Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

 “Tôi đã cho cơ hội.” Tôi thản nhiên nói, “Là các người không cần.”

Gương mặt bà ta đã đỏ bừng lên vì tức giận.

“Cô… cô đang trả thù!”

“Trả thù?” Tôi , “Bà nội, bà tự đề cao mình rồi. Tôi làm ăn để kiếm tiền, không phải để trả thù ai.”

“Vậy thì vì sao—”

“Vì sao chọn lúc này để tăng giá?” Tôi giúp bà ta nói nốt, “Rất đơn giản. Hợp đồng cũ hết . Tiến hành mại lại, theo quy tắc thị .”

Tôi cầm lấy túi xách.

“Hôm nay tôi đến đây chỉ để nói rõ ràng: là công ty của tôi, tôi sẽ điều hành theo nguyên tắc kinh doanh. Còn Lục thị có muốn tiếp tục hợp tác không, đó là lựa chọn của các người.”

“Khoan đã.” Lục Cảnh Thâm gọi tôi lại, “Cô muốn gì?”

“Ý anh là sao?”

“Cô làm ầm lên thế này, chắc chắn là có mục đích. Cứ nói thẳng điều kiện đi.”

Tôi xoay người lại, ánh dừng trên gương mặt anh ta.

Người đàn ông này, vĩnh viễn tin rằng mọi chuyện trên đời đều có thể dùng để giao dịch.

Giống như mười tám năm trước, anh ta nghĩ một cuộc hôn nhân là đủ để mua đứt cả cuộc đời tôi.

“Chủ tịch Lục,” tôi nhấn rõ từng chữ, “Tôi nói rồi, đây là chuyện làm ăn. Tôi không có điều kiện, chỉ có báo giá.”

Tôi đặt một bản hợp đồng lên bàn.

“Hợp đồng ứng mới. Giá tăng ba mươi phần trăm, thời thanh toán từ sáu mươi ngày rút xuống còn ba mươi.

Các người có ba ngày để suy nghĩ.”

“Ba ngày?!” Mẹ chồng tôi thét lên, “Dự ven biển tháng phải bàn giao hàng rồi—”

“Đó là việc của các người.”

Tôi đẩy cửa ra.

Lục Từ đứng ngoài cửa, vành đỏ hoe.

“Mẹ.”

“Đi thôi.” Tôi nắm tay , “Ngôi nhà này, từ nay không cần quay lại nữa.”

lưng là tiếng chửi rủa điên cuồng của bà ta.

Tôi không quay đầu lại.

6.

Ngày thứ ba của chót, tôi đang họp công ty.

“Giám đốc , phía Lục thị vẫn chưa phản hồi.” Thư ký nói.

“Cũng dự đoán thôi.”

Lòng tự tôn của họ không cho phép cúi đầu.

Nhưng thực sẽ dạy họ cách nhận bài học.

Buổi chiều, Lục Cảnh Thâm gọi đến.

“Gặp nhau một lúc.”

“Ở đâu?”

“Công dự ven biển.”

Tôi nhướng mày.

Chọn chỗ cũng thú vị đấy.

Dự thành phố ven biển là hạng mục lớn nhất năm nay của Lục thị.

Tổng đầu tư hai tỷ tệ, dự kiến hoàn thành năm .

Nhưng tại, do nguyên liệu cắt đứt đột ngột, công trình đã phải ngừng thi công suốt ba ngày.

Khi tôi đến, Lục Cảnh Thâm đang đứng ở cổng công .

lưng anh ta là những tòa nhà xây dang dở, cần cẩu khựng lại giữa không trung.

“Nhìn rõ chưa?” Giọng anh ta lạnh băng, “Đây là kết quả cô muốn à?”

“Tôi chỉ đang kinh doanh quy tắc.”

“Gọi là quy tắc?” Anh ta bật lạnh, “Cô siết nguồn của tôi, cũng dám nói là kinh doanh thường?”

“Chủ tịch Lục,” tôi tiến thêm một bước, “Tôi nhắc lại lần nữa. Hợp đồng đã hết , muốn gia thì phải lại. Đây là quy tắc .”

“Cô rõ ràng là muốn trả thù.”

“Tôi nói rồi, tôi không rảnh như vậy.”

“Vậy cô muốn gì?” Anh ta nhìn chằm chằm tôi, ánh gắt gao như muốn mổ xẻ, “Tiền? Cổ phần? muốn tôi phải hạ mình cầu xin cô?”

“Tôi chẳng muốn gì cả.” Tôi đáp, “Tôi chỉ đang làm ăn.”

lúc ấy, một chiếc xe màu đen chạy đến.

Cửa xe mở ra, mẹ chồng tôi bước xuống.

Phía bà còn có mấy người — đều là cổ đông của nhà họ Lục.

!” Mẹ chồng sải bước tới, mặt mũi sa sầm, “Lá gan của cô cũng to thật đấy!”

“Ồ, mẹ chồng tới rồi.”

“Đừng có giả vờ với tôi!” Bà chỉ tay về phía những tòa nhà đang đình công, gằn từng chữ: “Cô có biết chậm một ngày là thiệt hại bao nhiêu tiền không?”

“Biết chứ.” Tôi thản đáp, “Vì thế tôi đã cho các người ba ngày để suy nghĩ.”

“Cô—”

“Nếu ký hợp đồng ba ngày đó, tôi có thể làm thêm để đẩy kịp tiến độ.” Tôi cúi đầu nhìn đồng hồ, “ tại… vẫn còn hai tiếng.”

Khuôn mặt mẹ chồng tôi đỏ gay lên vì tức.

“Cô đang uy hiếp nhà họ Lục sao?!”

“Không phải uy hiếp, là mại.”

mại thật đấy!” Bà khẩy, “Cô chẳng phải là đứa dâu gả nhà tôi để trả nợ sao? Có tư cách gì để với chúng tôi?”

Tôi bật .

“Mẹ à, chuyện tôi gả nhà họ Lục đã là chuyện của mười tám năm trước.” Tôi chậm rãi nói, “Còn bây , tôi là Chủ tịch công ty mại . Với danh phận này, với mẹ, đủ tư cách chứ?”

Sắc mặt mẹ chồng thay đổi liên tục, trắng bệch rồi đỏ ửng, cuối cùng tím ngắt vì tức giận.

Những cổ đông xung quanh bắt đầu thì thầm to nhỏ.

“Cảnh Thâm,” một cổ đông lên tiếng, “ là… cứ ký trước đi?”

“Ký gì ký?” Mẹ chồng quát, “Phải cho nó biết thế nào là trời cao đất dày!”

“Mẹ—”

“Chẳng lẽ nhà họ Lục chúng ta không tìm được nhà ứng ?” Bà nghiến răng, “Tôi không tin trên đời này chỉ có mình cô ta cấp nguyên liệu!”

“Mẹ nói .” Tôi gật đầu, “Mẹ có thể tìm nhà ứng .”

Mẹ chồng sững người, không ngờ tôi lại nói vậy.

“Nhưng …” Tôi chậm rãi tiếp , “Tôi giúp mẹ tính một bài toán.”

Tôi lấy một tập tài liệu từ túi ra.

“Gỗ tếch và đá hoa cương nhập từ Đông Nam Á, tại nước chỉ có ba công ty có tư cách đại lý. Ngoài ra, hai công ty còn lại cộng lại cũng chỉ bằng một nửa công suất của tôi.”

“Thì sao chứ—”

“Hơn nữa,” tôi cắt , “ kỳ giao hàng của họ là ba tháng. dự ven biển của mẹ, tháng đã đến giao rồi.”

Sắc mặt mẹ chồng lập tức tái nhợt.

“Tất nhiên, mẹ cũng có thể chọn phương … vi phạm hợp đồng.” Tôi nói tiếp, “Tiền bồi thường là 200 triệu, cộng thêm kiện tụng, tổn hại danh tiếng, ngân hàng siết nợ… Tôi ước tính, toàn bộ lợi nhuận của dự lần này của nhà họ Lục sẽ bay sạch.”

“Cô—!”

“Mẹ à.” Tôi thu lại tập tài liệu, ánh tĩnh, “Mẹ thấy thế nào, ký hợp đồng thì , đánh cược một ván thì hơn?”

Cả im phăng phắc.

Mặt mày các cổ đông đều trầm xuống.

Bàn tay Lục Cảnh Thâm nắm chặt đến mức khớp xương trắng bệch.

Mẹ chồng tôi đứng im tại chỗ, như thể ai rút sạch khí lực, toàn thân cứng đờ.

.” Giọng anh ta khàn khàn, “Rốt cuộc em muốn gì?”

Tôi nhìn anh ta.

Người đàn ông này — trên danh nghĩa là chồng tôi suốt mười tám năm.

Vậy phút này, đứng trước mặt tôi, lại chẳng nào một người xa lạ.

“Tôi nói rồi, tôi chỉ đang làm ăn.”

“Làm ăn?” Anh ta tiến lên một bước, giọng chất vấn, “Rõ ràng là em đang trả thù—”

“Trả thù gì cơ?” Tôi lạnh lùng cắt ngang, “Trả thù vì các người xem tôi như công cụ? Trả thù vì đếm ngược từng ngày trước mặt tôi? là… trả thù cho mười tám năm lạnh nhạt và coi thường?”

Anh ta khựng lại, hoàn toàn cứng đờ.

“Lục Cảnh Thâm.” Tôi nhìn thẳng anh ta. “Năm xưa các người xem tôi là món hàng để trả nợ, tôi không nói gì. Bắt tôi một mình nuôi , tôi cũng không nói gì. Thậm chí ngay trước mặt tôi, các người bàn tán ‘bao mới tống cổ được người đàn bà này đi’, tôi vẫn cắn răng im lặng.”

Tôi hít sâu một hơi.

“Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi cam chịu số phận.”

“Cho nên bao năm nay em vẫn…”

“Bao năm nay, tôi đang âm thầm tìm đường lui cho chính mình.” Tôi nói, giọng tĩnh như nước. “Các người coi tôi là công cụ, thì tôi sẽ biến mình thành công cụ các người không thể sống thiếu.”

Sắc mặt Lục Cảnh Thâm tối sầm.

“Bây ,” tôi nói tiếp, “các người có thể lựa chọn: tiếp tục hợp tác, hoặc đường ai nấy đi. Nhưng bất kể là lựa chọn nào, đều phải chơi theo luật của tôi.”

Mẹ chồng tôi đột nhiên xông tới.

tiện—”

“Đủ rồi, mẹ!” Lục Cảnh Thâm vội kéo bà lại.

“Buông ra!” Bà ta vùng vẫy, “Mẹ phải cho nó một bài học—”

“ĐỦ RỒI!”

Giọng anh ta gằn xuống, sắc như dao.

Mẹ chồng tôi giật mình, lặng người.

“Ký đi.” Anh ta nói.

Mẹ chồng trợn : “Cái gì cơ?”

“Ký hợp đồng.” Giọng anh ta mệt mỏi, nhưng không chút do dự. “Chúng ta… không còn lựa chọn .”

“Mày điên rồi sao?” Mẹ chồng hét lên, “Mày định cúi đầu trước đàn bà này à—”

“Không phải cúi đầu, là cắt lỗ.” Anh ta quay sang nhìn các cổ đông. “Ý các chú các bác thế nào?”

Mấy cổ đông nhìn nhau, rồi lần lượt gật đầu.

“Cảnh Thâm nói .”

phải vượt qua khủng hoảng trước đã.”

“Tăng giá thì tăng, còn hơn là vi phạm hợp đồng.”

Sắc mặt mẹ chồng trắng bệch, như rút cạn sinh khí.

Bà ta nhìn những cổ đông từng một dạ hai vâng trước mình, muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt nên .

Tôi lấy điện thoại ra, thản nói:

“Thư ký , mang hợp đồng tới đây.”

“Vâng, Tổng Giám đốc .”

Nửa tiếng , hợp đồng được ký xong.

Khi nét chữ của Lục Cảnh Thâm rơi xuống mặt giấy, tôi nhìn thấy tay anh ta khẽ run.

“Hợp đồng đã ký. Mong đôi bên hợp tác vui vẻ.”

Tôi đưa tay ra.

Anh ta nhìn chằm chằm tay tôi, không nhúc nhích.

“Lục tổng,” tôi nhàn nhạt nhắc, “trên , từ chối bắt tay không đẹp mặt lắm đâu.”

Anh ta hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn đưa tay ra bắt lấy.

,” giọng anh ta trầm thấp, “tôi không ngờ… em lại thay đổi đến mức này.”

“Tất cả mọi người rồi sẽ thay đổi.” Tôi rút tay về, giọng không một gợn sóng. “Mười tám năm là quá đủ.”

Tôi xoay người, đi thẳng về phía xe của mình.

Lục Từ từ xe chạy đến, hớn hở:

“Mẹ ơi, mẹ ngầu quá đi mất!”

Tôi xoa đầu thằng bé, mỉm :

“Về nhà thôi.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương