Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10.
Nửa năm .
Tôi được thăng chức thành lý khu vực Hoa Đông.
Phụ trách ba nhóm kinh doanh, tổng cộng mười lăm người, lương tháng 35.000 tệ.
Công ty cấp cho tôi một chiếc xe — một chiếc Passat màu đen.
Hôm nhận xe, tôi lái nó chạy một vòng quanh thành phố.
Tôi chợt nhớ đến một năm trước, bản thân còn chen chúc trên tàu ngầm để đi làm.
Còn bây giờ, tôi có xe riêng rồi.
Cảm giác này… thật sự rất đã.
Về lại công ty, văn mới của tôi đã được sắp xếp xong xuôi.
Cửa kính sát sàn, đứng trong có thể nhìn thấy cả dòng sông uốn lượn dưới.
Tôi đứng trước cửa sổ, nhìn ra cảnh đêm ngoài kia, người một .
thoại đổ chuông. Là chị Lý đến.
“ lý Lâm, tối rảnh không? Mấy anh em cũ muốn họp mặt chút.”
“Rảnh chứ, chị đặt chỗ đi.”
Tối hôm đó, chúng tôi gặp nhau ở một quán lẩu.
Chị Lý, Tiểu Lý, còn mấy đồng nghiệp cũ trước kia .
“Bây giờ chị là người có chức có quyền rồi đó nha!” Tiểu Lý nâng ly, cười nói.
“Nào nào nào, chúc mừng lý Lâm!”
“Thôi đừng là lý gì ở đây, nghe xa lạ lắm.”
“Vậy gì? Chị Lâm?”
“ tôi là Tiểu Lâm được rồi.”
Mọi người đều phá lên cười.
“Tiểu Lâm, chị nghe tin gì chưa?” Chị Lý ghé tai tôi thì thầm.
“Tin gì vậy chị?”
“Chuyện của Chu Minh đó.”
“Anh ta không nghỉ rồi à?”
“Cái công ty nhỏ anh ta chuyển qua đã đóng cửa tháng trước rồi. Giờ anh ta đang chạy khắp nơi nộp hồ sơ việc, mà đâu đâu cũng từ chối.”
“Vậy à.” Tôi đáp nhàn nhạt.
“Nghe nói còn mặt dày tìm tới sếp Vương quay về, nhưng bị từ chối thẳng thừng.”
Tôi không nói gì.
“Đáng đời!” Tiểu Lý hừ lạnh, “Hồi đó đối xử với chị như thế nào, anh ta tưởng không ai nhớ ?”
“Bỏ đi.” Tôi lắc đầu, “Chuyện cũ rồi, không đáng nhắc lại.”
Ăn lẩu xong, tôi lái xe đưa mọi người lần lượt về nhà.
Trên đường, gió đêm mát lùa vào khe cửa kính hé mở, tôi nhìn đèn đường nhòe dần trong gương chiếu hậu mà bỗng thấy nhẹ lòng đến lạ.
Cuối cùng chỉ còn lại tôi và chị Lý.
“Tiểu Lâm, cho chị nói thật một câu nhé.” Chị ấy nhìn tôi, giọng trầm lắng.
“Chỉ trong một năm mà em đã thay đổi quá .”
“Vậy ạ?”
“Hồi trước em cũng giỏi lắm, nhưng nào cũng im , bị ức hiếp cũng không lên tiếng.”
Tôi bật cười .
“Thế còn bây giờ?”
“Bây giờ ấy à… vẫn giỏi, nhưng khác rồi.” Chị ấy suy nghĩ một rồi nói tiếp, “Em bây giờ, có khí chất hơn. Nói nhỉ… là có khí phách, có tự tin.”
Có khí phách.
Tôi rất thích cụm từ đó.
“Cảm ơn chị, chị Lý.”
“Cảm ơn gì chứ? Chị là người nhìn thấy em từng bước đi lên, trong lòng thấy mừng cho em thôi.”
Tôi đưa chị ấy đến tận cửa nhà.
“Tiểu Lâm, nào rảnh ghé nhà chị ăn cơm nhé.”
“Vâng ạ.”
Nhìn chị bước vào hành lang, tôi lái xe rời đi.
Trời đêm thật đẹp.
Ánh đèn thành phố rực rỡ mà dàng.
Tôi hạ cửa kính xe, để gió đêm lùa vào.
Trong khoảnh khắc đó, tôi bất chợt nhớ đến chính mình của một năm trước —
Người từng bị cướp công, bị thao túng tinh thần, bị dọa dẫm.
Khi ấy, tôi nghĩ rằng mình mãi bị mắc kẹt trong cái vòng luẩn quẩn đó.
Nhưng không. Tôi đã chọn cách phản kháng theo cách của riêng mình.
Rồi tôi từng bước thoát ra.
Bây giờ, tôi có công việc mới, đồng đội mới, và một sống hoàn toàn mới.
Mọi thứ… đang dần trở nên tốt đẹp hơn.
11.
Lại nửa năm trôi qua.
Mùa thu, đúng tròn một năm .
Tôi ngồi trong một quán cà phê yên tĩnh, chờ gặp một khách hàng.
ngoài khung cửa sổ rất đẹp, phố xá nhộn nhịp người qua kẻ lại.
Nhân viên phục vụ mang lên một ly latte.
Tôi gật đầu cảm ơn, rồi cúi xuống kiểm tra thoại.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Ai đó vừa bước vào.
Tôi ngẩng đầu — khựng lại.
Là cô ta.
Tôn Diễm.
Cô ấy mặc đồng phục của quán, tay cầm khay, đang bưng cà phê cho bàn cạnh.
Cũng vừa hay nhìn thấy tôi.
Ánh thoáng cứng lại.
Tôi không lên tiếng.
khi phục vụ xong, cô ta ngập ngừng vài giây, rồi bước tới.
“Chị… chị Lâm.”
“Ừm.”
“Lâu rồi không gặp.”
“Lâu rồi.”
Cô ta đứng lúng túng, tay chân thừa thãi.
“Dạo này… chị vẫn ổn chứ?”
“Tạm được.” Tôi đáp bình thản. “Giờ làm lý vùng rồi.”
Cô ta gật đầu, nở nụ cười méo mó.
“Vậy… tốt quá.”
Im vài giây.
“Em… bây giờ đang làm thêm ở đây.” Cô ta cúi đầu, giọng nhỏ xíu. “Tìm việc không suôn sẻ, nên trước làm tạm vậy.”
Tôi nhìn cô ấy.
Một năm trước, Tôn Diễm là kiểu người giày cao gót bảy phân đi khắp văn , cười như hồ ly tinh.
Còn bây giờ, cô ta mặc tạp dề phục vụ, ánh trốn tránh như thú nhỏ bị thương.
“Chị Lâm, em…”
Cô ta ấp úng định nói gì đó.
“Em biết, hồi đó em làm sai rồi. Không nên như thế…”
Tôi chỉ nhìn, không nói gì.
“Em chỉ muốn… lỗi chị một câu thôi.”
Giọng cô ta nhỏ như muỗi kêu.
Tôi im vài giây.
“Nói xong rồi?”
“…Rồi ạ.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
Cô ta hơi sững lại.
“Chị… không mắng em ?”
“Mắng em thì được gì?” Tôi nhấp một ngụm cà phê, ánh bình tĩnh. “Tôn Diễm, đường đó là do em chọn. Kết cục ra … giờ em đã thấy.”
cô ta đỏ hoe.
“Em biết… em biết rồi.”
“Được rồi, tôi còn việc.” Tôi đặt ly xuống bàn. “Em lo việc của em đi.”
Cô ta gật đầu, quay người rời đi.
Vừa bước được vài bước, cô ta lại ngoảnh lại nhìn tôi một lần .
Môi mấp , như thể muốn nói gì đó.
Nhưng cuối cùng, nói gì, chỉ lẽ đi vào quầy.
—
Cảnh tượng này, như một đoạn phim đã kết thúc.
Tôi không cần lời lỗi, cũng không còn oán hận.
Bởi vì — tôi đã sống tốt hơn rất so với hôm qua.
Tôi nhìn theo bóng lưng cô ta, trong lòng trào dâng rất suy nghĩ.
Có nên tha thứ cho cô ấy không?
Tôi không .
Nhưng tôi biết một điều — có những chuyện, không chỉ cần một câu “ lỗi” là có thể xóa sạch.
Cô ấy cướp khách hàng của tôi, đó là sai lầm do chính cô ấy gây ra.
Cô ấy chọn đi đường tắt, cũng là lựa chọn của riêng cô ấy.
Còn kết cục hôm , là cái giá mà cô ta trả.
Tôi không có nghĩa vụ tha thứ.
Nhưng cũng còn lý do gì để oán hận.
Bởi vì, cô ta — đã còn quan trọng .
Khách hàng của tôi đến.
Tôi đứng dậy, bắt tay anh ta.
“Chào anh Trương, lỗi đã để anh chờ.”
“Không đâu, tôi cũng vừa đến thôi.”
Chúng tôi ngồi xuống, bắt đầu trò chuyện về dự án mới.
Ánh ngoài cửa sổ vẫn rất dàng.
sống, vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
12.
Một nọ, đúng một năm .
Tôi đang lái xe trên đường đến công ty.
ngoài cửa sổ, những tòa cao ốc san sát vươn lên giữa thành phố. Ánh len lỏi qua từng khe hở, dàng rơi xuống.
thoại đổ chuông.
Là Giám đốc Vương.
“Lâm Khả, chiều chuẩn bị kỹ buổi họp nhé, ban giám đốc muốn nghe kế hoạch mở rộng khu vực Hoa Nam.”
“Vâng, Giám đốc.”
“Sang năm em phụ trách khu Hoa Nam, có tự tin không?”
“Rất tự tin ạ.”
“Tốt. Chiều gặp.”
Cúp , tôi mỉm cười.
lý khu vực Hoa Nam.
Lại thăng chức rồi.
Dừng đèn đỏ, tôi liếc nhìn gương chiếu hậu.
Người phụ nữ trong gương đã trưởng thành hơn rất so với hai năm trước.
Ánh kiên định hơn, khóe môi nhếch nhẹ, tự tin mà ung dung.
Tôi nhớ lại hai năm trước.
Khi ấy, lương tôi mới chỉ 12.000 tệ mỗi tháng, bị giành mất khách hàng, bị thao túng tâm lý như rối.
Khi ấy tôi từng nghĩ, thương trường là thế:
Người giỏi luồn cúi được trọng dụng hơn người thật sự làm được việc.
Kẻ có quan hệ đi nhanh hơn người có năng lực.
Nhưng về tôi mới hiểu, không vậy.
Thứ thật sự có thể đưa một người đi xa, vẫn là năng lực.
Quan hệ có thể giúp bạn đi nhanh,
nhưng không thể giúp bạn đi lâu.
Năng lực, mới là chỗ dựa vững nhất.
Đèn xanh bật.
Tôi đạp ga, xe tiếp tục lăn bánh về phía trước.
Làn gió từ cửa sổ luồn vào, mát mẻ dễ chịu.
thoại lại reo.
Là một số lạ.
Tôi không bắt .
lại rác thôi.
Không quan trọng .
Tôi đến công ty, đỗ xe xong thì bước vào tòa nhà.
Cô lễ tân trẻ nhìn thấy tôi, mỉm cười chào hỏi:
“Chào buổi sáng, Giám đốc Lâm.”
“Chào buổi sáng.”
Trong thang , tôi ngước nhìn bóng mình phản chiếu trong gương.
Vest đen chỉn chu, tóc buộc cao gọn gàng, trang điểm nhẹ nhàng.
Ngoại hình khác gì hai năm trước.
Nhưng trong, tôi đã khác lắm rồi.
Tôi không còn là người từng bị chèn ép mà không dám phản kháng.
Tôi đã học được cách phản đòn — theo cách của riêng mình.
Không cần gào thét.
Cũng cúi đầu.
Tôi dùng năng lực để lên tiếng,
dùng kết quả để chứng minh.
Ding!
Thang mở.
Tôi bước ra, đẩy cửa văn .
ngoài cửa sổ sát đất, mặt sông lấp lánh ánh .
Từng tia sáng dàng rọi vào , khiến người ta thấy ấm áp.
Tôi ngồi xuống bàn làm việc, mở tính, chuẩn bị cho buổi họp chiều .
Tiếng còi tàu từ xa vọng đến.
Tôi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mỉm cười.
Cô gái của hai năm trước, không thể tưởng tượng nổi hiện tại của mình.
Nhưng không cả.
sống là vậy.
Bạn không thể biết mai ra .
Nhưng bạn luôn có thể lựa chọn hôm sống thế nào.
Tôi đã chọn không bỏ .
Không thỏa hiệp.
Không để kẻ khác giẫm lên mình để bước lên cao.
Và rồi, tôi có hôm .
Màn hình thoại sáng lên.
Là tin nhắn của mẹ.
“ gái à, cuối tuần về ăn cơm không?”
Tôi mỉm cười trả lời:
“Về chứ. Nấu món thịt kho tàu cho nha.”
“Được!”
Ngoài cửa sổ, ánh mỗi một rực rỡ.
Một mới — bắt đầu rồi.
-Hết-