Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Khi ta đưa chàng thư phòng về, đang định hạ chàng tắm rửa.

Ôn Kỳ Niên lại bất ngờ đẩy ta , ta không đứng vững ngã đất.

Chàng chỉ đứng trên cao nhìn ta.

Chất vấn:

“Công chúa cảm thấy cướp đoạt đồ của người khác, rất có cảm giác tựu sao?”

Khi ta không hiểu, chỉ im lặng.

Tưởng rằng chỉ là mê sảng lúc chàng say rượu.

Nay nghĩ lại, vật của người khác trong miệng chàng, thực là ám chỉ bản chàng.

Chàng trách ta chia rẽ chàng và Hoàng tỷ.

Nhưng lần nữa nghe lại câu nói ấy, ta không còn trầm mặc nữa.

Ta rút một mũi tên, giương cung nhắm thẳng.

“Vút” một tiếng, mũi tên lướt sát qua vành tai Ôn Kỳ Niên.

Lưu lại một vệt máu trên vành tai chàng.

Sau cắm thẳng vào thỏ phía sau lưng chàng không xa.

“Thứ bản công chúa muốn, không cần phải cướp, chỉ cần đường đường chính chính mà lấy.”

Dứt , ta chẳng để tâm đến sắc mặt vừa khiếp sợ vừa tức giận của Ôn Kỳ Niên, thúc ngựa lao thẳng vào rừng sâu.

8

Sau buổi săn, hoàng huynh là người bắt được nhiều mồi nhất.

hoàng cười ha hả:

“Không hổ là Thái tử của trẫm, nói đi, muốn phần thưởng gì?”

Hoàng huynh nghe , liền nhìn về phía ta.

thần không có gì muốn cầu, chi bằng nhường phần thưởng này cho tứ muội.”

Lập tức, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía ta.

Ta lập tức đáp:

đa tạ hoàng huynh.”

hoàng cũng nhìn ta:

“Lâm An, muốn phần thưởng gì?”

Ta đứng dậy, đi ngang qua chỗ Ôn Kỳ Niên, chàng đột nhiên thấp nói:

“Công chúa Lâm An, thần và công chúa Lâm Hoa có hôn ước.”

Ta liếc nhìn chàng, không đáp .

Chỉ mang nụ cười khinh miệt,

Bước qua chàng, quỳ mặt hoàng.

“Hồi hoàng, thần quả thật có điều muốn thỉnh cầu.”

“Ồ? nói thử xem.”

Ta vẫy gọi Thu Họa lại.

“Thu Họa, thị cận của thần, nhỏ cùng thần lớn .

“Nàng và đại lý tự thiếu khanh đại nhân có tình cảm với nhau, thần muốn cầu hoàng ban hôn cho người họ.”

, đại lý tự thiếu khanh, cũng là bạn đồng học với hoàng huynh.

Ta không rõ Thu Họa và chàng ta có mối quan hệ khi nào.

Chỉ biết ở kiếp , nhiều lần cầu với Thu Họa, nhưng Thu Họa không nỡ rời ta một mình nơi phủ, nên luôn chối, cam nguyện ở bên cạnh ta.

Giờ ta sắp gả đi xa, tiền đồ vô định, không muốn kéo Thu Họa cùng ta xứ tha hương.

Lúc này cũng bước quỳ :

“Khởi bẩm bệ hạ, thần quả thực tâm ý với Thu Họa cô nương.”

Thu Họa khẽ kéo áo ta, vẻ mặt lo lắng.

“Công chúa, có phải làm sai điều gì? Vì sao người muốn gả đi?”

Nàng vẫn chưa biết ta sắp rời kinh, ta cũng không định nói.

Chỉ mỉm cười vỗ nhẹ nàng.

“Bản công chúa chẳng lẽ không thể tác cho một đôi nhân duyên tốt đẹp sao?”

hoàng thấy , vui vẻ vô cùng, liền đồng ý.

là một đôi hữu tình, trẫm hồi cung sẽ ban hôn cho người.”

vội kéo Thu Họa tạ ơn, sau lại hướng ta hành lễ.

“Thần đa tạ công chúa điện hạ toàn.”

Ta nửa nghiêm khắc nửa đùa nhìn chàng:

“Đừng vội cảm ơn, ngươi dám đối xử không tốt với Thu Họa, bản công chúa tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.”

9

Trên đường hồi kinh, ta không cưỡi ngựa.

Xe ngựa đi rất chậm, lúc ta sắp thiếp đi, rèm xe đột nhiên bị vén .

của Ôn Kỳ Niên vang bên tai.

“Công chúa đem gả Thu Họa đi, sau này bên cạnh người chẳng phải không còn ai cận hạ nữa sao.”

Một câu khiến ta tỉnh táo hoàn toàn.

Ta ngơ ngác nhìn chàng.

Khi chúng ta là phu thê, suốt ba năm chàng chưa từng hỏi han ta nửa .

Giờ đây chúng ta không còn quan hệ gì, chàng ngược lại lại đến hỏi việc của ta.

Thật là buồn cười.

“Chuyện của bản công chúa, không cần tiểu gia nhà họ Ôn nhọc lòng.”

Ôn Kỳ Niên khẽ mấp máy môi, dường như còn muốn nói điều gì, nhưng ta buông rèm xe .

10

ngày sau, sứ thần Mạc Bắc được cử tới đón dâu vào kinh.

Trong buổi triều sớm, hoàng chính thức tuyên bố việc ta sẽ hòa sang Mạc Bắc.

Ty phục vụ mang đến phục và phượng quan được may gấp rút hoàn .

“Thỉnh công chúa thử phục, có chỗ nào không vừa, lập tức mang về chỉnh sửa.”

Hơn mười cung đứng hàng mặt ta.

Ánh mắt ta lướt qua từng chiếc khay mà họ đang nâng trên .

Ta đứng dậy, bước đến gương đồng, giang rộng .

“Thay phục cho bản cung đi.”

Không lâu sau, người trong gương khác hẳn.

Một phục đỏ rực, đầu đội phượng quan.

Trang sức quý giá không nào tả xiết.

“Không cần sửa nữa, phục rất vừa.”

, xin cáo lui cùng mọi người.”

Bà mụ của Ty phục vụ nói xong, dẫn đoàn người lui .

Ta ngắm nhìn đủ rồi, liền gọi người đến giúp thay y phục.

Bên ngoài tẩm điện bỗng vang một trận ồn ào.

nói đầy gấp gáp của cung canh cửa vang :

“Tiểu gia, đây là tẩm điện của công chúa, không có sự cho phép của công chúa, ngài không thể vào trong.”

“Tránh !”

Ôn Kỳ Niên đầy bực bội truyền vào tai.

Ngay sau , cửa điện bị đá tung.

Ôn Kỳ Niên bất chấp sự cản trở của cung mà xông thẳng vào.

cung giữ cửa vội vàng quỳ xin tội:

“Thỉnh công chúa thứ tội! gia không nghe khuyên can của chúng , kiên quyết xông vào.”

Ta phẩy ,

“Các ngươi lui đi.”

Sau ta quay sang nhìn Ôn Kỳ Niên, lạnh lùng quát:

“Vô lễ! Ngươi có biết tự tiện xông vào tẩm điện của bản công chúa, là tội gì không?”

Ôn Kỳ Niên lại làm như không nghe thấy quở trách của ta, ánh mắt chàng dán chặt vào người ta.

Tùy chỉnh
Danh sách chương