Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Lúc bước vào tòa nhà của công ty Pháp mang tên “L’Éclat” – nghĩa là “Hào Quang” – tim tôi đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Sự xa hoa ở tầng cao nhất tâm Tài chính Quốc gia như đang gào thét không lời qua từng phiến đá cẩm thạch được đánh bóng sáng loáng, qua ánh sáng lấp lánh từ những chùm đèn pha lê treo trên trần. chi tiết đều như ngầm tuyên bố: nơi đây không dành cho người bình thường.
Trong không khí phảng phất một mùi hương xa xỉ đắt tiền, quyện với mùi cà phê đậm đà, vừa tinh tế vừa choáng ngợp – như một tấm lưới vô hình siết chặt tôi, kẻ đang mặc sơ mi trắng bình thường và quần tây xám cũ kỹ. lần tôi hít thở, đều có cảm giác như bị đánh từng hơi một.
Cô lễ tân trang điểm không chê vào đâu được, nụ cười mực đến mức khiến người ta nghi ngờ liệu có phải được luyện tập bằng thước kẻ.
Cô sơ của tôi, ánh mắt chỉ dừng lại đúng nửa giây ở mục “tốt nghiệp đại học”, và chỉ trong khoảnh khắc đó, khóe môi đang cười hoàn hảo của cô khẽ giật — một biểu cảm tưởng chừng như không tồn tại, nhưng đủ để tôi đọc ra sự xem thường.
“Cô Lâm Nhã, đúng không ạ? Giám đốc David đang đợi trong phòng họp, mời cô theo tôi.”
Tôi lặng lẽ đi theo cô ấy băng qua khu văn phòng , nơi tràn ngập tiếng gõ phím đều đều và tiếng trò bằng tiếng Pháp như gió lướt.
Mọi người ở đây đều ăn mặc tinh tế, bước đi nhanh nhẹn với phong thái tự tin.
người như phát sáng trong sự bận rộn của chính mình, còn tôi thì như một chú vịt xám ngơ ngác bước nhầm vào thiên nga, bước chân đều thấy gượng gạo, lạc lõng.
Cánh cửa phòng họp được đẩy ra.
Ngồi ở ghế tọa là một người đàn ông mặc vest cao cấp được may đo riêng. Cắt may khéo đến mức chỉ cần liếc qua cũng biết là hàng đặt.
Anh ta là Giám đốc Kinh doanh khu vực Quốc – David.
Mười năm trước, anh ta còn gọi là Vương Vĩ.
Một thực tập sinh do chính cha tôi dìu dắt vào nghề.
Ngón tay tôi lập tức lạnh toát.
Một luồng khí lạnh pha lẫn ghê tởm và thù hận chạy dọc sống lưng, xộc thẳng lên đỉnh đầu như một cơn lốc.
Chính là gương mặt này.
Gương mặt từng nhìn cha tôi bằng ánh mắt khúm núm và nụ cười nịnh nọt thấp kém nhất.
Giờ đây, lại toát lên sự ngạo mạn chỉnh của giới tinh anh, lạnh lùng và độc địa.
Anh ta không thèm đứng dậy.
Chỉ lười biếng nâng mí mắt lên nhìn tôi — ánh nhìn ấy khác gì đang đánh một món hàng đang được rao bán, soi mói và khinh miệt.
“Ngồi.”
Chỉ một , cộc lốc.
Anh ta hất cằm về phía chiếc ghế đối diện, không thèm che giấu thái độ ra lệnh.
Một cô gái trẻ, chắc là trợ lý, lúng túng đưa cho tôi một ly nước.
Nụ cười cô ấy mang theo sự gượng gạo khó giấu, trong ánh mắt còn lấp ló sự căng thẳng — như đang đứng giữa một bãi mìn chỉ chực chờ nổ tung.
David cầm bản sơ yếu lý lịch của tôi, kẹp bằng hai ngón tay thon dài như thể sợ bẩn tay.
Ngón tay anh ta gõ vào dòng ghi tên trường đại học tôi tốt nghiệp — “Đại học XX”.
“Cốc.”
Một tiếng động nhỏ vang lên.
Nhưng với tôi, âm thanh ấy như một búa tạ giáng thẳng vào lòng tự trọng — không hề thương tiếc.
Khóe môi anh ta cong lên thành một nụ cười đầy giễu cợt.
anh ta — bằng tiếng Pháp.
“Bonjour, Mademoiselle Lin. Alors, parlez-moi un peu de vous.”
(Xin chào, cô Lâm. , nói một chút về bản thân cô đi.)
Tốc độ nói của anh ta nhanh đến mức choáng ngợp, gần như gấp rưỡi tốc độ nói bình thường.
Thậm chí còn cố ý chen vào vài từ lóng đường phố kiểu Paris – thứ phát âm vừa khoe khoang, vừa cố tình gây khó dễ.
Đây không phải một buổi phỏng vấn.
Đây là một nhục mạ có đích.
Anh ta muốn nhìn thấy tôi hoảng loạn.
Muốn thấy một kẻ tốt nghiệp từ ngôi trường “hạng xoàng” bị mắc kẹt trước rào cản ngôn ngữ mà anh ta dựng nên – lúng túng, xấu hổ, và thất bại.
Tôi siết chặt hai tay đặt trên đầu gối, cố gắng giữ nụ cười lịch sự và có phần lúng túng trên mặt.
“Xin… xin lỗi, anh có thể nói chậm một chút không? Tôi…”
Tôi đáp lại bằng tiếng , cố tình nói lắp, ra căng thẳng.
Trong đầu tôi, từng từ tiếng Pháp của anh ta hiện lên ràng như văn bản chiếu trên hình.
Từng , từng từ lóng, tôi đều hiểu tường tận – thậm chí còn có thể phân tích xuất xứ ngôn ngữ chính xác đến từng khu phố ở Paris.
Nhưng tôi không thể nói ra.
Bây giờ… vẫn đến lúc.
Kế hoạch… mới chỉ vừa bắt đầu. Tôi buộc phải nhẫn.
“Ha.” David bật ra một tiếng cười khẩy ngắn, lạnh buốt.
Trong tiếng cười ấy, không hề có chút che giấu – chỉ toàn sự khinh miệt trần trụi.
Anh ta quay sang trợ lý bên cạnh, tiếp tục tiếng Pháp, giọng không lớn không nhỏ, vừa đủ để mọi người trong phòng nghe mồn một:
“Tu vois ? Encore une qui a été sur-vendue par son CV. Même une conversation de base, elle n’y arrive pas. Quelle perte de temps.”
(Cô thấy không? Lại là một cái CV được thổi phồng quá mức. Đến một cuộc trò cơ bản cũng không nổi. Đúng là phí thời gian.)
Mặt cô trợ lý tái xanh.
Cô cúi gằm đầu, vờ vĩnh ghi chép lia lịa vào cuốn sổ, không dám nhìn tôi – cũng dám nhìn David.
Tôi cảm được ánh mắt của cô ấy, ánh mắt chứa đầy… thương hại.
Nhưng thương hại giúp được gì cả.
Tôi không cần thương hại.
Điều tôi cần – là trả thù.
David có rất thích thú với tình cảnh hiện giờ của tôi.
Anh ta ngả người ra sau, khoanh tay trước ngực, tiếp tục độc thoại tiếng Pháp của mình như thể đang độc diễn sân khấu:
“Regarde sa tenue. On dirait qu’elle vient d’une banlieue paumée. Je me demande même si elle sait ce que notre marque représente.”
(Nhìn bộ đồ cô ta kìa, y như thể bước ra từ một cái xó xỉnh đó. Tôi còn chắc cô ta biết công ty chúng ta làm gì.)
Từng , từng — sắc bén như dao, đâm thẳng vào nơi yếu nhất trong lòng tôi.
Tôi siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào da thịt, đau buốt đến mức tê rần.
Nhưng chính nỗi đau ấy lại giữ tôi tỉnh táo.
Lâm Nhã, mày phải nhớ .
Nhớ cảm giác bị người ta giẫm dưới chân như thế .
Nhớ cái cảm giác bị sỉ nhục giữa ánh mắt người khác như một côn trùng thấp kém.
Tất cả những gì hắn làm hôm nay… đều là món nợ cha mày từng gánh.
Giờ đây, hắn đã trả… trả đủ.
Ngày mai – mày sẽ bắt hắn trả gấp ngàn lần.
Tôi vẫn giữ nụ cười lịch sự, có phần ngại ngùng.
Chỉ là… khóe môi đã bắt đầu tê cứng.
Tôi nhìn thấy trong mắt David đã bắt đầu xuất hiện sự chán nản — mèo đã chơi đủ với chuột, không còn hứng thú nữa.
“Bộp.”
Anh ta dứt khoát gập sơ của tôi lại, vứt lên mặt bàn như ném một tờ rác không được.
“Được , cô Lâm, buổi phỏng vấn hôm nay…”
Hắn bị đuổi tôi ra ngoài.
Đúng lúc đó—
Cốc cốc.
Hai tiếng gõ cửa vang lên, không quá mạnh, cũng không hề khách khí.
Cánh cửa phòng họp được đẩy ra.
Một người đàn ông Pháp ngoài năm mươi tuổi, dáng người cao lớn, mái tóc bạc điểm phong trần bước vào.
Ngay khoảnh khắc ông ấy xuất hiện, không khí trong cả căn phòng như đông cứng lại.
Một khí thế uy nghi toát ra từ ông – không cần hét, không cần lời, cũng đủ để mọi người lập tức ngậm .
Ông chính là tập đoàn – ngài Dubois.
Người bạn thân năm xưa của cha tôi.
Và là quân át bài trong kế hoạch báo thù của tôi.
Tôi nhìn thấy ông.
Ông cũng nhìn thấy tôi.
Trong đôi mắt xanh sâu thẳm của ông thoáng hiện lên một tia dao động —
Có chút kinh ngạc. Có chút bồi hồi. Và cả một phần tội lỗi từng được tha thứ.
Còn David?
Sự kiêu ngạo và chán chường trên mặt anh ta lập tức… biến mất.
Trong vòng đầy một giây, anh ta thay bằng một gương mặt nịnh bợ đến mức méo mó.
Gần như bật dậy khỏi ghế, cúi gập người như cún thấy .
“! Quelle surprise ! Qu’est-ce qui vous amène ici ?”
(! Quả là bất ngờ! Gió đưa ngài đến đây vậy?)
Lúc này, tiếng Pháp của David nghe không còn trơn tru và khinh người như trước —
Mà ngược lại, thấp bé – mềm nhũn – và tràn đầy luồn cúi.
Nhưng tôi còn nhanh hơn.
Ngay khoảnh khắc anh ta , tôi đã đứng dậy.
Tôi thẳng lưng.
Thẳng cả cái lưng vừa nãy còn cúi mình nhẫn nhịn.
Gạt hết mọi bối rối, mọi lúng túng khỏi nét mặt.
Giây phút này, trên người tôi chỉ còn lại… sự điềm tĩnh sắc bén như lưỡi dao vừa rút khỏi vỏ.
Tôi lướt mắt qua David như thể anh ta không tồn tại.
Ánh nhìn dừng thẳng vào mắt Dubois —
bình thản, tự tin, không run sợ.
Và tôi .
Bằng một chất giọng Pháp quý tộc chỉnh, tinh tế đến từng âm tiết —
như thể được ướp dưới nắng trưa dịu dàng của sông Seine,
như thể không phải đang trả đũa — mà đang tặng cho căn phòng này một biểu diễn vỡ lòng.
“Monsieur, on peut commencer ?”
(Thưa ngài, ta có thể bắt đầu được ?)
2.
Không khí trong phòng họp, đúng khoảnh khắc ấy, như bị đóng băng hoàn toàn.
Thời gian như có ai đó ấn tạm dừng.
Nụ cười nịnh nọt của David đông cứng trên mặt. Cơ mặt anh ta vì quá sốc mà bắt đầu co giật không kiểm soát.
khẽ há, đồng tử co rút dữ dội, biểu cảm khác gì ban ngày gặp ma.
Anh ta không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm vào tôi, lại quay sang nhìn ông Dubois, ánh mắt đầy rối loạn và sợ hãi.
“Cạch.”
Một tiếng vang khẽ — là cây bút trên tay cô trợ lý rơi xuống sàn.
Cô ấy to mắt, nhìn tôi như đang nhìn thấy một sinh vật ngoài hành tinh — cái người mà chỉ vài phút trước còn khiến cô dấy lên chút cảm thông vì “mù tịt tiếng Pháp”.
kinh ngạc trên mặt ông Dubois chỉ thoáng qua trong tích tắc, kế đó là một nụ cười phức tạp hiện lên nơi khóe môi: vừa thấu hiểu, vừa tán thưởng, lại như mang theo một chút hoài niệm mơ .
Đôi mắt xanh sâu thẳm ánh lên tia nhìn thú vị, tựa như đang chờ đợi một kịch hay sắp sửa bắt đầu.
Ông không buồn liếc David một cái, đi thẳng tới trước mặt tôi, đưa tay ra, bình tĩnh nói:
“Bien sûr, Mademoiselle Lam. Je vous attendais.”
(Đương nhiên , cô Lâm. Tôi vẫn luôn đợi cô.)
Giọng nói ông trầm ấm mà vững chãi, từng thốt ra như mang theo một vầng hào quang chói sáng, nhàng mà mạnh mẽ, như đang trao cho tôi một vương miện.
Ông ngồi xuống ghế vị đối diện tôi, động tác tao nhã, sau đó khẽ đưa tay làm động tác “mời ngồi”, cử chỉ đầy tôn trọng và trang trọng.
Từ đầu tới cuối, ông không nhìn David dù chỉ một lần — như thể người đó chỉ là một vật cản trong không khí, đáng bận tâm.
Tôi ngồi xuống, dáng bình thản, lưng thẳng tắp, hoàn toàn khác với hình ảnh co mình đầy căng thẳng ban nãy.
David thì như một quả bóng xì hơi, đứng cứng đơ một chỗ.
Sắc mặt anh ta biến đổi liên tục — trắng bệch, đỏ ửng chuyển sang tím tái, như bị ai đó xát từng nhát muối vào tự tôn đang rệu rã.
Anh ta muốn ngồi xuống, nhưng phát hiện… chỗ ngồi dành cho mình đã không còn.
Anh ta muốn nói gì đó, nhưng như bị bóp chặt cổ họng — một cũng không thể thốt ra.
Anh ta chỉ có thể đứng trơ ra đó, hệt một tên hề đáng thương, lặng lẽ tiếp bản tuyên án tàn khốc nhất, dù không có một lời được nói ra.
“Alors, Mademoiselle Lam,” ông Dubois mỉm cười, tiếp tục trò với tôi bằng tiếng Pháp,
“J’ai lu votre CV. Très impressionnant. Dites-moi, quelle est votre vision sur le développement de notre marque sur le marché chinois?”
(Thế thì, cô Lâm, tôi đã đọc sơ của cô. Rất ấn tượng. Hãy nói cho tôi biết, cô có cái nhìn như thế về sự phát triển của thương hiệu chúng tôi tại thị trường Quốc?)
“Tôi cho rằng,” tôi đáp lại bằng tiếng Pháp trôi chảy, nhịp điệu không nhanh không chậm, rành mạch ràng,
“L’Éclat ở thị trường Quốc không thiếu độ diện thương hiệu, mà vấn đề cốt lõi nằm ở sự rời rạc giữa thương hiệu và văn hóa bản địa.
Chúng ta luôn nhấn mạnh vào cái gọi là ‘thanh lịch kiểu Pháp’, nhưng với phần lớn người tiêu trẻ Quốc hiện nay, cái ‘thanh lịch’ ấy vừa xa xôi vừa mơ .
Chúng ta cần tìm được một điểm chạm cảm xúc — nơi có thể khơi lên sự đồng cảm thật sự…”
Tôi nói liền mạch, từ chiến lược thị trường đến bản sắc thương hiệu, từ phân tích tâm lý người tiêu đến cách nhắm mục tiêu chính xác trên mạng xã hội.
Đó là tất cả những gì tôi đã dày công bị suốt bao năm qua, nghiên cứu từng ngày từng đêm.
Tôi đến không chỉ để phỏng vấn.
Tôi đến là để chứng minh cho ông Dubois thấy — tôi, Lâm Nhã, không phải một “đứa gái của người quen cũ” cần được thương hại hay nâng đỡ,
mà là một người có năng lực, có trị, và hoàn toàn xứng đáng được nhìn như một người chuyên nghiệp thực thụ.
Ông Dubois liên tục gật đầu khi lắng nghe, ánh nhìn ngày càng đậm nét tán thưởng.
Còn David thì sao?
Anh ta như đang phải chịu một xử trảm chậm rãi.
tiếng Pháp tôi nói ra, đều như một cái tát giòn tan quất vào mặt anh ta.
luận điểm chuyên môn tôi đưa ra, đều không chút nể nang mà đè bẹp cái đánh “não rỗng” anh ta vừa gán cho tôi khi nãy.
Trán anh ta bắt đầu rịn mồ hôi lạnh, bộ vest chỉnh tề cũng không thể che được chật vật và hoảng loạn.
Tôi có thể cảm ánh mắt anh ta đang dán vào mình — đầy oán độc, pha lẫn hoang mang và sợ hãi.
Giữa cuộc trò , tôi khẽ nghiêng đầu, ra lơ đãng mà bổ sung thêm một :
“Dĩ nhiên, để làm được tất cả những điều đó, điều quan trọng nhất là phải có người lãnh đạo hiểu thị trường và tôn trọng nhân tài.
Nếu một người quản lý chỉ biết đánh ứng viên dựa trên xuất thân hay trường tốt nghiệp, thậm chí còn ngôn từ làm vũ khí để tỏ sự bề trên của mình,
vậy thì e là công ty đó khó mà giữ được những người thật sự có trị.”
Giọng tôi rất , nhưng từng như những chiếc đinh sắc lạnh, đóng thẳng vào tai David.
Tôi liếc nhìn anh ta một cái, ánh mắt hờ hững nhưng sắc như dao, ẩn chứa sự giễu cợt lạnh buốt.
David rùng mình một cái, sắc mặt lại càng tái nhợt.
Cuối cùng, anh ta cũng hiểu — những lúng túng, ngượng ngùng lúc nãy của tôi… tất cả đều là diễn.
Tôi nghe từng nhục mạ và châm biếm mà anh ta nói.
Và tôi — đã chọn cách này, trước mặt , trả lại anh ta gấp mười, gấp trăm lần.
Đây không chỉ là một cú lật kèo trong buổi phỏng vấn.
Đây là chương dạo đầu của bản giao hưởng trả thù.
Cao trào… vẫn còn ở phía sau.