Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mở ra xem — lại “99+” tin nhắn.
“Xin lỗi, sáng tôi bận đi làm, không kịp xem .” Tôi có áy náy.
“Không không !” Hắn vội vàng xua tay. “Tôi em không cố ý. Nhưng … tối thật sự không đi à?”
mắt mong chờ của hắn sáng mức khiến lời chối nghẹn lại trong cổ họng tôi.
Không hiểu ma xui quỷ khiến gì, tôi gật đầu.
“….”
Hắn lập tức rạng rỡ như trời quang sau mưa, hút một ngụm trà sữa thật to, má phồng cả .
“ ghê! Em đi làm tiếp đi, tôi đợi em!”
10
Tan ca xong cũng đã hơn bảy giờ.
Vừa thay đồ, hiện thông báo tin nhắn chưa đọc .
“Bé cưng, sinh nhật vẻ nha! Bình an, hạnh phúc. 🎂🎂”
Chuyển khoản 1000 tệ, ghi chú: “Tự mua gì ăn nhé, yêu con.”
Mắt tôi hơi nóng .
Tôi nhận tiền, trả lời:
“Cảm ơn , con cũng yêu nhiều. 🤗”
Bước ra khỏi cửa tiệm, đã Cung Dao đang ngồi ở khu chờ game.
“Má! Mấy không vậy? Một ông gánh không nổi mấy tạ các !”
tôi ra, hắn lập tức thoát game, đứng bật dậy.
Trong còn vang tiếng gào thét của đồng đội:
“Anh Dao đừng đi —”
“Không nữa, gà quá.”
Hắn nhét vào túi, tươi rói đi tới.
“Tôi không , anh có tiếp .” Tôi .
“Gà lắm, không .”
Hắn vô thức đưa tay định nắm tay tôi: “Đi nào, dẫn em đi ăn .”
Tôi như bị giật, vội rụt tay lại, lùi một bước.
Vài đồng nghiệp nhìn sang với mắt tò mò.
Tôi da đầu tê rần, vội đẩy hắn ra ngoài:
“Đi đi đi, đi ăn!”
Cung Dao hơi không , quay đầu định gì với đám đồng nghiệp.
Tôi lập tức bịt miệng hắn, gần như kéo lê ra khỏi cửa tiệm.
Phía sau còn vang tiếng cười khúc khích của đồng nghiệp.
Ra tới bên ngoài, tôi mới phát hiện tay vẫn còn bịt miệng hắn.
Hắn chớp mắt, mặt hơi đỏ .
Tôi như bị bỏng, giật tay lại: “…Xin lỗi.”
Hắn chạm nhẹ vào môi, mắt dao động.
“Không … nhưng , em không muốn để khác chuyện chúng ta hả?”
“À, không phải, chỉ … mọi thứ hơi nhanh quá.” Tôi lấp liếm.
Hắn gật đầu, không hỏi thêm, chỉ mắt hơi trầm xuống.
“Không . Vậy đi thôi, dẫn em đi ăn .”
11
Tới nhà hàng.
Hắn nghiêng đầu nhìn tôi: “Không nóng hả? Cởi mũ ra đi.”
“Không nóng… tôi… tôi sợ lạnh.” Tôi đưa tay sờ mũ, bịa đại một lý do.
Hắn liếc nhìn mấy xung quanh đang mặc áo thun, lại nhìn tôi, như có điều suy nghĩ.
móc ra gõ chữ.
“Em trạng không tốt hả? Gầy quá. Tôi có dì bác sĩ Đông y, để tôi hỏi thử cách bồi bổ.”
Tôi vội ngăn lại: “Không cần! Tôi thật sự ổn!”
Hắn không nghe, tay gõ lạch cạch như bay.
“Xong ! Mai tôi đi bốc thuốc, mang tới cho em. Gửi địa chỉ nhà em cho tôi.”
Không cãi nổi, tôi đành gửi địa chỉ căn nhà cũ tồi tàn của qua.
Hắn rốt cuộc mới vẻ.
Sau lại ra hiệu:
“Ăn đeo khẩu trang thì ăn ?”
Tôi chậm rãi tháo khẩu trang, theo phản xạ hơi nghiêng đầu, để vết thương trên trán bị che dưới bóng mũ.
Hắn nhìn tôi một , hình như không phát hiện gì.
Tôi nhẹ nhàng thở ra.
Sau , hắn bắt đầu “tra khảo”.
Thích ăn gì? Ghét ăn gì? Dị ứng gì không? Có thích ăn cay không?
Hỏi một câu, ghi một câu vào ghi chú .
“Phải nhớ kỹ, lần sau mới không gọi nhầm.” Hắn nghiêm túc .
Một góc nào trong tim tôi, lặng lẽ đổ sập.
Chưa từng có ai, cẩn thận ghi nhớ sở thích của tôi như vậy.
Ăn xong, hắn rủ đi xem phim.
Tôi lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi xa có đèn của vòng quay khổng lồ đang nhấp nháy.
“Đi công viên giải trí đi.” Tôi .
Tôi không hôm nay sinh nhật .
Cũng không ra ước mơ trẻ con, chưa từng thành hiện thực ấy — cùng ba đi công viên một lần.
Hắn sững một , sau nở nụ cười rạng rỡ:
“! Đi luôn!”
Vòng quay điểm cao nhất.
Cả thành phố bừng sáng dưới chân, như dải ngân hà lộn ngược.
Tôi nhắm mắt lại, thì thầm trong lòng một câu ước.
Nguyện năm năm tháng tháng đều vẻ. Nguyện… hơi ấm của khoảnh khắc này, có ở lại lâu thêm một .
12
Anh đưa tôi về đầu con hẻm cũ gần nhà.
Đèn đường leo lét, bướm đêm bay vòng quanh quầng sáng.
“Tiêu Tiêu.” Anh gọi tôi lại.
“Hửm?”
“Có … ôm một không?” Anh hỏi rất , các ngón tay vô thức co lại.
Gió đêm nhẹ lướt, làm mái tóc đen trước trán anh lay.
Tôi nhìn trong mắt anh, hình ảnh nhỏ bé của chính , gật đầu.
Anh vừa căng thẳng vừa phấn khích, mặt đỏ bừng, chậm rãi cúi xuống, vòng tay ôm lấy tôi.
Một ôm dè dặt nhưng ấm áp.
Nhịp tim anh, xuyên qua lớp áo mỏng, truyền rõ ràng, vững vàng.
“Vợ à,” Anh vùi mặt vào hõm vai tôi, giọng trầm thấp, mang theo run rẩy khó nhận ra.
“Anh em có không tin.”
“Nhưng ngay nhìn đầu tiên em, anh đã … anh xong .”
“Anh thật sự… rất rất thích em.”
sâu trong hẻm vang tiếng mèo hoang kêu .
Bàn tay đang lơ lửng của tôi cuối cùng cũng hạ xuống, nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo sau lưng anh.
“Ừm.” Tôi nghe chính đáp rất .
Mảnh đất băng giá trong tim, nứt ra thêm một vết sâu.