Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
01
Trên màn hình, dòng thông báo “Tin nhắn đã gửi” hiện lên như một lưỡi da//o lạnh toát, lập tức đâ//m xu//yên trái tim tôi.
Xong đời rồi.
Nút thu hồi vẫn sáng, nhưng ngón tay tôi như bị đông cứng, không sao nhấn nổi.
Thời gian thu hồi chỉ có hai giây, trong nỗi tột cùng của tôi, thoáng chốc đã trôi qua.
Tôi chỉ biết trơ mắt nhìn tấm phiếu khám thai ấy, như một sai lầm không thể cứu vãn, bị đóng dấu vĩnh viễn trong cuộc trò giữa tôi anh ta.
Tôi Cố Ngôn Thâm là hôn nhân thương mại.
Nhà họ Cố cần sự hậu thuẫn của nhà họ Hạ để củng cố vị thế, còn tôi thì cần nguồn vốn từ nhà họ Cố để vượt qua khủng .
Một bản hợp đồng, hai năm kết hôn, không can thiệp đời tư, ngoài mặt đóng vai vợ chồng ân ái.
Trong hợp đồng ghi rất : Trong thời gian kết hôn, hai không phát sinh quan hệ với người thứ , càng không có con.
Thế mà hơn một tháng trước, một sự cố đã xảy ra…
Hôm đó là sinh nhật tám mươi tuổi của ông nội Cố, chúng tôi bị ép ngủ chung để diễn trọn vai vợ chồng ân ái. Anh uống say, tôi không đẩy nổi anh ra.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, anh để lại một tấm séc cùng câu “Quên này đi”, rồi thẳng ra nước ngoài, không để lại tin tức gì.
Giờ thì đứa bé này lại trở thành bằng chứng ràng cho việc tôi vi phạm hợp đồng.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, tim đập nhịp.
Phải làm sao đây?
Gọi điện thích ngay, nói rằng gửi nhầm?
Hay cứ chờ anh nổi trận lôi đình rồi ném cho tôi tờ đơn ly hôn?
Với tính cách của Cố Ngôn Thâm, anh tuyệt đối sẽ không chấp nhận sự tồn tại ngoài ý muốn này.
Đúng lúc tôi đang tột độ, màn hình điện thoại đột ngột sáng lên.
Là Cố Ngôn Thâm.
Anh ấy trả lời ngay lập tức.
Không chất vấn, không giận dữ, chỉ có từ ngắn gọn:
“Em ở đâu?”
02
Nhìn chữ lạnh lùng trên màn hình, tim tôi rơi thẳng đáy vực.
Đây chính là sự yên ắng trước cơn bão.
Tôi gần như có thể tưởng tượng ra, ở đầu dây kia, gương mặt tuấn tú nhưng không hề có nhiệt độ nào của Cố Ngôn Thâm lúc này chắc chắn đang phủ đầy băng giá.
Có lẽ anh cho rằng tôi đang dùng đứa bé để ép cung, muốn biến giả thành thật, ngồi vững vị trí bà Cố.
Tôi hít sâu một hơi, đầu ngón tay lạnh ngắt gõ chữ:
“Em đang ở .”
Gửi xong lại thấy không ổn, tôi vội bổ sung thêm một câu:
“Gửi nhầm, xin lỗi.”
Lời thích ấy yếu ớt đến mức buồn cười.
Ai lại tùy tiện gửi nhầm phiếu khá/m th/ai chứ? Lại còn gửi cho người chồng chỉ tồn tại trên giấy tờ?
Quả nhiên, kia không còn hồi âm nữa.
Tôi suy sụp ngồi phịch ghế dài ngoài hành lang . Dòng người qua lại, những thai phụ mang vẻ mặt hạnh phúc, dường như đều đang im lặng chế giễu sự chật vật của tôi.
Tôi ngồi đó không biết bao lâu với những suy hỗn trong đầu.
Đứa bé này… đến không đúng lúc nào.
Tôi không thể giữ nó lại.
Một khi Cố Ngôn Thâm truy cứu, không chỉ mình tôi, mà nhà họ Hạ sẽ vì tôi vi phạm hợp đồng mà rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
đến đó, tôi siết chặt tờ phiếu si/êu â/m trong tay, móng tay gần như cắm sâu vào lòng bàn tay.
Tôi đứng dậy, như thể đã hạ quyết tâm nào đó, người về phía quầy tư vấn khoa sản.
“Bác sĩ… tôi muốn hỏi về việc… ph//á th//ai.”
Khi nói ra mấy chữ ấy, giọng tôi run lên không kiểm soát.
Y tá ngẩng đầu nhìn tôi, rồi lại nhìn tờ si/êu â/m trong tay tôi, trong mắt thoáng qua vẻ khó hiểu xen lẫn tiếc nuối.
“Cô chắc chứ? Em bé của cô rất khỏe mạnh.”
“Tôi chắc chắn.” Tôi cắn răng, ép nước mắt đang trực trào nơi khóe mắt trở lại.
Tôi không thể vì một phút mềm lòng của bản thân mà kéo gia tộc nước.
Ngay lúc y tá chuẩn bị ghi thông tin cho tôi, điện thoại trong túi bỗng rung lên dữ dội.
Lần này không phải tin nhắn, mà là cuộc gọi.
chữ “Cố Ngôn Thâm” nhấp nháy trên màn hình như một đạo bùa đoạt mệnh.
Tôi do dự vài giây, cuối cùng vẫn nhấn nút , lòng bàn tay đẫm mồ hôi lạnh.
“Alo…” Giọng tôi yếu ớt đến mức như tiếng muỗi kêu.
Đầu dây kia không vang lên sự chất vấn hay giận dữ như tôi tưởng, chỉ có tiếng thở nặng nề, xen lẫn âm thanh ồn ào của loa phát thanh sân .
“Hạ ,” giọng Cố Ngôn Thâm khàn đặc, mang theo sự bực bội bị kìm nén, “tôi hỏi em, em đang ở nào?”
Tôi sững người.
Loa sân ? Anh… đã về nước rồi sao?
Chỉ vì một tấm phiếu kh/ám th/ai gửi nhầm?
“Tôi…” Tôi còn chưa kịp trả lời, thì đầu dây kia đã vang lên tiếng anh gần như gầm lên:
“Địa chỉ! Gửi ngay cho tôi!”
Giọng anh tràn đầy mệnh lệnh không cho phép phản kháng, còn kèm theo một tia… mà tôi chưa từng thấy.
Tim tôi đập mạnh một cái, một ý hoang đường không sao kiểm soát nổi, bất giác trồi lên.
Anh vội vàng như vậy, chẳng lẽ…
Không, không thể nào.
Tôi lắc mạnh đầu, gạt phăng suy viển vông ấy đi.
Chắc chắn anh chỉ gấp gáp về để quyết cái “phiền phức” này.
Cúp máy, tôi máy móc gửi vị cho anh.
Sau đó, tôi sang nhìn y tá ở quầy tư vấn, khó khăn mở miệng:
“Bác sĩ, tôi…”
“Khoan hãy vội quyết ,” y tá cắt lời tôi, chỉ ra phía sau, “chồng cô đến rồi, hai người bàn bạc lại đã.”
Tôi giật mình đầu.
Trước cửa lớn , một dáng người cao lớn, thẳng tắp đang ngược sáng sải về phía tôi.
Anh mặc áo khoác gió màu đen cắt may vừa vặn, bụi bặm của chuyến dài không hề làm giảm đi vẻ tuấn tú, trái lại còn những đường nét sắc sảo trên gương mặt anh thêm phần lạnh lùng.
Là Cố Ngôn Thâm.
Anh thật sự đã về.
Không khí xung quanh dường như đông cứng lại dưới khí thế mạnh mẽ của anh.
Anh xuyên qua đám đông, đi thẳng tới trước mặt tôi. Đôi mắt đen sâu thẳm khóa chặt lấy tôi, ánh nhìn phức tạp đến mức tôi không thể hiểu nổi.
Có tức giận, có dò xét, còn có một tia… cảm xúc mà tôi không sao gọi tên .
“Hạ ,” anh mở miệng, giọng trầm thấp khàn khàn, mang theo một run rẩy rất nhẹ, “em làm cái gì?”
Ánh mắt anh dừng lại trên tờ phiếu siêu âm đã bị tôi bóp đến nhăn nhúm, tờ tờ rơi “ph/á th//ai” đặt ngay trước quầy tư vấn.
03
Đôi mắt sâu thẳm của Cố Ngôn Thâm như hai lưỡi da//o sắc lạnh, đâm thẳng vào tim tôi.
Bị ánh nhìn ấy khóa chặt, người tôi nổi da gà, theo phản xạ liền giấu tờ siêu âm ra sau lưng.
“Tôi…” Tôi mấp máy môi, nhưng cổ họng khô khốc đến mức chẳng thốt ra nổi một âm tiết hoàn chỉnh.
thích ư? Nói rằng tôi chỉ đến để hỏi thông tin, chưa từng có ý thật sự ph//á th//ai?
Trong tình huống này, bất kỳ lời thích nào sẽ chỉ càng người ta nghi ngờ tôi đang cố che giấu.
Anh từng tiến đến gần, khí thế mạnh mẽ đến mức tôi khó thở.
“Em muốn bỏ đứa bé của tôi?” Giọng anh lạnh như băng, từng chữ rơi như đập vào tim tôi.
“Của tôi”?
Tôi sững sờ nhìn anh.
Trong hợp đồng đã ghi ràng, chúng tôi không có con. Theo lý, thì đứa bé này với anh mà nói, chẳng phải nên là một “phiền phức” cần phải lập tức loại bỏ sao?
“Cố Ngôn Thâm, anh bình tĩnh ,” tôi cố gắng giữ cho giọng mình không run, “ này là ngoài ý muốn. Tôi… tôi không có ý dùng đứa bé để uy hiếp anh, tôi sẽ tự xử lý, sẽ không làm phiền đến anh đâu.”
“Xử lý sạch sẽ?” Cố Ngôn Thâm như thể vừa một nực cười đến tột độ, đột ngột vươn tay, giật lấy tờ siêu âm trong tay tôi.
Tờ giấy mỏng manh nằm giữa những ngón tay thon dài của anh, trông yếu ớt đến lạ thường.
Anh cúi đầu nhìn hình ảnh trắng đen nhòe mờ ấy, nhìn chấm tròn nhỏ xíu – túi thai trên đó, ánh mắt bỗng chốc trở nên phức tạp vô cùng.
Không khí xung quanh như đông đặc lại.
Tôi căng thẳng nhìn anh, chờ đợi phán quyết cuối cùng.
Là giận dữ xé nát tờ giấy, rồi lôi tôi đi ph//á th//ai? Hay là lạnh lùng rút tấm séc để tôi tự quyết?
Nhưng trái với mọi dự đoán của tôi, anh lại im lặng rất lâu.
Lâu đến mức tôi cảm thấy thời gian như ngừng trôi.
Cuối cùng, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt một lần nữa khóa chặt lấy tôi. Trong đôi mắt sâu hun hút ấy là những cơn sóng dữ mà tôi không tài nào đoán nổi.
“Hạ ,” anh chậm rãi mở miệng, giọng khàn khàn đến lạ, “ cho đây.”
Tim tôi lập tức nhảy thót lên cổ.
“Đứa bé này – nhất phải giữ lại.”
Cái gì cơ?
Tôi nghi ngờ mình nhầm.
Tôi sững sờ nhìn anh, đầu óc rối như tơ vò.
“Anh… anh vừa nói gì?”
“Tôi nói, đứa bé này – phải sinh ra.” Cố Ngôn Thâm nhấn mạnh lại từng từ, giọng nói không cho phép phản bác. Anh tiến lên một , vươn tay giữ chặt cổ tay tôi, sức lực mạnh đến mức tôi đau.
“Đi với tôi.”
“Đi đâu?” Tôi bị anh kéo đi loạng choạng, hốt hỏi lại.
“Về nhà.”
Anh lạnh lùng thốt ra hai chữ, không đầu lại, kéo tôi thẳng ra khỏi .
Tôi bị anh cưỡng ép nhét vào Bentley màu đen của anh.
Bầu không khí trong xe nặng nề đến mức người ta nghẹt thở.
Tài xế liếc qua kính chiếu hậu nhìn chúng tôi một cái, lập tức sợ hãi ngoảnh mặt đi, không dám hó hé.
Cố Ngôn Thâm không nói lời nào, chỉ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, quai hàm siết chặt, người toát ra hơi thở lạnh lẽo đến đáng sợ.
Tôi hoàn toàn không hiểu anh đang gì.
Giữ lại đứa bé? Vì sao?
Chẳng phải anh ghét phiền phức nhất sao? Sự tồn tại của đứa bé này ràng là mối đe dọa lớn nhất đến hợp đồng hôn nhân của chúng tôi.
Chẳng lẽ… anh có mục đích khác?
Tim tôi đập , hàng trăm suy xoay vòng trong đầu không ngừng.
xe chạy như , cuối cùng dừng lại trước cánh cổng đỏ quen thuộc của nhà họ Cố.
Nhìn cánh cổng son quen thuộc ấy, tim tôi đột nhiên chìm đáy.
Anh đưa tôi về đây làm gì?
Chẳng lẽ anh nói này với ông nội Cố?
Không! Tuyệt đối không thể!
Nếu để ông biết tôi “cố tình” ma//ng th//ai, với tính cách truyền thống của ông, chắc chắn sẽ cho rằng tôi đang giở thủ đoạn để ép buộc Cố Ngôn Thâm. Đến lúc đó, vị trí của tôi trong nhà họ Cố sẽ càng thêm bấp bênh.
“Cố Ngôn Thâm, anh không thể…”
Tôi còn chưa kịp nói hết câu, anh đã mở cửa xe, kéo tôi , dứt khoát đi thẳng về phía cổng lớn.
“Cố Ngôn Thâm! Anh điên rồi à!” Tôi vùng vẫy, cố gắng hất tay anh ra, “Anh không thể nói này cho ông biết !”
chân anh khựng lại, đầu nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo.
“Vì sao lại không thể?”
“Chúng ta có hợp đồng! Đứa bé này chỉ là ngoài ý muốn!” Tôi cuống lên, nói năng chẳng còn lựa lời.
“Ngoài ý muốn?” Anh bật cười lạnh, ánh mắt sắc như dao, “Hạ , từ hôm nay trở đi, quên cái hợp đồng chó má đó đi.”
Lời anh như một quả bo//m nặng ký, n//ổ tung trong đầu tôi.
Quên hợp đồng ư?
Rốt cuộc anh có ý gì?
04
Bốn chữ “quên hợp đồng”, từ miệng Cố Ngôn Thâm thốt ra, mang theo một thứ bá đạo không cho phép phản bác.
Tôi hoàn toàn sững sờ.
Suốt hai năm qua, bản hợp đồng ấy giống như một xiềng vô hình, trói chặt chúng tôi.
Nó là nền tảng cho mối quan hệ này, là ranh giới không thể vượt qua giữa hai người.
Vậy mà giờ đây, anh lại bảo… quên nó đi?
“Anh… rốt cuộc anh muốn làm gì?” Tôi ngẩng đầu nhìn anh, cố gắng tìm lấy một manh mối trên gương mặt vô cảm ấy.
Cố Ngôn Thâm không trả lời, chỉ siết tay tôi chặt hơn vài phần.
Anh đẩy cánh cửa gỗ nặng nề của nhà cũ họ Cố ra, kéo tôi đi thẳng vào trong.
Trong phòng khách, ông nội Cố đang ngồi trên ghế thái sư, đeo kính lão đọc báo.
thấy động tĩnh, ông ngẩng đầu lên. Nhìn thấy chúng tôi, đặc biệt là Cố Ngôn Thâm với vẻ phong trần mệt mỏi, ông sững người.
“Ngôn Thâm? Sao con đột nhiên về rồi? không báo trước một tiếng.”
Ánh mắt Cố Ngôn Thâm lướt qua phòng khách, sau đó kéo tôi đi thẳng tới trước mặt ông.
Giữa ánh nhìn ngạc nhiên của tôi ông nội, anh làm ra một hành động tôi chấn động đến mức không thốt nổi lời nào.
Anh kéo tôi, hai cùng quỳ trước mặt ông.
“Rầm” một tiếng, đầu gối chạm sàn, vang lên ràng nặng nề.
Tôi đau đến hít mạnh một hơi, đầu óc trống rỗng.
“Ngôn Thâm! ! Hai đứa làm cái gì vậy!” Ông nội hốt đến mức đánh rơi tờ báo, vội vàng đứng dậy đỡ chúng tôi.
“Ông ạ,” giọng Cố Ngôn Thâm lần đầu tiên mang theo sự nghiêm túc … một tia cầu khẩn.
“ mang thai rồi.”