Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AKP2gKZZAY
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
17
“Anh không tin.” “Thính Vãn, em từng nói rồi mà, em là người cố chấp, đã yêu là yêu cả đời.”
Bó hoa trong tay Tống Hàn Xuyên rơi xuống đất, nhưng anh ta vẫn giữ chặt lấy tay áo tôi, không chịu buông.
“Đừng bám lấy em nữa. Buông ra!”
“Anh không buông, Giang Thính Vãn! Em không thể đối xử với anh như vậy!”
“Chỉ vì một chuyện nhỏ thế này mà em kết thúc tất cả? Như vậy là không công bằng!”
Tôi cố sức giằng ra, nhưng mấy lần đều không thoát được, ngược lại còn bị anh ta siết chặt hơn.
Giữa lúc hỗn loạn, bỗng có ai đó bước đến, đẩy mạnh Tống Hàn Xuyên ra.
“Cô ấy bảo anh buông tay, anh không nghe thấy à?”
Tôi ôm lấy cổ tay đang đau nhức, nhìn người vừa đến. Là Chu Khắc Ngôn.
“Đừng sợ.” Anh quay đầu nhìn tôi một cái, rồi bước lên chắn trước mặt tôi.
Ánh mắt của Tống Hàn Xuyên lập tức rơi lên người Chu Khắc Ngôn. Vài giây sau, anh ta bỗng cười lạnh một tiếng:
“Quả nhiên, lại là cậu.” “Tôi biết ngay mà, Giang Thính Vãn, cái đồ nói dối, cái đồ giả tạo.” “Vì cậu ta nên em mới quyết tâm chia tay tôi đúng không?” “Từ hồi Olympic Toán, hai người đã lén qua lại rồi chứ gì…”
“Nói đi, em còn giả vờ tủi thân cái gì nữa? Giang Thính Vãn, em đúng là đồ rẻ rách…”
Anh ta chưa kịp nói hết câu, đã bị đấm mạnh một cái vào mặt.
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, khuôn mặt Chu Khắc Ngôn như phủ một lớp băng lạnh,
ánh mắt anh nhìn Tống Hàn Xuyên đầy lạnh lẽo như bão tuyết.
“Anh nói thêm một câu nữa thử xem?”
Tống Hàn Xuyên xưa nay không phải dạng dễ bị ăn hiếp, lập tức vung tay phản đòn.
Chu Khắc Ngôn nhìn có vẻ thư sinh mảnh khảnh, nhưng sức ra đòn lại mạnh đến không ngờ.
Chỉ vài cú, Tống Hàn Xuyên đã bị đánh áp đảo. Tuy vậy, gương mặt Chu Khắc Ngôn cũng đã bị trầy xước.
Tôi hoảng loạn đứng chết trân tại chỗ, đến khi vài bảo vệ chạy tới, tôi mới sực tỉnh.
Chu Khắc Ngôn bị kéo ra. Tống Hàn Xuyên lau vết máu trên mặt, ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn anh:
“Bị tôi nói trúng nên tức phát điên rồi chứ gì?”
“Tôi biết từ lâu rồi, từ hồi Olympic Toán tôi đã biết—”
“Cậu thích cô ấy.” “Chu Khắc Ngôn đúng không? Cậu thích người yêu của người khác, cậu không thấy nhục à?” “Lúc nào cũng ra vẻ đạo mạo, thực ra bẩn thỉu, đê tiện!”
“Cậu với cái loại lừa đảo như Giang Thính Vãn đúng là trời sinh một cặp…”
“Tống Hàn Xuyên!”
Tôi bước lên, giơ tay tát cho anh ta một cái thật mạnh.
Âm thanh vang dội trong không khí.
Nước mắt tôi trào ra từng dòng.
“Em thật sự rất hối hận.” “Vì từng yêu một kẻ tệ hại như anh.”
18
Chuyện xảy ra tối hôm đó cuối cùng cũng bị dẹp xuống, không lan ra ngoài.
Nghe nói là Tống Hàn Xuyên không truy cứu. Nhưng Chu Khắc Ngôn là người ra tay trước, nên vẫn bị xử lý kỷ luật nhẹ.
Tôi nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn nhắn tin cảm ơn anh.
Lâu sau anh mới trả lời:
“Vậy mời tôi một ly cà phê đi.”
Tôi hẹn anh ở một quán cà phê kiêm nhà sách gần trường.
Hôm ấy trời âm u, gió thu thổi qua mặt đã mang theo cái lạnh se se.
Chu Khắc Ngôn đến sớm hơn tôi. Anh mặc áo khoác mỏng màu kaki, đứng dưới gốc cây bên đường, ánh mắt dõi về phía cổng trường.
Yên tĩnh, nhưng lại kiên định. Giống như… có thể đứng đợi ai đó cả đời.
Tôi thấy vết thương trên mặt anh đã đóng vảy, đuôi lông mày vẫn còn bầm tím một mảng.
Trong lòng chợt dâng lên một nỗi xót xa.
Một người như Chu Khắc Ngôn, e rằng từ bé đến lớn chưa từng bị ai đụng đến một ngón tay.
“Giang Thính Vãn.”
Anh bước đến gần, dẫm lên thảm lá khô dưới chân.
“Vết thương của cậu… còn đau không?”
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
Tôi lại nhìn vết bầm tím trên mặt anh lần nữa, rồi cụp mắt: “Đi thôi, sang bên kia đường.”
Tôi xoay người đi trước, băng qua đường.
Chu Khắc Ngôn lặng lẽ đi phía sau tôi.
Khoảnh khắc ấy, tôi bỗng thấy… cảnh tượng này quen thuộc đến lạ.
Giống như hôm hè đó, khi Tống Hàn Xuyên đến tìm tôi và bảo tôi mời anh ta một ly nước lạnh. Chỉ là, tâm trạng hôm nay và ngày ấy, đã hoàn toàn khác nhau — một trời một vực.
Tôi đã gọi cà phê xong. Chu Khắc Ngôn ngồi đối diện tôi, trong một góc bàn yên tĩnh cạnh cửa sổ.
Chúng tôi uống hết ly cà phê, vẫn chưa nói một câu nào.
Bầu không khí như ngưng đọng, nhưng đâu đó lại như đang dậy lên thứ gì đó âm thầm,
nhẹ nhàng, chậm rãi… len lỏi.
Đến mức, tôi thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn anh một lần.
Trong đầu tôi thoáng hiện lên vô số mảnh ký ức:
Là hôm thi Olympic năm ấy, anh đột ngột xuất hiện trước mặt tôi để giúp đỡ.
Là khoảnh khắc khiến tôi ngỡ ngàng khi anh đến đón tôi và bạn thân trong cơn say.
Là những ngày anh ngồi một mình nơi góc quán gà rán, từ sáng đến tận lúc tôi tan ca tối mới rời đi.
Là tin nhắn cuối cùng anh để lại trong khung chat:
“Xin lỗi, sau này sẽ không làm phiền cậu nữa.”
Là dáng lưng vững chãi che chắn trước mặt tôi dưới ký túc xá tối hôm đó, và ánh mắt dịu dàng xen lẫn xót xa ấy.
Tất cả… từng chút một, từng mảnh nhỏ, xếp chồng, chồng lên nhau, cuối cùng hòa thành hình bóng của người đang ngồi trước mặt tôi.
Lúc ấy tôi mới nhận ra — hóa ra tôi nhớ rất rõ… tất cả mọi điều về anh.
Chỉ là, tất cả dũng khí của tôi hình như đã dùng cạn ở tuổi mười bảy mất rồi.
Tôi nhớ ánh mắt của bố mẹ Tống Hàn Xuyên lần đầu gặp tôi. Ánh mắt đánh giá từ đầu đến chân. Dù họ cố kìm nén, nhưng vẫn để lộ sự coi thường rất rõ.
Sau đó, Hứa Đồng liền xuất hiện.
Tôi cúi đầu, nhìn vết chai mỏng trong lòng bàn tay. Nhìn sợi len sờn trên tay áo cũ.
Nhìn đôi giày thể thao tám mươi ngàn đang đi. Chiếc điện thoại rẻ nhất. Ly cà phê rẻ nhất.
Có lẽ Chu Khắc Ngôn chưa từng uống loại cà phê dở như thế này.
Nhưng với tôi, đó lại là một thứ “xa xỉ” mà thỉnh thoảng mới dám cho phép mình hưởng.
Nếu bố mẹ anh nhìn thấy tôi… chắc chắn sẽ nhíu mày, không vui. Chắc sẽ lo con trai mình bị một đứa con gái như tôi dây dưa.
Một số bài học, chỉ cần một lần là đủ nhớ cả đời.
Cuối cùng tôi khẽ mỉm cười, gần như không thể nhận ra.
Ngẩng đầu lên, làm ra vẻ nhẹ nhàng nhìn anh:
“Cũng muộn rồi, mình đi thôi?”
“Giang Thính Vãn…”
Tôi nhạy bén nhận ra — hình như anh có điều gì muốn nói.
Nhưng tôi giả vờ không hiểu, cười cười cắt lời:
“Xin lỗi nhé, mình còn ca làm thêm, không thể trễ được.”
Chu Khắc Ngôn chỉ lặng lẽ ngồi đó. Đôi mắt sâu như hồ nước tĩnh lặng, nhìn tôi như muốn nói điều gì.
Nhưng cuối cùng, ánh mắt đó chỉ còn là sự cam chịu và hụt hẫng bị kìm nén đến nghẹt thở.
Tôi không dám nhìn tiếp, vội dời mắt đi.
Anh đứng dậy: “Vậy để mình đưa cậu về.”
“Không cần đâu.”
“Tôi đi xe buýt.”
“Vậy mình đưa cậu đến bến xe.”
“Chu Khắc Ngôn, thật sự không cần.”
Tôi cuối cùng cũng lấy hết can đảm để ngẩng đầu nhìn anh:
“Tôi quen đi một mình rồi.”
Anh nhìn tôi, im lặng rất lâu mới gật đầu:
“Được.”
Tôi lại nói lời cảm ơn. Sau đó không ngoảnh lại, bước thẳng ra khỏi tiệm sách.
Gió thổi qua, rất lạnh. Tôi kéo chặt áo khoác, vùi mặt trong chiếc khăn choàng ca rô.
Cúi đầu xuống, hình như… có một giọt nước mắt rơi xuống.
Nhưng cũng có thể, chỉ là… ảo giác.
19
Trường đại học của chúng tôi, đôi khi nhỏ đến nỗi, tôi và Chu Khắc Ngôn gần như có thể chạm mặt mỗi ngày.
Nhưng dạo này… nó lại rộng đến mức, chúng tôi như chẳng bao giờ gặp nhau nữa.
Lớn đến mức, tôi chưa từng gặp lại anh lần nào nữa. Các bạn cùng phòng cũng hiếm khi nhắc đến tên anh. Nhưng tôi thì… lại thường hay nghĩ đến anh.
Thực ra hôm đó, sau khi bước ra khỏi tiệm sách, tôi đã nấp sau bảng quảng cáo bên đường, lặng lẽ quay đầu lại nhìn.
Chu Khắc Ngôn vẫn ngồi một mình bên cửa sổ. Trước mặt là một chiếc hộp lụa rất đẹp. Anh cứ ngồi như thế, rất lâu, rất lâu.
Mùa thu trôi qua.
Khi tôi cùng nhóm trở về từ cuộc thi học thuật, Bắc Kinh đã bắt đầu có tuyết đầu mùa.
Vừa xuống xe, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ bạn thân:
“Thính Vãn, anh họ tớ gặp tai nạn xe rồi!”
“Bác trai bác gái đang đi nghỉ dưỡng ở nước ngoài, giờ không thể về ngay.”
“Tụi tớ đến nơi cũng phải sáng mai mới tới, cậu có thể giúp tớ đến bệnh viện xem tình hình anh ấy thế nào không?”
Bạn thân trong điện thoại sắp khóc đến nơi. Mà tôi thì đứng giữa cơn mưa tuyết trắng xóa,
giống như bỗng nhiên bị điếc, tai chỉ còn lại một mảnh ong ong mờ mịt.
Tôi chạy đến bệnh viện, tìm được phòng bệnh của Chu Khắc Ngôn, thì trời đã hoàn toàn tối.
Trên đầu anh quấn đầy băng gạc, cánh tay trái bó bột. Dung dịch truyền từ túi nước biển nhỏ từng giọt một.
Anh nhắm mắt, như đang ngủ. Vì mất máu nên sắc mặt rất nhợt nhạt, gần như hòa lẫn với tấm ga trắng dưới người.
Tôi đứng ở cửa, nhìn khuôn mặt anh — bỗng dưng nước mắt cứ thế trào ra.
Nửa đêm, anh bắt đầu sốt cao.
Bác sĩ đến tiêm thuốc, nhưng nhiệt độ vẫn không giảm. Anh không ngừng nói mê.
Tôi dùng tăm bông thấm nước làm ẩm đôi môi khô nứt của anh, đưa tay thử chạm lên trán anh để đo nhiệt.
Anh bỗng khẽ gọi tên tôi:
“Giang Thính Vãn…”
Tay tôi bất giác khựng lại.
Chu Khắc Ngôn như lờ mờ mở mắt nhìn tôi một cái, rồi lại nhắm lại, chìm vào mê man.
“Giang Thính Vãn…” Anh lại gọi khẽ tên tôi một lần nữa.
“Có thể… đừng ghét tôi đến vậy không?” “Làm ơn…”
Nước mắt mà tôi đã kìm nén bấy lâu, trong khoảnh khắc ấy vỡ òa.
Trái tim tôi rối bời, đau đớn, xót xa, một nỗi xót xa không thể kiểm soát.
Dữ dội ập đến, nuốt chửng mọi lý trí và bình tĩnh trong tôi.
“Chu Khắc Ngôn, tôi chưa từng ghét anh.” “Từ trước đến giờ, chưa từng.”
Anh lắc đầu giữa cơn mộng mị: “Đừng lừa tôi nữa…” “Cô ấy không muốn nhìn thấy tôi…” “Ngay cả một ánh mắt cũng không muốn cho.”
Tôi không thể chịu đựng thêm nữa, cúi đầu xuống.
Môi tôi chạm lên đôi môi khô nứt của anh, vẫn còn mằn mặn vị nước mắt. Nhưng lần này, không còn là sự ấm ức rơi lệ như trước nữa.
Giọt nước mắt rơi khỏi lông mi tôi, lặng lẽ hòa vào một giọt nước đọng lại bên khóe mắt anh.
Chu Khắc Ngôn từ từ mở mắt.
“Giang Thính Vãn…”
“Là tôi, tôi là Giang Thính Vãn.”
Tôi lại khẽ hôn lên anh một lần nữa. Trong ánh mắt đẫm lệ, tôi cố gắng mỉm cười.
“Vết thương còn đau không?” “Có thấy khó chịu ở đâu không?”
Anh không đáp, chỉ nhìn tôi không chớp mắt, như muốn xác nhận đây là hiện thực, không phải giấc mơ.
Một lúc lâu sau, anh mới yếu ớt cất lời:
“Trời đang tuyết, em có lạnh không?” “Giang Thính Vãn, trên đường đến đây, em có bị lạnh không?”
Bên ngoài cửa sổ, tuyết rơi lặng lẽ.
Tôi lắc đầu, nước mắt lăn dài, rồi nhẹ nhàng áp má vào cánh tay anh.
Khoảnh khắc ấy…
Tôi cho phép bản thân mình — vì anh mà rung động.
(Toàn văn hoàn)