Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Lớn lên, tôi càng ít gặp ông hơn, ông chẳng đoái hoài gì tới tôi.

Nhờ được chủ nhà phép, mẹ tôi thỉnh thoảng đưa tôi về ở mấy ngày.

mẹ dành dụm mấy năm đều gửi vào một thẻ riêng, bảo là để sau cưới vợ tôi, không được động vào.

Nhà họ Lê rất tốt với mẹ tôi, nên tôi tuyệt đối không thể để mẹ mất đi công việc .

Dù biết thiếu gia kia có thể đang dọa suông, tôi sẵn sàng thay cậu ta chịu đòn.

Bởi vì chính họ là người đã dang tay cứu lấy mẹ tôi trong lúc tuyệt vọng nhất.

6

Ông ta mang đôi dép lê rách nát, ánh mắt đục ngầu, liếc tôi một ngồi phịch xuống ghế, bắt đầu rủa.

vận đen, bạn cờ bạc, ông trời, mẹ tôi, quay sang cả tôi.

“Đồ vô ơn… cha mày về không thèm hó hé một tiếng…”

Tôi tắt bếp, bưng tô mì lên định về phòng.

“Đứng lại!”

Ông ta lảo đảo đứng dậy. “Có không? Đưa đây ít coi!”

“Tôi không có .” Tôi quay người đi.

Ông ta lao tới, túm lấy tay tôi, sức mạnh kinh hoàng.

“Đừng có xạo! Mẹ mày chắc chắn có gửi ! Đưa đây!”

Trong lúc giằng co, tô mì rơi xuống đất, nước sợi văng tứ tung.

Ông ta mặc kệ, xông vào phòng tôi lục tung mọi thứ.

“Ba! Đừng lục nữa!”

Tôi chạy theo kéo ông ta lại, ông hất mạnh, lưng đập vào khung cửa, đau buốt thấu xương.

Cuối cùng, ông lôi ra được chiếc thẻ ngân hàng ở tận đáy ngăn kéo.

là học phí đại học của tôi.

Ba năm đi làm thêm hè đông, ăn dè sẻn, cộng thêm thưởng thủ khoa toàn thành — tổng cộng năm vạn tệ.

Ông ta cầm thẻ, mắt ánh lên sự tham lam.

“Mật !”

Tôi dựa vào khung cửa, ngực phập phồng dữ dội. “Không có mật .”

Ông ta giận điên lên, phát rồ, tát tôi một trời giáng:

“Xạo chó! Đồ vô ơn! Mày muốn nhìn cha mày chết ngoài đường hả? Nói! Mật đâu!”

tát cực kỳ mạnh.

Đầu tôi đập thẳng vào góc bàn, máu chảy ròng ròng.

7

Nhìn cảnh , mắt ông ta lóe lên hối hận.

Nhưng tôi cắn răng im lặng, ông đột nhiên quỳ sụp xuống trước tôi.

Ầm ầm đập đầu xuống đất:

“Tiêu Tiêu, con trai, cha xin mày… Lần cha nợ nhiều quá, không trả được là chém chết mất…

Cha có mình mày… Không lẽ mày nhẫn tâm nhìn cha chết sao…”

Nước mắt nước mũi lem nhem dính vào quần tôi.

Tôi nhìn người đàn ông từng hiền lành trở thành tàn nhẫn, giờ lại hèn hạ mức ,

Trong lòng còn lại sự tê dại lạnh lẽo.

“Mật tôi.” Tôi nói, giọng bình tĩnh, không gợn sóng.

ông cầm đi. giờ trở đi, ông không phải cha tôi, tôi chẳng còn là con ông.”

Ông ta khựng lại, lẩm bẩm trong miệng: “ , con trai… ngày 1 tháng 8…”

vội vàng đứng dậy, cầm thẻ lao ra ngoài sợ tôi đổi ý.

Cánh cửa sập lại một tiếng “rầm”.

Căn phòng lập tức rơi vào tĩnh lặng.

còn lại tô mì nguội lạnh dưới đất mùi rượu nồng nặc quanh quẩn không tan.

Tôi ngồi bệt xuống đất, nực cười hết chỗ nói.

Ông ta vậy còn nhớ tôi.

Nhưng lại không nhớ… ngày mai chính là 1 tháng 8.

Thật ra, suốt đời ông ta chưa từng tổ chức tôi, chưa từng chúc mừng lấy một câu.

có hết lần lần khác là đòn roi đòi nợ.

tốt.

Lần , coi sạch nợ nhau.

8

Hôm sau, vết thương trên trán tôi còn sưng, tôi dán miếng urgo.

Đội thêm mũ, đeo trang, quán sữa làm việc.

“Chào mừng quý khách, bạn muốn gì ạ?” Tôi đầu sắp xếp nguyên liệu.

“Vợ… à?”

Một giọng nói trầm thấp xen ngập ngừng kinh ngạc vang lên phía trước .

Tôi giật mình ngẩng đầu.

Cung Dao hơi xuống, ngước mắt nhìn tôi dưới lên, ánh mắt mở to tròn xoe.

Tôi giật tim, vội liếc quanh.

Mấy đồng nghiệp đều đang bận rộn, không ai để ý.

“Đừng gọi linh tinh!” Tôi hạ thấp giọng, dưới lớp trang nóng bừng. “Anh… anh muốn gì?”

Mắt hắn lập tức sáng rực, ghé sát quầy:

“Quả nhiên là em! Tôi bóng lưng quen lắm !”

được, em giới thiệu tôi đi.”

Tôi sờ sờ vành mũ.

Tôi che kín thế , hắn nhận ra được là sao?

Cố giữ bình tĩnh: “ sữa khoai môn trân châu, món đặc trưng.”

“Được, lấy sữa khoai môn!”

Hắn cười mức không mắt đâu.

Định rút điện thoại trả thì tôi ngăn lại:

“Tôi mời.”

Tôi quét mã thanh toán bằng điện thoại mình.

Coi trả lại “ân huệ thiện” chuyển khoản hôm qua.

Hắn sững người một lúc, cười còn rạng rỡ hơn:

“Được nha! Vậy tôi ra chỗ kia ngồi đợi em!”

Hắn đi bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống, chống cằm, nhìn tôi chằm chằm không né tránh.

Tôi vừa ngẩng lên là bắt gặp ánh mắt thẳng thắn của hắn.

Vội đầu lắc , nhưng tai thì không nhịn được nóng lên từng .

9

Khi mang sữa ra, hắn đang đầu nghịch điện thoại.

“Trước khi nhớ lắc lên nhé.” Tôi đặt ly xuống.

Hắn lập tức ngẩng đầu, mắt sáng có sao trời:

“Vợ ơi, mấy giờ em tan ca?”

“Còn… hơn một tiếng nữa.”

“Vậy tôi đợi em nha! Tối mình đi hẹn hò!”

Tôi hơi do dự.

Một là không biết phải đối với hắn thế nào.

Hai là tôi không muốn để hắn vết thương trên .

“Tối… chắc tôi có việc .” Tôi kiếm cớ chối.

Khoé miệng hắn lập tức sụp xuống, giống một chú chó to vừa mưa tạt.

“Hôm nay tôi nhắn em bao nhiêu tin, em không trả lời, tôi đành tự mò ra đây thử vận may…”

Hắn nhìn tôi đầy tủi thân.

Lúc tôi mới nhớ ra sáng nay bận đi làm, chưa mở WeChat.

Tùy chỉnh
Danh sách chương