Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Tôi quay về công gia đình, mỗi ngày đều bận rộn đến quay cuồng.
Thỉnh thoảng tôi vẫn nghe bạn cùng cũ kể về tin tức của . Nghe anh ta cứ nghĩ đã “lên bờ”. nên tự ý bỏ công việc cũ, khổ sở đi tìm việc mới. Cuối cùng tìm công việc lương thấp hơn.
đó anh ta nợ tiền không trả, bị gái kéo đến công làm ầm ĩ đòi nợ, mất mặt đến mức công việc thứ hai cũng tan thành mây khói.
Bạn cùng kể mà cười đến đau bụng: “Đúng là làm nhiều chuyện thất đức, tự chuốc họa thân!”
Tôi cười nhạt, không để tâm.
“Tổng giám đốc, ứng viên đã tới , bây giờ có tiện vấn không ạ?”
“, cho đi.”
Tôi cầm bản sơ yếu lý lịch mà nhân sự vừa đặt lên bàn.
“Xin chào, tôi đến tham gia vấn…”
Câu đột ngột khựng lại.
bước kinh ngạc nhìn tôi, vẻ mặt không tin nổi.
Tôi cũng hơi bất ngờ.
đó lại là – .
“L… Lâm Kỳ…”
Mặt anh ta tái mét.
“Đây… là công em sao?”
Tôi gật .
“Em… em đã tôi đến vấn đúng không?” Anh ta nghiến răng, giọng đầy phẫn uất: “Em cố ý đến đây để sỉ nhục tôi, đúng không?”
Nhìn dáng vẻ vỡ tuyến của anh ta, tôi anh ta lại không chịu nổi nữa .
“Anh nghĩ nhiều . Các vòng đều do trưởng bộ phận phụ trách, tôi xem hồ sơ ngay khi vấn, không ngờ lại gặp anh.”
Nếu là anh ta, tôi đã không để anh ta qua vòng.
Anh ta dần bình tĩnh lại, nhìn tôi bàn làm việc, giọng khô khốc: “Gần đây em thế nào? Công em làm ăn lớn thật, chắc em rất bận nhỉ?”
“Ừ, rất nhiều việc phải lo.”
“Thật tốt…”
Anh ta đảo mắt nhìn quanh văn , không là cảm khái hay là ghen tị.
Tôi bình thản : “Thật đây, tôi từng nghĩ – nếu anh không thi đỗ, tôi giới thiệu anh công tôi.
“Bố tôi , đợi kết hôn , để hai đứa cùng quản lý công .”
Thời gian trôi qua, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn.
Có lẽ đến khoảnh khắc , mới thật sự cảm nhận đã bỏ lỡ điều gì.
Anh ta cúi ôm mặt, trong cổ họng phát tiếng nức nở đau đớn.
“Tại sao… sao lại thành thế …”
Anh ta không hiểu, vì sao mọi chuyện lại đi đến bước .
Rõ ràng anh ta đã từng có có tất cả – công việc ổn định, yêu tốt, cuộc sống dư dả.
tất cả sụp đổ trong chớp mắt, không cho anh ta dù cơ hội sửa sai.
Tôi khẽ thở dài, chậm rãi: “Có lẽ là vì anh đã quên mất những lúc chúng tôi mới yêu.
“Anh nhớ những năm đại học không? Chúng ta rất đơn giản, ăn cơm căng tin mười mấy tệ, ngồi xe buýt mấy tiếng liền. Có từng ngưỡng mộ cuộc sống của khác, chưa bao giờ nghĩ đến việc tự hủy hoại .
“Cho dù anh đi đường tắt, cũng không cần phải vừa đạp thuyền vừa tìm thuyền khác. Chia tay tôi sớm chút là . anh đã làm gì? Ngoại tình, lấy đồ trong , bịa đặt bôi nhọ tôi…Có chuyện nào không chạm ranh giới đạo đức hoặc pháp luật không? , anh nhận chính không?”
Xã hội giống như cái thùng nhuộm lớn, con lên xuống, trôi dạt.
Có đi đường tắt, thậm chí bất chấp vượt qua lằn ranh giới nguy hiểm.
mọi hành vi đi ngược lại đạo đức và pháp luật, sớm muộn cũng phải trả giá.
Giữ vững tấm lòng ban – chân thành, ngay thẳng.
Có con đường quanh co, bước đi đường đường chính chính, cuối cùng vẫn tìm hạnh phúc của riêng .
“Tôi… tôi đã làm những gì thế …”
ôm mặt, nước mắt rơi từng giọt lớn, nức nở đến đau đớn tột cùng.
“Có lẽ anh cũng không tiếp tục vấn nữa nhỉ? Đi thong thả, không tiễn.”
cúi rời đi.
Từ đó về , tôi không gặp lại anh ta nữa.
Nghe anh ta không tìm công việc tử tế, có bắt lại từ tầng đáy. Bố mẹ anh ta vì tiết kiệm tiền thuê , cuối cùng cũng miễn cưỡng dọn về quê.
tôi thì tiếp tục lao công việc, đôi lúc bận đến tắt mặt tối, lại cam tâm tình nguyện.
Tôi rằng, phía vẫn vô số thử thách, vẫn gặp mặt tối của nhân tính.
tôi dùng pháp luật làm vũ khí, dũng cảm bảo vệ quyền lợi của .
Và mãi mãi giữ vững trái tim lương thiện.
“Lâm Kỳ, tối nay ngoài ăn cơm không? Có hàng mới mở, đi cùng anh khảo sát đối thủ cạnh tranh nhé?”
Trong điện thoại, Hà Khiếu hào hứng .
Tôi bật cười: “Anh lấy danh nghĩa công việc để ăn uống vui chơi đấy à?”
“Không có! Anh nghiêm túc mà! hàng dưới danh nghĩa của bọn anh quý doanh thu tăng 3 điểm phần trăm!
“Bố anh ngày nào cũng khen em giỏi, anh không bị bỏ lại phía đâu!”
Ồ hố.
Xem … cuộc sống cũng bận rộn lắm đây.
(Hết)