Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Cho anh một cơ hội… anh sẽ lập tức cắt đứt Trương Khả Hân, hết lại cho .

không?”

Tôi nhìn vào “ăn năn” trong mắt anh ta, mà đầu lại lên từng lời nói trong bản ghi âm, từng hình ảnh trong vali, từng chi tiết tính toán lạnh lùng đến từng bước.

Trái tim như bị đập liên hồi bằng một khối đá.

“Muộn rồi, Cố Giác Thành.”

Tôi dậy, ánh mắt không còn chút cảm xúc:

“Ngày mai, luật sư của tôi sẽ liên lạc.

Mong anh còn chút thể diện mà xử lý cho văn minh.”

Anh ta đột ngột dậy, túm lấy cổ tay tôi.

Lực siết mạnh đến mức xương tôi như muốn vỡ nát.

“Y Y, đừng ép anh!”

Tôi hất mạnh tay, cổ tay đỏ ửng hiện lên rõ ràng:

“Là anh ép tôi .

Ngay khoảnh khắc anh bắt đầu lừa tôi — anh phải biết ngày sẽ đến.”

Tôi bước ra hành lang, chưa kịp chạm vào tay nắm giọng anh ta lại lên lưng, đầy kiêu ngạo:

tưởng có Tô là có thể thắng?

Văn phòng luật của cô ta đã sắp phá rồi.

Chỉ cần anh ra tay, cô ta sẽ phải dọn dẹp sạch sẽ và biến mất.”

Tôi dừng bước.

Quay đầu lại nhìn anh ta — nụ cười tự tin như thể anh ta vẫn đang là người thắng cuộc.

“Vậy …”

Tôi mở , gió đêm lùa vào thổi cho ngọn nến lập lòe suýt tắt.

“…chúng ta cứ thử xem.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, môi cong nhẹ, giọng không cao, nhưng sắc đến lạnh sống lưng:

“Cố Giác Thành, nếu tôi là anh…

Tôi sẽ cầu mong những bí mật kia — mãi mãi không bị lộ.”

“Anh ta bắt đầu giở trò rồi.”

Tôi đóng sập lại, lưng lên tiếng ly rượu vỡ tan thành mảnh vụn.

trong hành lang, nhìn ánh đèn rực rỡ từ từng ô sổ phía xa, tôi hít một hơi thật sâu, bấm số gọi cho Tô :

“Anh ta bắt đầu đe dọa rồi.

lúc triển khai bước tiếp theo.”

“Chờ mãi mới khúc hay.”

Giọng cô ấy lên, trong trẻo mà đầy khí thế:

“Toàn bộ chứng cứ trốn thuế tôi đã tổng hợp xong.

Sáng mai tôi sẽ nộp lên Cục Thuế.

Lần , xem hắn còn đường nào ngóc đầu dậy không.”

Tắt máy, tôi tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, nhìn con số trên thang máy nhấp nháy từng tầng một.

Trận chiến hôm nay — chỉ mới là màn dạo đầu.

Tôi biết con đường phía sẽ không dễ.

Nhưng tôi không còn đường lui.

Vì những năm tháng bị lừa dối.

Vì những đêm thức trắng tự dằn vặt.

Tôi phải thắng.

7.

Sáng hôm , vừa bước vào công ty, cô lễ tân trẻ đã nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lẫm, như muốn nói đó lại không dám mở lời.

Cô ấy rụt rè đưa cho tôi một tờ — ngay trang nhất là tấm ảnh tôi và Cố Giác Thành cãi vã ở trung tâm thương mại.

Tiêu đề giật tít lớn:

“Chính thất nhà phiệt nổi cơn ghen, đánh ghen giữa phố, tiểu tam mang thai bị hành hung!”

Bài viết tôi như một mụ đàn bà chua ngoa, vô lý, mất kiểm soát.

Còn Trương Khả Hân tô vẽ thành kẻ yếu đuối, tội nghiệp, “đang mang thai vẫn bị hành hung nơi công cộng”.

Từng câu từng chữ đều đang ám chỉ tôi… vì không sinh con nên mới điên cuồng đánh ghen.

Tay tôi siết chặt tờ , khớp xương trắng bệch.

Không cần đoán biết, phía chuyện có bóng dáng của ai.

Cố Giác Thành.

Anh ta muốn dùng truyền thông để bôi nhọ tôi, dồn tôi vào thế yếu trong cuộc chiến dư luận.

“Giám đốc Tô, ngoài kia có… có .”

Cô lễ tân run run ngoài , giọng đầy lo lắng.

Tôi hít sâu, đè nén cơn giận đang cuộn trào:

“Bảo vệ chặn lại.

Nói tôi đang họp, không tiếp ai .”

Vừa ngồi xuống chưa kịp thở, điện thoại lại đổ chuông.

Là mẹ tôi.

“Y Y, chuyện con Giác Thành là vậy?

sáng nay viết… có thật không?”

Giọng mẹ đầy hoang mang, xen lẫn lo lắng.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh:

“Mẹ, đừng tin mấy thứ đó.

Tất đều là bịa đặt.

Là anh ta ngoại , còn định hết đi.

Con chỉ đến gặp mặt nói chuyện, không hề làm như viết .”

“Ngoại ? ?”

Giọng mẹ tôi ở đầu dây kia run lên:

“Rốt cuộc là chuyện vậy? Mau nói rõ cho mẹ nghe.”

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, kể lại toàn bộ sự việc ngắn gọn và rõ ràng.

Đầu dây kia im lặng một lúc rất lâu.

Rồi lên tiếng nức nở, giọng nghẹn lại:

“Tên Cố Giác Thành nó có thể đối xử con như thế?

Không ! Mẹ phải đến gặp nó hỏi cho ra lẽ!”

“Mẹ, mẹ đừng nóng!”

Tôi vội cắt lời bà:

“Bây giờ đến tìm anh ta vô ích, chỉ khiến mọi thứ rối thêm.

Mẹ yên tâm, con đã thuê luật sư rồi. Chuyện con sẽ xử lý .”

Phải mất khá lâu tôi mới dỗ dành mẹ yên tâm.

Vừa tắt máy nghe ngoài văn phòng có tiếng ồn ào.

Tôi bước ra — và nhìn một cảnh tượng quen thuộc đến mức nực cười:

Trương Khả Hân giữa một vòng vây , tay xoa bụng, khóc lóc tội nghiệp.

Cô ta mặc chiếc váy trắng tinh, trên má còn vương nước mắt, bộ dạng đúng chuẩn “thiên thần bị tổn thương”.

Đối diện camera, cô ta rưng rưng:

“Tôi chỉ muốn gặp chị Tô nói chuyện rõ ràng.

Tôi biết mình sai khi xen vào gia đình người khác…

Nhưng tôi Giác Thành là thật lòng nhau.

Đứa bé trong bụng tôi… vô tội.”

“Thật lòng nhau?”

Tôi bật cười khinh bỉ, gạt đám sang một , bước thẳng đến đối diện cô ta.

“Thật lòng đến mức xài tiền của tôi mua túi xách?

Thật lòng đến mức âm mưu để tôi trắng tay ra khỏi nhà?

Trương Khả Hân, cô dám nhìn vào mắt tôi và nói — cô anh ta bằng trái tim?”

Cô ta bị chặn họng, lúng túng vài giây rồi lại rưng rưng nước mắt:

“Chị Tô… chị nói thế oan cho quá.

và Giác Thành là thật lòng mà.

Không tin, chị có thể hỏi anh ấy…”

“Hỏi tôi chuyện ?”

Một giọng quen thuộc xen vào.

Cố Giác Thành đã xuất hiện, nhanh chóng chen qua đám đông, tiến đến che chắn mặt Trương Khả Hân, như một người hùng hộ giá.

“Y Y, quá đáng rồi đấy.

Khả Hân đang mang thai, không thể mềm mỏng hơn chút ?”

“Mềm mỏng?”

Tôi bật cười, nhìn hai người họ – một kẻ “bảo vệ người ”, một kẻ “ôm bụng khóc lóc” — thật sự giống như diễn chính trong một bộ phim bi kịch rẻ tiền.

“Cố Giác Thành, anh quên rồi ?

Từng đồng cô ta tiêu là tiền trong hôn nhân của tôi và anh.

Anh quên luôn chuyện muốn bán tháo cổ phần công ty mà ba tôi tặng anh, để mua nhà cho cô ta ở Canada?”

Lời tôi vừa dứt, đám lập tức nhốn nháo, tiếng máy ảnh lách cách lên như pháo nổ.

Cố Giác Thành mặt mày tái mét, kéo tay Trương Khả Hân muốn bỏ đi:

“Đi thôi! Không còn để nói loại người vô lý như cô ta!”

“Muốn đi?”

Tôi chặn thẳng mặt họ, lấy ra một xấp ảnh và giấy tờ trong túi, ném xuống sàn ngay mặt.

“Mọi người đúng lúc lắm!

Đây là bằng chứng cho cái gọi là ‘ chân thành’ của bọn họ:

tiền của Cố Giác Thành cho Trương Khả Hân,

— Hóa đơn hàng hiệu,

— Tin nhắn bàn cách , đẩy vợ ra đường tay trắng!”

Xấp liệu tung toé khắp nền.

Đám như ong vỡ tổ ùa chụp ảnh lia lịa.

Trương Khả Hân nhìn mấy bức hình ấy mặt mày tái nhợt, lớp trang điểm không che nổi vẻ sợ hãi.

Cô ta không thể tiếp tục đóng kịch, liền túm tay Cố Giác Thành định bỏ chạy.

Cố Giác Thành hẳn đã tức đến điên lên, quay phắt lại, xô mạnh tôi:

“Tô Y, cô quá đáng rồi đấy!”

Tôi bị đẩy lùi mấy bước, suýt ngã nếu không có một đồng nghiệp đỡ lấy.

Đám xung quanh trông cảnh đó lập tức hướng ống kính:

“Anh ta vừa đánh phụ nữ đấy à?”

ra chí nói đúng, đúng là cặn bã!”

Cố Giác Thành bị bao vây kín mít, không thoát ra nổi.

Anh ta trừng mắt nhìn tôi, giọng đầy thù hận:

“Tô Y, cô cứ chờ đấy!”

Tôi lặng lẽ nhìn khuôn mặt đang sụp đổ của anh ta, chẳng hề cảm hả hê, chỉ một nỗi mỏi mệt vô tận đang dâng lên.

Cái vở bi kịch … rốt cuộc khi nào mới hạ màn?

Đúng lúc đó, Tô xuất hiện, dẫn theo luật sư.

Cô bước nhanh chỗ tôi, ghé tai nói nhỏ:

“Đừng lo.

Tôi đã sắp xếp xong rồi.

Cục Thuế đã nhận hồ sơ tố cáo, sẽ nhanh chóng xử lý.”

Tôi gật đầu.

Ánh mắt tôi dõi theo hai kẻ đang mắc kẹt giữa vòng vây của dư luận và ống kính.

Lúc , tôi không còn tức giận, chẳng còn oán hận.

Chỉ … họ thật đáng thương.

Vì tiền.

Vì một thứ gọi là “ ” méo mó.

Sẵn sàng phản bội, tổn thương người khác.

Cuối cùng… chỉ có thể nhận lại những chính họ đã gieo.

Tùy chỉnh
Danh sách chương