Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Người đứng các anh, là lão Tứ ở Tây Thành không?”
17
Mặt tên đầu biến sắc.
“Thay tôi nhắn lại với một câu.” Cung Dao chậm rãi nói. “Hỏi xem quen Phúc gia không.”
“Tiện thể nói thêm, tôi họ Cung.”
“Họ Cung?” Tên đầu trợn mắt, giọng dè chừng hẳn: “Họ Cung nào vậy?”
“Đi mà hỏi lão Tứ.” Cung Dao ngước mắt, nhìn sắc lẹm.
Tên đầu toát mồ hôi, chần chừ vài giây rồi lùi sang một bên gọi điện.
Khúm núm nói vài câu xong lại, mặt trắng bệch như giấy.
Thái độ đảo ngược 180 độ.
“À à, hiểu lầm! Đều là hiểu lầm! Người nhà cả mà, nước lớn cuốn trôi miếu Long Vương thôi ha…”
Hắn lau mồ hôi: “Chúng tôi đi liền, đi liền! Làm phiền rồi, làm phiền rồi!”
“Khoan đã.” Cung Dao gọi giật lại.
Tên đầu khựng người.
“Tài khoản.” Cung Dao lấy điện thoại ra. “Tôi chuyển tiền. Còn người này,” hắn chỉ tôi, “xử lý cho sạch.”
Tên đầu vội xua tay: “Không cần! Không cần tiền đâu! Chúng tôi sẽ giải quyết gọn, đảm bảo hắn này không bén mảng tới sòng bài nào ở Lâm thị, không vay được ai nữa!”
“Tài khoản.” Cung Dao lặp lại, giọng dứt khoát.
Tên đành méo mặt đọc số: “Vậy… chuyển năm vạn thôi nhé, gốc nợ là năm vạn mà. Cậu sao…”
Cung Dao không nói gì, chuyển thẳng năm vạn.
“Trước khi đi, dọn sạch đống bừa bộn này.” Hắn bổ sung.
Tên đầu ngơ một chút, rồi đầu quát: “Còn ngẩn ra làm gì! Lấy chổi! Dọn dẹp!”
Một đám côn đồ hùng hổ, phút chốc hóa thành mấy chú lao công, cuống quýt dọn dẹp hiện trường.
tôi này phản ứng kịp, bò tới ôm lấy ống quần tôi:
“Tiêu Tiêu, con trai! biết sai rồi! Bạn con lợi hại như vậy, để nó giúp thêm chút nữa đi…”
Tôi nhắm mắt, dạ dày cuộn lên từng đợt.
Cung Dao cúi người, rút giấy báo nhập học từ tay , nhàng vuốt phẳng nếp gấp.
Rồi sang tên đầu :
“Đem đi luôn. Kiếm cho cái việc gì , đừng để rảnh rỗi, đừng để lại đây.”
Tên gật đầu khúm núm: “Hiểu rồi! Hiểu rồi! đem đi!”
Hai tên đàn xông lên, lôi tôi đứng dậy.
này thật sự hoảng hốt, vùng vẫy hét lên:
“Tiêu Tiêu! Tao là ba mày! Mày không thể đối xử với tao này! Đồ bất hiếu! Mày sẽ báo ứng —”
hét kéo dài dần, rồi biến mất ở cuối hành lang.
giới, cuối cùng yên tĩnh lại.
18
Cánh cửa khép lại.
Dây thần kinh đang căng như dây đàn trong tôi đứt phựt.
Chân mềm nhũn.
Cung Dao kịp thời đỡ lấy tôi, dìu tôi ngồi ghế sofa.
Anh nửa quỳ trước mặt tôi, lại cẩn thận kiểm tra từ trên dưới một lượt.
này nhìn vết thương trên tôi.
mắt anh sắc lạnh: “Họ đánh à?”
Tôi sững người một chút, anh nhìn chằm chằm mình phản ứng ra.
Anh nói là vết thương trên tôi.
tôi không trả lời, anh liền móc điện thoại ra định gọi.
Chắc là lại muốn lại gây sự với đám người kia.
Tôi vội ngăn lại: “Không … là tối hôm kia, tôi đẩy tôi, đầu đập góc bàn.”
“Tối hôm kia?” mắt anh trầm hẳn . “Vậy nên hôm qua đội mũ, đeo khẩu trang suốt?”
Tôi cụp mắt, coi như thừa nhận.
Tôi nghĩ anh sẽ nổi giận, sẽ tra hỏi.
Đợi mãi, chỉ nghe anh hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra.
, anh dang tay, ôm tôi lòng, cực kỳ, cực kỳ .
“ đau không?” Anh vùi mặt hõm cổ tôi, giọng trầm trầm, mang theo sự xót xa khó che giấu.
Sống mũi tôi cay xè, nước mắt không báo trước mà trào ra.
“Không đau.” Giọng nói không kìm được mà nghẹn lại.
Anh muốn ngẩng đầu nhìn tôi, tôi liền ôm chặt lấy anh, không cho anh động.
“Đừng nhìn … bây giờ xấu lắm.”
Cơ thể anh khựng lại một chút, rồi bật cười khẽ.
Lồng ngực rung lên nhè .
“Ngốc thật.” Giọng anh dịu . “Trong mắt anh, nào đẹp.”
Anh dừng lại, vòng tay siết chặt hơn.
“Khóc đẹp.”
Tôi không chịu nổi nữa, vùi mặt vai anh, nước mắt thấm ướt cả áo anh.
Tất cả nỗi sợ hãi, tủi thân, tuyệt vọng — đều vỡ òa trong khoảnh khắc này.
Anh không nói gì cả, chỉ vững vàng ôm tôi, nhàng vỗ lưng tôi.
Như đang dỗ dành một đứa trẻ vừa trải qua cơn hoảng loạn.
“Rồi rồi, không sao nữa.” “Bé cưng đừng sợ, chồng ở đây rồi.” “Từ nay về , anh bảo vệ .”
Tôi khóc đến mức thở không ra hơi, nhưng lại nghe rất rõ tim mình đang sống lại.
Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch.
Ngày một rõ ràng hơn.
“Cảm ơn anh, Cung Dao.” Tôi khàn giọng nói.
19
Anh khẽ “chậc” một , nửa đùa nửa thật: “Muốn cảm ơn anh thật hả?”
“Vậy… anh một cái đi?”
Tôi ngửi mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người anh, lại nhớ tới tin nhắn anh thu hồi tối qua.
Quỷ thần xui khiến nào.
Tôi nghiêng mặt, rất , rất nhanh, chạm tai anh.
“Cảm ơn.”
Cung Dao hóa đá.
Tai đỏ lên với tốc độ nhìn được bằng mắt thường.
Ngay , anh bật ra, xoay tại chỗ hai vòng, tay chân luống cuống, nói năng lắp bắp.
“… thể… đổi chỗ khác không?”
mắt anh lướt về phía môi tôi, rồi như điện giật mà né sang chỗ khác, mặt đỏ đến mức sắp nổ tung.
“Ví… ví dụ như…”
Tôi không đợi anh nói xong.
Đưa tay ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu lên.
Anh cứng người mất hai giây.
Ngay thuận đè tôi sofa — loạn xạ một trận.
Tôi anh đến mức hơi khó thở, đưa tay đẩy anh ra.
Chợt nghe anh hít mạnh một , tôi vội nghiêng đầu: “Sao vậy?”
Anh lại đuổi theo môi tôi: “Không sao, tiếp tục đi.”
Tôi cố sức mặt đi: “Khoan… khoan đã…”
Anh thở gấp, áp tôi, mắt mơ màng: “Sao vậy, vợ?”
Tôi nắm lấy bàn tay vừa rồi anh chặn cửa.
Những ngón tay thon dài, này đã sưng đỏ một mảng, khớp ngón tay đặc biệt nghiêm trọng.
“Tay anh!” Tim tôi thắt lại. “Là cửa kẹp nãy à? Sao không nói sớm!”
Tôi định đi tìm hộp thuốc, anh kéo tôi lại.
“Hộp thuốc không ăn thua đâu.” Anh hít mạnh một . “ lẽ nứt xương rồi, đi bệnh viện.”
Tôi cuống lên: “Vậy mà anh còn…”
“Không sao, không đau.” Anh cố trấn an tôi.
“Đi bệnh viện! Bây giờ đi ngay!” Giọng tôi cứng rắn.
Anh nhìn tôi, bỗng bật cười, ngoan ngoãn gật đầu: “Được, nghe lời vợ.”
20
Đến bệnh viện chụp phim, quả nhiên là ngón trỏ tay nứt xương .
Bó bột.
Vừa ra khỏi quầy y tá, anh bắt đầu than vãn.
“Vợ ơi, làm sao đây, tay không động được rồi.” “Ăn cơm bất tiện, tắm rửa bất tiện.”
Tôi hơi bất lực: “Không còn tay trái sao?”
Anh tựa cằm lên vai tôi, đáng thương vô cùng: “Anh thuận tay , tay trái không dùng quen.”