Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta tên Thẩm Minh , đúng như tên gọi, là một “minh ” sáng ngời.
Chỉ tiếc rằng, lại ngu muội chẳng khác gì heo.
Ta là kẻ ngốc mà kinh thành cũng biết.
dù chết rồi hóa thành quỷ, vẫn cứ là ngốc.
Khi hồn phách ta nhẹ bẫng bay , ta còn chưa kịp nhận ra… đã chết.
lòng ta vui vẻ vô cùng, thầm nghĩ rốt cuộc cũng làm được một , khiến tất mọi người đều vui lòng.
Thế nhưng những người phía dưới… lại đều phát điên.
Mẫu thân ta – người vốn mạnh mẽ cứng cỏi – ôm lấy thi lạnh băng ta, khóc đến không tự kiềm chế.
thân ta – vị đại tướng quân oai phong chấn nhiếp bốn phương – chỉ sau một đêm đã tóc bạc như cước, lại còn chủ động dâng binh phù.
Ngay Trúc mã Tạ Lê – người từ nhỏ đã mắng ta là “đồ ngốc” – cũng hai đỏ hoe, một quyền đánh nát cột hành lang, máu me đầm đìa.
Thật kỳ lạ.
chẳng phải vẫn nói ghét ta sao?
Ta lơ lửng giữa không trung, nghĩ mãi không thông.
Rõ ràng ta chỉ muốn làm một , khiến mọi người đều vui vẻ mà thôi.
Nhưng lúc … vì sao bọn họ chẳng những không cười, mà còn đều đang khóc?
Vào buổi yến thưởng hoa đầu xuân năm ấy, thân ta bỗng nhẹ bẫng, phiêu phiêu đãng đãng bay không trung.
Cúi đầu xuống, bên dưới hỗn loạn một mảnh, còn náo nhiệt hơn lúc thượng nguyên đăng hội.
Ta thấy thân, thấy mẫu thân, thấy Trúc mã Tạ Lê – kẻ cười nhạo ta ngu ngốc, lại còn thấy Thái tử ca ca với nụ cười ấm áp.
Cùng với đó… là một “ta” khác, đang được mọi người vây quanh.
“Ta” kia nằm lòng mẫu thân, bên khóe miệng còn dính mảnh vụn đào hoa , trộn lẫn vết đỏ vết trắng, trông vừa bẩn vừa xấu.
“Chà, thật khó coi.” Ta thì thầm lòng, “Nhiều người như vậy, sao nương lại quên lau miệng ta?”
“Thế thì xong rồi, nếu Tạ Lê thấy được, ngoài cười ta ngu, e là còn thêm một tội: luộm thuộm.”
Nhưng rõ ràng, mẫu thân không nghe được tiếng lòng ta.
Hôm nay, nương có gì đó rất lạ.
Là tiểu thư xuất thân thư hương thế gia, từ đến nay nương chú trọng tư thái, bất luận lúc cũng giữ dáng lưng thẳng tắp, nói năng từ tốn.
Thế mà lúc , người lại khom lưng, toàn thân run rẩy, miệng phát ra tiếng nức nở không dứt.
Nương… đang khóc?
Người khóc gì chứ?
“Nương, bắt nạt người sao? Có phải thân lại lén uống rượu người bắt gặp rồi không? Minh giúp người dạy dỗ thân…”
Ủa? Lạ thật.
Ta muốn an ủi người, nhưng chẳng phát ra một chút âm thanh .
“Cứu nàng! Bổn tướng lệnh cứu nàng! Nghe không hiểu sao?!”
Tiếng gầm giận dữ thân vang vọng khắp hoa viên, dọa ngự y bên cạnh run rẩy không thôi.
Thanh âm ấy, thật lớn, còn mang theo một cỗ hoảng loạn mà ta chưa từng nghe qua.
“Cha, người nhỏ tiếng một chút thôi mà.” Ta không nhịn được, lại muốn nói , “Làm như đang giao tranh giữa hai quân không bằng, ầm ĩ vậy sẽ làm người khác sợ đó.”
“Chẳng phải người khoe khoang ta, nói rằng làm đại tướng quân thì phải thế là ‘Thái Sơn sập mà sắc không đổi’, thế là ‘thắng chính là vì lâm nguy không loạn’ sao.”
“Hôm nay sao lại như gặp địch mai phục mà rối loạn vậy.”
“ , sờ sờ lông, hết giận nha~”
Ta bắt chước dáng vẻ thân mỗi lần dỗ ta, đưa định xoa đầu ông.
Kết quả là…
ta xuyên qua đầu thân, giống như chạm vào không khí.
“Sao lại thế được…” Ta ngây người, giơ .
Ta… ta chết rồi sao?
Chỉ ăn một miếng đào hoa , vậy mà cũng chết được?
Hỏng rồi!
Vốn dĩ người kinh thành đã cười nhạo ta là kẻ ngốc, nếu giờ họ biết ta ăn một miếng điểm tâm cũng có làm nghẹn chết, vậy chẳng phải…
Ta nghĩ một hồi, cảm thấy đầu đau quá, bèn dứt khoát không nghĩ nữa.
Thôi kệ, đầu óc ta vốn không , nghĩ nhiều cũng vô ích.
Chết thì chết, dù sao người rồi cũng phải chết, ta chỉ là sớm hơn chút mà thôi.
Cũng may, khi chết ta còn làm được một việc !
Ít muội muội Minh Ngọc và Thái tử ca ca chắc là vui mừng mới phải, bởi vì ta…
Ta quay đầu Thái tử ca ca.
Vị công tử ôn nhuận nở nụ cười với ta, chưa từng nói ta ngốc, lúc sắc âm trầm đến đáng sợ.
Chàng ngẩn người, chằm chằm vào mảnh vụn điểm tâm nơi khóe miệng ta, tối tăm khó đoán.
Lạ thật, ta đã giúp chàng ăn hết món điểm tâm chàng không thích rồi mà, sao chàng vẫn không vui?
Ta lại muội muội Minh Ngọc.
Nàng đứng dưới hành lang, sắc tái nhợt, thân run lẩy bẩy, môi mấp máy nhưng chẳng nói nổi một câu.
Ta lơ lửng giữa không trung, lòng hơi tủi thân.
Sao hai người ấy cũng không vui chứ?
Ta biết Minh Ngọc một lòng muốn làm Thái tử phi, lòng nàng chỉ có Thái tử ca ca…
Vì vậy, yến thưởng hoa hôm nay, muội ấy đã tự làm một đĩa đào hoa , chỉ mong có lấy được cảm tình Thái tử ca ca.
Thế nhưng, thật đáng tiếc, muội ấy giống như bao người khác, đều không biết rằng Thái tử ca ca ghét ngọt .
Đây là một bí mật, là bí mật chỉ ta biết.
Ta thấy Minh Ngọc mong chờ hôm nay đến thế, không muốn muội thất vọng, cũng không muốn Thái tử ca ca khó xử.
Thế là liền len lén dùng bánh củ cải mà ta mang theo, đổi lấy đĩa đào hoa kia.
Rõ ràng mọi đều rất suôn sẻ.
Tuy Minh Ngọc thoáng sững sờ khi thấy điểm tâm đổi, nhưng nghe Thái tử ca ca nói một câu “thích”, muội vẫn thẹn thùng nở nụ cười.
Rõ ràng cũng đều vui vẻ, đến khi…
Ta ăn miếng đào hoa kia.
da, cũng tại ta tham ăn quá!
Ta chỉ không muốn Thái tử ca ca phải ăn thứ mà chàng không thích, cũng không muốn tấm lòng mà muội muội ta chuẩn uổng phí.
Ta chỉ muốn tất mọi người đều vui vẻ.
Vậy mà rốt cuộc vẫn làm hỏng .
Giống như Tạ Lê nói, ta thật sự là quá ngu ngốc.
“Là ! Đĩa đào hoa đó là làm đúng không!”
Tạ Lê như một con báo phát cuồng, xông ra khỏi đám người, một túm chặt cổ Minh Ngọc.
“Rầm” một tiếng, nắm đấm hung hăng nện cây cột hành lang sau lưng Minh Ngọc, dọa nàng ngã ngồi xuống đất, run như cầy sấy.
Ta gấp đến mức đạp chân liên hồi giữa không trung.
Tạ Lê phát cái gì điên chứ? Là ta tự ăn điểm tâm, là ta tự mất mạng, liên quan gì đến Minh Ngọc?
“Đĩa đào hoa đó, là, , làm, đúng, không?” Tạ Lê gằn từng chữ, lại hỏi một lần nữa.
Đôi đào hoa vốn mang theo vẻ bất cần đời , giờ phút đỏ rực, hung hăng đến mức như muốn ăn tươi nuốt sống Minh Ngọc.
“Là muội làm… nhưng mà… nhưng mà Tạ ca ca, muội… muội không… không phải… là…”
Minh Ngọc Tạ Lê dọa đến nói năng lắp bắp, câu cú lộn xộn.
“Tạ thế tử, đây là có ý gì?” Tam hoàng tử tiến đỡ lấy Minh Ngọc, che chắn nàng sau lưng, “Minh Ngọc là muội muội ruột Thẩm Minh , chẳng lẽ nàng lại có …”
Chỉ là lời còn chưa dứt, Tạ Lê đã tung một quyền đánh thẳng tới.
“Tạ Lê! quá vô lễ!” Tam hoàng tử che giận dữ quát lớn, nhưng vẫn một mực bảo vệ Minh Ngọc thật chặt.
Nước Minh Ngọc rơi lã chã như chuỗi ngọc đứt, không ngừng lắc đầu: “Muội thật sự không biết…”
Ta lơ lửng giữa không trung, lòng đau nhói.
Tạ Lê sao lại đối xử với Minh Ngọc như vậy?
Muội ấy rõ ràng rất .
Muội từng thêu khăn thật đẹp ta, từng lén giúp ta làm bài tập ta không biết làm, còn từng đuổi theo phía sau ta ngọt ngào gọi một tiếng “A tỷ”.
Muội là muội muội trên đời .
Ít là kia, muội ấy đã từng đến vậy.
Ta đôi đỏ rực Tạ Lê, bỗng nhớ lại từ rất lâu đây.
Khi ấy có mấy công tử nhà quyền quý cười nhạo ta không phải minh , mà là “ngu như heo”.
Tạ Lê cũng hung dữ trừng với bọn họ như vậy, còn đánh họ kêu cha gọi mẹ, buông lời đe dọa:
“Còn dám ăn nói linh tinh, gia sẽ biến các thành đầu heo thật!”
Nhưng đó là rất lâu về rồi.
Huống hồ, đã từng chính miệng nói:
“Thẩm Minh ? Nói giỡn gì vậy, ta ghét loại ngốc nghếch như nàng.”
Phải rồi, ghét ta .
Vậy mà giờ phát cái gì điên?