôi cũng ở đây. Nó là mẹ đỡ đầu của thằng , chăm sóc còn kỹ hơn tôi.”

Có lẽ câu này đã thuyết phục được anh, anh gật đầu, sải bước dài rời đi.

Tôi cuối cũng thở phào.

Lúc này, bạn thân tôi đè miếng bông lên vết kim trên , bước phòng.

“Lúc này rồi mà cậu còn để Giang Thiệu đi à?”

trước anh ta không làm tròn trách nhiệm thì thôi, bây giờ ràng đã…”

Tôi vội vàng bịt miệng cô ấy lại:

“Nhỏ tiếng thôi, coi chừng đánh thức con trai cậu đó.”

Bạn thân liếc tôi một đầy bực bội, cuối cũng miễn cưỡng thôi không nói nữa.

Bên bệnh viện tạm thời không có việc , tôi thở dài một hơi, định đi mua hoạt cần thiết.

Không bước ra khỏi cửa phòng bệnh, đã thấy Giang Thiệu xách túi giấy đi .

Tôi sững người.

Anh… chẳng đã rồi sao?

Bạn thân tôi còn kinh ngạc hơn:

 “ người làm lành rồi à? Bà chị còn lừa tôi nói…”

Khoảnh khắc đó, mí mắt tôi giật liên , trong đầu như đang bật nhạc nền Tâm trạng bất ổn.

Tôi chỉ sợ cô ấy lỡ miệng nói ra mấy câu không nên nói.

Giang Thiệu lên tiếng trước:

 “Ừ, tôi mua vệ cá nhân và ăn.”

Bạn thân gật gù khen ngợi.

Còn tôi: “???”

Anh “ừ” vậy hả?!

16

Tôi muốn ở lại chăm con, nhưng bạn thân lại lấy hành động chứng minh rằng cô ấy làm được.

Cô ấy vội vàng đẩy tôi ra ngoài, bảo tôi tiễn Giang Thiệu lầu.

Trong thang máy chật hẹp chỉ có người, tôi phía sau anh, cảm giác vô gượng gạo.

Chỉ biết trân trân nhìn con số trên bảng điện tử nhảy lên .

Không lại bị Giang Thiệu quay đầu bắt gặp.

Anh mím môi, sắc mặt hơi lạnh:

 “Em ghét ở chung với tôi đến vậy sao?”

“Không, không .”

 Tôi lắc đầu lia lịa.

Anh giúp nhiều như vậy, tôi mà nói “” thì là vô lương tâm.

Anh gật đầu, đưa điện thoại sang trước mặt tôi.

“Thêm tôi đi.”

Tôi ngơ ngác.

“Với tư cách là giáo viên chủ nhiệm của thằng , tôi cần nắm tình hình của em ấy mọi lúc.”

Giang Thiệu thẳng lưng, thậm chí không thèm nhìn tôi.

Cứ như người dịu giọng ủi tôi trước cửa phòng cấp cứu lúc nãy… không là anh.

Quay lại phòng bệnh, bạn thân lập tức áp sát với gương mặt hóng :

“Sao rồi? Làm lành rồi không? Giấu tôi là không được đâu nhé!”

Tôi kéo khóe môi, trong lòng khó nói thành .

“Không có. Anh ấy chỉ làm tròn trách nhiệm thôi, vì anh ấy là giáo viên chủ nhiệm của con.”

“Thật không?”

Bạn thân hất cằm phía bàn:

 “Một giáo viên chủ nhiệm ‘thuần khiết’ mà còn nhớ món lẩu cua thịt đại học ai đó thích nhất, chạy hẳn ra tiệm trước cổng trường mua?

 “Còn khăn mặt, nước nữa, chậc chậc…”

Tôi nhìn đống trên bàn, ngẩn người.

Lẩu cua thịt là quán trước cổng trường năm đó — nơi tôi từng bám lấy Giang Thiệu đòi anh dẫn đi ăn.

Ánh mắt tôi dừng lại trên chiếc khăn và in hình Cinnamoroll.

Mũi tôi bỗng cay xè.

“Giang Thiệu, sau này tốt nghiệp rồi mình ra ngoài ở, tất cả dùng đều mua hình Cinnamoroll được không?”

“Ấu trĩ.”

Anh nhàn nhạt chê, đẩy mấy chiếc đôi Cinnamoroll tôi chọn ra xa.

“Hừ!”

Tôi trợn mắt với anh, giận dỗi chỉ mua một trong cặp đôi.

Kết quả lúc thanh toán, trên quầy lại đặt .

“Thanh toán cả .”

Khi đó tôi cười vui đến mức nào, thì bây giờ trong lòng chua xót đến mức ấy.

Tùy chỉnh
Danh sách chương