Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương cuối

07

Chu Hạo hoàn toàn lâm vào đường cùng.

Anh cả bỏ chạy.

Thẻ tín dụng bị khóa vì quẹt hết hạn mức.

Công việc cũng lao đao vì màn làm loạn ở công ty.

Giờ đây, ngay cả chốn nương cuối cùng — tôi — cũng đang rời khỏi anh ta.

Lần đầu tiên, anh bắt đầu thật sự hoảng sợ.

Một nỗi sợ mất cả, bị đẩy lại đúng bản chất nghèo túng nhất của mình.

Anh ta bắt đầu điên cuồng liên lạc với tôi.

WeChat đổ về như bão tuyết.

Không còn là chửi rủa, cũng còn cầu — mà là loạt những “bản kiểm điểm” dài ngoằng.

Anh ta hồi tưởng chuyện chúng tôi yêu nhau từ thời đại học, nhớ về những lần ăn lề đường, nhớ cả những giai đoạn tôi đã sát cánh cùng anh vượt qua khó khăn.

“Mạn Mạn, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi. Anh không nên ích kỷ như vậy, không nên nghe lời mẹ anh vớ vẩn. Là anh không vệ được em, không vệ được gia của chúng ta.”

“Em cho anh thêm một hội được không? Anh thề, chuyện bên mẹ anh để anh lo, sau này gia mình tuyệt đối sẽ không để bà ấy xen vào một lời.”

“Anh em, đừng hôn. Anh không thể sống thiếu em.”

Những lời này, nếu là một tháng trước, có lẽ còn tôi mềm lòng.

Nhưng bây giờ, tôi chỉ thấy chúng châm biếm.

Anh ta không thực sự nhận ra sai lầm, anh ta chỉ sợ mất đi cuộc sống đủ mà tôi đem lại.

Thấy tôi không trả lời, anh bắt đầu chuyển sang chiêu trò “truy thê nơi cửa tử” — tự dày vò mình.

Anh ta chạy đến đứng tòa nhà nơi tôi đang thuê ở.

Nhưng hệ thống kiểm soát mới anh ta thậm chí không vào nổi sảnh chính.

Vì thế, giữa mùa đông lạnh cắt da cắt thịt, anh chỉ mặc vest mỏng, co ro đứng bên bồn hoa sảnh, run rẩy suốt mấy tiếng đồng hồ.

Anh nghĩ làm thế tôi sẽ mềm lòng.

Tôi đúng là có nhìn thấy.

Từ tầng 18, qua cửa sổ, tôi thấy rất rõ dáng người gầy guộc, rúm ró kia.

Tôi lấy điện thoại ra, zoom lại, chụp một tấm ảnh.

Rồi cho anh ta.

Tin nhắn kèm theo:

“Đừng diễn nữa, tôi nhìn thấy rồi. Không lạnh sao? Chỗ vệ nhà có thể nước nóng.”

xong, cái bóng kia rõ ràng khựng lại.

Anh ta ngẩng đầu, vô vọng tìm kiếm cửa sổ của tôi giữa mấy chục tầng nhà.

Bức ảnh ấy khác gì một cú tát vang dội, làm tan vỡ toàn “drama cảm động” anh ta tự biên tự diễn.

Mọi thứ chỉ còn lố bịch.

Anh ta giận đến tím mặt, nhưng cũng không dám phản kháng.

Lâu sau mới nhắn lại một :

“Mạn Mạn, anh thật lòng mà.”

Tôi không đáp.

Kế tiếp: bày trò đánh vào tình .

Anh ta bắt đầu gọi điện cho bố mẹ tôi.

Vừa nối máy, bên kia đã gào khóc thảm thiết, anh ta sai rồi, anh ta là đồ khốn, bố mẹ tôi thương tình khuyên nhủ tôi quay về.

Nhưng bố mẹ tôi từ lâu đã biết rõ đầu đuôi mọi chuyện.

Bố tôi — một thầy giáo nghỉ hưu hiền lành — lần này lại vô cùng cứng rắn.

Ông nghiêm túc nói qua điện thoại:

“Chu Hạo, Lâm Mạn là con gái chúng tôi. Nó không phải là người giúp việc cho nhà anh, càng không phải máy rút tiền.”

“Anh là đàn ông, là chồng, không những không vệ được vợ mình, lại còn để gia anh bắt nạt nó hết lần này đến lần khác. Giờ anh có tư cách gì mà đến chúng tôi?”

“Chuyện này, chúng tôi tôn quyết định của con gái. Nó muốn làm gì, chúng tôi đều ủng hộ.”

nói của bố tôi, hoàn toàn chặn đứng nước cờ cuối cùng của Chu Hạo.

Ngay cả mẹ chồng — người luôn đặt con trai lên đầu — cũng bắt đầu đổi chiến thuật.

Không biết bằng cách nào, bà ta có được điện thoại mới của tôi, gọi tới.

Giọng nói trong điện thoại đã không còn chua ngoa như trước, mà là giọng ngọt nhạt cố tình lấy lòng:

“Mạn Mạn à, là mẹ sai rồi, mẹ hồ đồ. Đừng chấp mẹ.”

“Đều là người một nhà, nào có thù dai gì đâu. Con với Chu Hạo làm lành đi nhé?”

Tôi nghe lời lỗi giả tạo ấy mà cảm thấy buồn nôn.

Tôi không nói một lời, cúp máy và lập tức chặn .

Tôi không cho họ thêm bất kỳ sân khấu nào để tiếp tục diễn kịch.

Khi cả cách tiếp cận đều thất bại, Chu Hạo bắt đầu cuộc vùng vẫy cuối cùng.

Anh ta lôi cái Facebook gần như bỏ hoang ra, đăng những dòng văn vẻ ẩn ý:

“Từng có một tình yêu chân thành trước mắt tôi, tôi lại không biết trân . Đến khi mất đi mới hối hận thì đã quá muộn…”

Ảnh đính kèm: một bức hình chụp lại ngày xưa tôi tươi cười bên anh ta.

Anh ta nghĩ làm vậy sẽ tôi mủi lòng, gợi lại tình cũ.

Nhưng anh ta đâu biết:

Mỗi lần nhìn lại những ngày tháng đẹp đẽ ấy, tôi lại càng thấm thía rằng chính họ đã tự tay hủy hoại cả.

Trái tim tôi, sau hết lần này đến lần khác thất vọng và tổn thương, đã sớm nên lạnh cứng như sắt.

Mọi lời sám hối của anh ta, đều đã quá muộn.

Cái “lò hỏa táng tình yêu” này, anh ta theo không nổi nữa rồi.

08

Mềm không được, cuối cùng Chu Hạo cũng lộ ra nanh vuốt cuối cùng của mình.

Sau khi liên tiếp đâm đầu vào tường và nhận ra quyết tâm của tôi không thể lay chuyển, anh ta bắt đầu giở thói vô lại.

Có lẽ là một tên “quân sư đầu chó” nào đó đã bày mưu cho anh ta, nói rằng dù tiền đặt cọc mua nhà là tôi bỏ ra, nhưng vì khoản vay được trả trong thời kỳ hôn nhân, nên căn nhà thuộc tài sản của vợ chồng.

Nếu hôn, chí ít anh ta cũng có thể chia được một nửa phần giá trị tăng thêm của căn nhà.

Điều này anh ta cảm thấy như vớ được chiếc phao cứu mạng — một chiếc phao có thể dùng để uy hiếp tôi, để mặc cả với tôi.

Thái độ của anh ta lập tức nên cứng rắn.

Anh ta cho tôi một tin nhắn, chữ tự tin và lấp lửng ý trả đũa:

“Lâm Mạn, tôi đã hỏi sư rồi. Nhà mua sau khi hôn, dù tiền đặt cọc là cô bỏ ra thì vẫn là tài sản của vợ chồng. hôn cũng được, bán nhà đi, chia tôi một nửa tiền!

Nếu không thì tôi không đồng ý hôn, tôi sẽ dây dưa với cô đến cùng!”

Tôi nhìn tin nhắn đó, bật cười.

Là kiểu cười thật lòng, cảm thấy đối phương ngu xuẩn đến mức buồn cười.

Anh ta thật sự nghĩ rằng tôi — Lâm Mạn — sẽ để cho mình một sơ hở lớn đến vậy sao?

Tôi không trả lời tin nhắn của anh ta.

Tôi chỉ gọi cho sư Vương, cô ấy hồ sơ thứ đã chuẩn bị sẵn cho Chu Hạo và sư đại diện của anh ta.

Đó là một bản thỏa thuận.

Một bản “Thỏa thuận xác định tài sản trước hôn nhân và nhà ở sau hôn nhân”, được Chu Hạo tự tay ký vào một ngày trước khi đăng ký hôn, trước khi tôi quyết định mua căn nhà này.

Năm đó, để có thể hôn thuận lợi, để được dọn vào căn nhà lớn mà cả đời anh ta cũng không dám mơ tới, Chu Hạo hoàn toàn không để tâm đến việc ký bất kỳ thỏa thuận nào.

Có lẽ anh ta nghĩ đó chỉ là hình thức, là biểu hiện của việc tôi thiếu cảm giác an toàn.

Anh ta ký rất dứt khoát, thậm chí còn cười nói với tôi:

“Mạn Mạn, của anh là của em, của em vẫn là của em. Ký bao nhiêu bản cũng được.”

Anh ta hoàn toàn không đọc kỹ các điều khoản bên trong.

Bản thỏa thuận đó được soạn thảo bởi sư giỏi nhất trong thành phố, và đã được công .

Trong đó ghi rõ ràng, minh bạch:

Thứ nhất, tiền đặt cọc mua nhà là ba triệu, được chi trả hoàn toàn từ tài sản cá nhân của tôi trước hôn nhân. Phần này và phần quyền sở hữu tương ứng của căn nhà vĩnh viễn thuộc về tôi.

Thứ , khoản vay ngân phát sinh sau hôn nhân tuy trên danh nghĩa là vợ chồng cùng trả, nhưng xét đến việc thu nhập của Chu Hạo cách xa rất lớn so với tiền trả nợ, nên về bản chất vẫn do tài sản cá nhân của tôi độc lập gánh chịu.

Thứ ba — cũng là điều khoản quan nhất:

Nếu trong tương lai quan hệ hôn nhân tan vỡ, bất kể nguyên nhân là gì, Chu Hạo tự nguyện, vô điều kiện từ bỏ mọi quyền lợi đối với căn nhà, bao gồm nhưng không giới hạn ở quyền sở hữu, quyền cư trú, cũng như mọi khoản bù đắp giá trị tăng thêm từ phần trả nợ sau hôn nhân.

Chưa hết, ở cuối bản thỏa thuận còn có một điều khoản bổ sung do chính tôi yêu cầu thêm vào:

“Bản thỏa thuận này sẽ tự động, vô điều kiện và hoàn toàn có hiệu lực khi xảy ra các tình huống sau:

Gia bên nam (cụ thể là cha mẹ, anh chị em ruột…) có sự can thiệp nghiêm vào đời sống gia bình thường của tôi, gây tổn hại về tinh thần hoặc tài sản cho tôi.”

Bản thỏa thuận này chính là lá bài tẩy cuối cùng tôi chuẩn bị cho bản .

Ngày ký nó, tôi vẫn ôm chút may mắn, hy vọng cả đời này sẽ không bao giờ phải mang ra dùng.

Nhưng lúc này, tôi vô cùng cảm ơn sự thận và tính toán dài hạn của chính mình.

Bản thỏa thuận trắng đen rõ ràng ấy, cộng với video bằng mẹ chồng và gia anh ta gây rối lầu cư của tôi, cùng các đoạn chat bôi nhọ trong nhóm họ

cả hợp lại thành một chuỗi cứ hoàn hảo, không kẽ hở.

Nó giống như một con dao sắc bén nhất, chặt đứt hoàn toàn mọi ảo tưởng cuối cùng của Chu Hạo.

Tôi nghe nói, sau khi nhận được bản scan của thỏa thuận công này, sư của Chu Hạo đã ngồi nghiên cứu suốt cả buổi chiều.

Cuối cùng, ông ta gọi điện cho Chu Hạo, giọng nói rất dứt khoát:

“Anh Chu, vụ này không đánh được. cứ bên kia quá đủ, thỏa thuận hoàn toàn hợp pháp và có hiệu lực.

Nếu anh tiếp tục kiện, không những không lấy được đồng nào, mà còn phải trả thêm một khoản lớn phí tố tụng và phí sư cho đối phương.”

“Tôi khuyên anh nên hòa giải. Ký vào thỏa thuận mà đối phương đưa ra, là lựa chọn tốt nhất của anh lúc này.”

Khi nghe những lời đó, Chu Hạo hoàn toàn sụp đổ.

Niềm hy vọng cuối cùng — chiếc phao cứu mạng mà anh ta tưởng mình nắm được — đã bị tôi nghiền nát bằng chính văn bản do tay anh ta ký.

Lúc này anh ta mới thật sự hiểu ra:

Ngay từ khoảnh khắc tôi quyết định mua căn nhà đó, tôi đã chuẩn bị sẵn mọi con đường cho tình huống xấu nhất.

Tôi chưa bao giờ là con cừu non mặc người ta xẻ thịt.

Tôi chỉ là… đã từng cho anh ta hội mà thôi.

Tiếc là, anh ta không biết trân .

09

Khi Chu Hạo gọi điện cho tôi, giọng anh ta khàn đặc, tràn ngập mệt mỏi và tuyệt vọng đến tận cùng.

Trong điện thoại, anh ta chỉ nói ba chữ:

“Tôi đồng ý.”

Tôi không nói nhiều, chỉ đáp lại một :

“Sáng mai chín giờ, gặp ở cửa Cục Dân chính.”

Ngày hôm sau, tôi gặp anh ta trước cổng Cục Dân chính.

Chỉ mười ngày ngắn ngủi, anh ta như già đi cả chục tuổi.

Dáng người từng khá thẳng giờ đã còng xuống, hốc mắt trũng sâu, tóc bết dầu dính sát da đầu, ánh mắt trống rỗng, không còn chút sinh khí nào.

Chúng tôi không trao đổi một lời.

Giống như đường thẳng song song không bao giờ giao nhau, lặng lẽ hoàn toàn thủ tục.

Khi cán đưa cuốn giấy nhận hôn màu đỏ vào tay tôi, tôi thở phào thật dài.

Cảm giác như tảng đá đè nặng trong tim suốt bao năm, cuối cùng cũng được dỡ bỏ.

Ngay cả không khí, cũng nên trong lành lạ thường.

Khi tôi về căn nhà mà mình đã rời xa nửa tháng, Chu Hạo đang thu dọn ít đồ dùng cá nhân của anh ta.

Đồ đạc của anh ta có bao nhiêu, chỉ vài thùng giấy là chất xong.

Anh ta đứng trong căn nhà nơi mình đã sống ba năm, nhưng chưa từng thực sự thuộc về mình, ánh mắt ngập cảm xúc phức tạp.

Có nuối tiếc, có hối hận, có hoang mang… và cả bất cam.

Tôi không thúc giục anh, cũng không nói bất kỳ móc méo nào.

Tôi chỉ yên lặng tựa lưng vào khung cửa, nhìn anh như đang nhìn một diễn viên hạng ba sắp thúc vai diễn của mình.

Anh thu dọn xong thùng cuối cùng, đứng dậy, như muốn nói điều gì đó.

Anh mở miệng, yết hầu lăn lên lăn xuống mấy lần, nhưng cuối cùng, lại không thể thốt ra bất cứ lời nào.

Chỉ lặng lẽ kéo theo mấy thùng hành lý nặng trĩu, từng từng đi đến cửa.

Khi đi ngang qua tôi, anh dừng lại một chút, khẽ khàng nói một gần như không nghe thấy:

lỗi.”

Tôi không đáp.

Anh kéo cửa, ra ngoài, không ngoảnh đầu.

Tôi đóng cửa lại.

“Cạch” một tiếng khô khốc, như thay tôi vẽ nên dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân buồn cười này.

Tôi tựa lưng vào cánh cửa lạnh ngắt, chậm rãi ngồi sụp xuống sàn.

Rồi — cuối cùng — tôi mỉm cười.

Một nụ cười rạng rỡ, lâu rồi mới lại xuất hiện — đến từ sâu thẳm trái tim.

Chiều hôm đó, tôi gọi thợ khóa giỏi nhất, thay toàn khóa cửa bằng loại khóa vân tay – mật mã đời mới nhất.

Tôi nhập vân tay của mình vào, xóa sạch mọi dấu vết liên quan đến Chu Hạo.

Tôi lại gọi dịch vụ dọn nhà đến làm vệ sinh tổng thể — sâu từng ngóc ngách.

Tôi vứt hết những món đồ Chu Hạo từng để lại, bao gồm cả đôi dép đi trong nhà mà chúng tôi từng mua .

Khi ánh nắng một lần nữa tràn ngập khắp phòng khách, không khí thoang thoảng mùi chanh tươi thơm mát, tôi cảm thấy căn nhà này… cuối cùng… hoàn toàn thuộc về mình.

10

Chu Hạo ra đi tay trắng.

Không một xu dính túi, thậm chí ngay cả tiền thuê một căn phòng nhỏ trong thành phố cũng không có.

Nơi duy nhất anh ta có thể về, chỉ còn lại căn nhà cũ kỹ, chật chội — nơi mà anh ta từng mong được thoát khỏi — quê nhà.

Anh ta lê lết quay về nơi đó, đối mặt với người đã “xúi” anh đến mức mất trắng — mẹ mình.

Mẹ chồng nhìn cậu con trai út tiều tụy, tay trắng, đờ đẫn vào nhà… sững sờ hoàn toàn.

Bà từng mưu tính rất hay: mời con cả lên thành phố ăn sung mặc sướng, tiện thể “dạy dỗ” con dâu không biết điều là tôi, nhằm củng cố vị trí “nữ vương trong nhà”.

Ai ngờ cục lại là gậy ông đập lưng bà.

Không những moi được xu nào từ tôi, bà còn đích phá nát hôn nhân của con trai út, dập tắt luôn con đường leo lên giới thượng lưu nhẹ nhàng qua hôn nhân.

Cuộc sống của Chu Hạo giờ lâm vào cảnh bết bát.

Vác trên lưng khoản nợ tín dụng bị quẹt cháy sạch, lương tháng vừa vào đã phải đem đi trả nợ phân nửa.

tiền còn lại không đủ cho bản sống tươm , nói gì đến việc “hiếu kính” mẹ.

Không có tôi chống lưng tài chính, anh ta từ một người đàn ông “có vị trí”, mấy chốc rơi xuống tầng đáy xã hội.

Cú trượt dài này anh ta bắt đầu… oán hận.

Anh ta đổ hết mọi thất bại lên đầu mẹ — cho rằng cả là vì bà xía vào quá sâu.

mẹ con, từ hình ảnh “mẹ hiền con hiếu” ngày xưa, biến thành đôi “oan gia ngõ hẹp”.

Căn nhà lúc nào cũng ngập tiếng cãi vã vì những chuyện lặt vặt, u ám như phủ sương.

“Mẹ! Nếu không phải mẹ, con đã không hôn với Lâm Mạn! Bây giờ con còn đang sống trong nhà to, lái xe đẹp!”

“Anh còn dám trách tôi? Hồi trước ai là người đến méc với tôi nào? Nói Lâm Mạn mạnh mẽ quá, nói anh có tiếng nói trong nhà? Tôi mới ra mặt giúp, giờ lại quay ra đổ lỗi cho tôi? Đồ con bất hiếu!”

Không cãi lại được con trai, bà mẹ lại quay sang cầu cứu anh cả Chu Cường, mong anh giúp đỡ thằng em sa .

quả — vừa nhấc máy đã bị chị dâu Vương Cầm mắng té tát:

“Mẹ, mẹ nói đùa đấy à? Nhà con còn đang chật vật xoay đủ thứ đây, lấy đâu ra tiền cho một người đàn ông trưởng thành tiêu xài?”

“Huống hồ — tự tay nó đập nát chén cơm vàng của mình, giờ lại muốn tụi con đi dọn rác giúp à? Vợ nó hồi xưa giàu thế, tụi con có thấy nó giúp tụi con được đồng nào đâu?”

Mẹ chồng thất bại toàn tập: cả đứa con trai đều cự tuyệt, xóm cũng chê cười sau lưng.

Mọi người đều biết: chính bà là người đã “xua đi” cô con dâu thu nhập bạc triệu, có nhà, có xe, có năng lực.

Bà — từ một “bà mẹ chồng may mắn” ai cũng ghen tị — thành trò cười bị xì xào sau lưng khắp xóm.

Và rồi… bà bắt đầu hối hận.

Bà nhớ đến những điều tốt tôi từng làm cho bà: những phong bao lì xì dày cộp mỗi dịp lễ Tết, những bữa ăn sang tôi dắt bà đi, những món quà tinh tế…

Bà cuối cùng cũng hiểu — thứ bà đánh mất không chỉ là một cô con dâu.

Mà là hội duy nhất để cả gia họ Chu vươn lên một tầng lớp khác, sống một cuộc sống thật sự tốt .

Bà lại thử liên lạc với tôi.

Gọi điện, nhắn tin.

Nhưng thứ bà nhận được chỉ là âm thanh lạnh lùng từ hệ thống:

điện thoại quý khách vừa gọi đang bận.”

“Tin nhắn đã , nhưng bị từ chối nhận.”

Cuối cùng, bà tuyệt vọng nhận ra —

Cánh cửa dẫn đến cuộc sống sung túc kia, bà đã tự tay đóng lại, và vĩnh viễn không còn hội mở ra nữa.

11

Sau khi xử lý xong mọi chuyện phiền toái trong nước, tôi quyết định tặng mình một kỳ nghỉ thật dài.

Tôi dùng chính chiếc vé máy bay ban đầu định “đi công tác”, để bắt đầu hành trình sang Thụy Sĩ.

Tôi đứng trên đài quan sát của đỉnh Jungfrau, nhìn dãy núi phủ tuyết trắng nối tiếp nhau lấp lánh bầu trời xanh thẳm.

Làn không khí lạnh và trong lành tràn vào lồng ngực, cuốn trôi những tàn dư u ám cuối cùng trong lòng tôi.

Tôi cảm thấy bản — cuối cùng — đã sống lại rồi.

Tôi không còn là vợ của ai, con dâu của ai.

Tôi chỉ là Lâm Mạn.

Một linh hồn tự do, độc lập, có thể đến bất cứ nơi nào mình muốn.

Trong chuyến đi, tôi gặp được rất nhiều người thú vị.

Có họa sĩ mang bảng vẽ đi khắp thế giới.

Có cựu chuyên viên tài chính Phố Wall bỏ việc lên núi mở homestay.

Có nhà địa chất đang nghiên cứu băng hà.

Chúng tôi cùng leo núi, cùng trượt tuyết, cùng ngồi bên lò sưởi nhấm nháp rượu vang nóng và trò chuyện không dứt về muôn phương trời đất…

Trong những cuộc gặp gỡ ấy, tầm nhìn của tôi đã được mở rộng vô hạn.

Tôi ghi lại những điều mình thấy trong hành trình, cùng những cảm nhận về phong cách kiến trúc ở các quốc gia khác nhau, rồi tiện tay đăng lên trang mạng xã hội chuyên ngành của mình.

Tôi không ngờ rằng, những chia sẻ tưởng chừng tùy hứng đó lại thu hút sự chú ý từ rất nhiều đồng nghiệp trong và ngoài nước.

Trong đó, có cả một công ty thiết kế kiến trúc đầu châu Âu.

Trưởng nhóm thiết kế của họ đã nhắn tin riêng cho tôi, nói rằng rất yêu thích tư duy thiết kế và góc nhìn độc đáo của tôi, hỏi tôi có hứng thú tham gia vào dự án khách sạn nghỉ dưỡng trên dãy Alps mà họ đang triển khai không.

Một hội mà tôi từng mơ cũng không dám nghĩ tới — lại đến theo cách bất ngờ đến vậy.

Cái cớ “được điều ra nước ngoài công tác” mà tôi viện ra để rút lui khi ấy, cuối cùng lại vô tình… thành hiện thực.

Mà còn là một hiện thực tốt tôi tưởng tượng gấp trăm lần.

Tôi vui vẻ nhận lời mời, bắt đầu làm việc từ xa cùng đội ngũ của họ.

Thu nhập của tôi cao trước.

Phạm vi nghề nghiệp của tôi rộng trước.

Tôi bắt đầu chia sẻ cuộc sống mới của mình một cách thoải mái trên mạng xã hội.

Những tấm ảnh tôi uống trà chiều bên hồ Geneva, xem triển lãm ở Louvre, hay họp video với đội thiết kế mới để thảo luận phương án kiến trúc.

Trong ảnh, tôi tự tin, rạng rỡ — toàn như phát sáng.

Tôi biết, những người bạn giữa tôi và Chu Hạo chắc chắn sẽ những bài đăng này cho anh ta xem.

Tôi thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh mỗi lần anh ta nhìn thấy những bức ảnh ấy, trong lòng anh ta sẽ rối bời đến mức nào.

Mỗi tấm ảnh đó, chính là một nhát dao êm ái, âm thầm cắm sâu vào tim anh ta.

Âm thầm nhắc anh ta rằng — anh đã đánh mất điều gì.

Còn tôi, thì đã hoàn toàn ra khỏi bóng tối quá khứ.

Tôi đang bắt đầu một hành trình mới — một cuộc đời thuộc về riêng tôi, tiềm năng và không giới hạn.

[ Hết ]

Tùy chỉnh
Danh sách chương