Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Tạ Lê là tên ma vương nổi tiếng kinh thành, chuyên thích phá người khác.

Mà người hắn thích phá nhất, chính là ta.

Hồi nhỏ, nương giận ta, bắt ta đứng phạt viện học bài.

Ta nắng phơi đến mơ mơ màng màng, miệng lặp đi lặp lại có mỗi hai câu: “Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang”.

Đột nhiên, một con xinh đẹp vỗ cánh bay ngang trước mặt ta.

Ta lập tỉnh táo, mắt cứ nhìn cánh , miệng thì lộn xộn cả lên:

“Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ… đẹp thật …”

Đọc tới đọc lui, cuối cùng ta không nhịn được , vứt sách sang một , nhấc váy con .

Đang đến thở hồng hộc, thì trên đầu vang lên một giọng nói trẻo mang ý cười:

“Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang. Nhật nguyệt doanh trắc, thần tú liệt chương.”

Ta sững lại, ngẩng đầu lên liền thấy một thiếu niên mặc cẩm y đang ngồi vắt vẻo trên tường, nhướng mày nhìn ta.

“Hàn lai thử vãng, thu thu đông tàng. Nhuận dư thành tuế, luật lữ điều dương.”

Hắn đọc vanh vách không sót một chữ, khóe môi cong lên nụ cười xấu xa:

“Chậc, đầu óc ngươi chứa toàn là hồ dán à? Ta ở nhà nghe ngươi đọc suốt ba ngày rồi, ba tuổi còn thuộc hết, ngươi sao là hai câu ?”

“Khó trách nương ngươi giận bắt ngươi học bài, ha ha ha, ngươi đúng là một đứa ngốc.”

“Ngươi mới ngốc !” Ta đỏ cả mặt, nhặt cục đá ném lên tường.

“Ối chà, còn muốn đánh ta?” Hắn cười đắc ý, “Ta sẽ méc nương ngươi, nói ngươi không học bài, còn sân đuổi .”

“Đừng mà…” Ta hoảng loạn cầu xin.

Thấy ta sợ, hắn vui vẻ.

“Ôi, đáng thương quá à.” Hắn giả vờ lau nước mắt, “Ngươi ngốc thế này phải sao đây? Học mãi không xong, đến nương không cần ngươi . Ngươi chẳng khác nào cỏ dại ven đường, chẳng ai thương ai quý…”

Hắn nheo mắt, lén liếc ta, như thể đang mong đợi ta òa khóc thật to.

, ta lại không khóc.

Ta nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn hắn, ngờ nghệch hỏi:

“Ngươi đúng là kỳ quặc. Ta có học được hay không, thì liên quan đến việc nương có cần ta hay không?”

“Dù cả đời này ta chẳng học thuộc được, nương là nương của ta mà. Người nói ta là minh châu của người, sẽ mãi mãi thương yêu ta.”

Hắn sững lại, nụ cười trên mặt thoáng chốc cứng đờ, mắt hiện lên tia mờ mịt mà ta không hiểu nổi.

“Xì,” hắn quay mặt đi, hừ nhẹ một tiếng, vành tai đỏ bừng,

“Đồ ngốc nhà ngươi thì cái .”

Nói xong câu , hắn liền như con mèo giẫm trúng đuôi, hoảng hốt nhảy xuống khỏi tường, cắm đầu bỏ , chẳng thèm ngoảnh lại.

Từ ngày trở đi, giữa ta và Tạ Lê liền kết một cái “đoản lương”.

Hắn luôn xuất hiện đúng lúc ta vụng về nhất, rồi chẳng chút nương tình mà buông lời châm :

Trư , ngươi quả nhiên là đứa ngốc nhất.”

Sau này lớn thêm một chút, nương mời nữ tiên sinh đến dạy ta và muội muội Minh Ngọc học đàn.

Minh Ngọc học rất nhanh, chẳng bao lâu có thể đàn những khúc nhạc êm tai, dịu dàng.

Còn ta, đến âm chuẩn cơ bản không bắt được, đầu ngón tay như không nghe sai khiến, rõ ràng bấm đúng dây đàn, mà âm thanh phát chói tai khó nghe.

Sợ tiên sinh mắng, Minh Ngọc thường lén dạy ta sau giờ học. Thế mà ta học không vào, gấp đến đổ mồ hôi như tắm.

“Chậc chậc chậc.”

Tiếng tặc lưỡi quen thuộc vang lên cửa sổ.

Không từ bao giờ Tạ Lê đến, nghiêng người tựa vào khung cửa, vẻ mặt đầy trêu .

“Minh Ngọc muội muội, ta khuyên muội đừng phí sức .”

Hắn lười nhác nói: “Ta nghe qua ‘đàn cho trâu nghe’, chứ chưa từng thấy ai đàn cho heo nghe. Trư chính là một kẻ ngốc, không học nổi đâu.”

Hắn quay sang nhìn ta, khóe môi nhếch lên nụ cười xấu xa:

Trư , chẳng lẽ ngươi học đàn là để tham gia tiết Hoa Triều tháng sau? Ta xin ngươi đấy, đừng có đi . Tiếng đập nhân thịt của đầu bếp nhà ta còn dễ nghe hơn tiếng đàn của ngươi. Ngươi mà lên biểu diễn, đảm bảo dọa người ta bỏ sạch!”

“Tạ Lê!”

Ta đến đỏ bừng mặt, vô thức vỗ bàn một cái——

“Rắc!”

Chiếc bàn nhỏ từ gỗ lê vốn rất chắc chắn, mà lại gãy đôi ngay tại chỗ.

Minh Ngọc sững người, nụ cười trên mặt Tạ Lê đông cứng lại thoáng chốc.

Hắn trừng mắt nhìn bàn gãy, lại quay sang nhìn ta, rồi lập phá lên cười như điên.

“Ha ha ha, Trư !”

Hắn cười đến nỗi đập cả tay vào khung cửa, “Không ngờ tên ngốc như ngươi lại là một đại lực sĩ! Còn học đàn , trực tiếp đi thi võ cử luôn cho rồi!”

Ta nhìn chiếc bàn sập, nghe tiếng cười không chút nể nang kia, nước mắt lưng tròng, sắp rơi .

Miệng lưỡi của Tạ Lê, từ trước đến nay đều độc như .

Thế hắn… lại chẳng mỉa mai ta.

Đến ngày Hoa Triều , ta cuối cùng quyết định đi.

Dưới sự giúp đỡ của Minh Ngọc, rốt cuộc ta có thể đàn được một khúc đơn giản, miễn cưỡng coi là hình dạng.

Thế đến khi lên đài biểu diễn, vừa ngồi xuống trước đàn, ta liền quên sạch những tiên sinh và Minh Ngọc dạy.

Tiếng đàn của ta vấp váp, loạn nhịp, không thành khúc.

dưới, lúc đầu là một mảnh yên tĩnh chết lặng, sau , từng đợt tiếng cười khe khẽ vang lên.

“Phì… đây là thư nhà ai ? Nàng đang cưa gỗ à?”

“Con gái tướng quân đấy, chính là con ngốc .”

“Đồ ngốc lên biểu diễn à? Thật thú vị, ha ha ha…”

“Xuống đi xuống đi, đổi người khác đi, khó nghe chết được.”

Mặt ta nóng như thiêu, hận không thể tìm cái hố để chui xuống.

Ngay lúc tay ta cứng đờ, lúng túng đến muốn khóc——

“Bốp, bốp, bốp.”

Tiếng vỗ tay đột ngột vang lên.

Ta quay đầu nhìn âm thanh, thì thấy… là Tạ Lê.

Hắn không còn vẻ cợt nhả ngày thường, mà ngồi thẳng thớm, hai tay vỗ thật mạnh, đôi mắt đào hoa rực rỡ , nhìn ta không chớp.

Thấy ta nhìn hắn, hắn chẳng những không dừng lại, mà vỗ to hơn.

Minh Châu,” hắn chẳng để ý tới ánh mắt khác lạ của mọi người, cất tiếng nói với ta, “Cố lên, ngươi được!”

Lời hắn như một tín hiệu.

“A tỷ, tỷ giỏi nhất!” Minh Ngọc lập đứng dậy, cùng hắn vỗ tay.

Rồi là mẫu thân, rồi là phụ thân, sau ngày nhiều người cùng vỗ tay .

Ngày hôm , vốn là ngày ta xấu hổ nhất, mà vì tiếng vỗ tay cố chấp của Tạ Lê, lại trở thành ký ức ấm áp nhất lòng ta.

hôm sau, ta đến tìm Tạ Lê để cảm tạ, lại thấy dưới mắt hắn bầm một mảng xanh, bước đi cà nhắc.

Ta dò hỏi mới , thì hôm sau khi ta rời khỏi sân khấu, Tạ Lê liền chặn mấy tên công tử khởi đầu trêu , “giao lưu” một phen.

Ta nhịn không được đưa tay định chạm vào vết bầm dưới mắt hắn, mà hắn như phỏng, né sang một đầy mất tự nhiên.

Trư , bổn thiếu gia bảo ngươi đừng đi rồi, ngươi lại không nghe. Nếu không có ta, lần này ngươi mất mặt to rồi.”

Thấy ta mím môi không nói , nhìn vào vết thương trên mặt hắn, hắn thêm lúng túng:

“Thôi thôi thôi, ngươi đừng tưởng ta vì ngươi mà đánh nhau với bọn chúng. Bớt tự mình đa tình đi! Bổn thiếu gia sớm ngứa mắt với mấy tên lắm mồm kia, là nhân tiện dạy dỗ một trận mà thôi!”

Ta chẳng nói , lặng lẽ nhìn hắn.

Ta không hiểu, vì sao một người có thể nói những lời cay nghiệt nhất, lại những việc dịu dàng nhất.

Hắn là người tệ nhất mà ta từng gặp, thế dường như… lại tốt với mình ta.

Hồi ức dần dần tan biến.

Ta nhìn Tạ Lê trước mắt, hắn đứng tại chỗ, ánh mắt gắt gao nhìn hướng Minh Ngọc và Tam hoàng tử rời đi.

Nắm tay hắn khô cạn máu, thân thể còn run nhẹ.

Ta lơ lửng giữa không trung, bỗng thấy ngực mình nghẹn lại.

Tạ Lê, tay ngươi chảy máu rồi, sẽ đau lắm đấy.

Ta đột nhiên có chút hối hận, sớm , hôm ta không nên giận dỗi mà nói câu “Chúng ta đoạn giao, ta không thèm để ý tới ngươi .”

Giờ thì hay rồi, ta muốn nói với hắn một câu…

Hắn lại chẳng thể nghe được .

Thi thể ta, được người ta cẩn thận đưa về phủ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương