Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

 “Xin chào, tôi là Lý – bạn của .”

“Chào anh, tôi là Lâm Hiểu.”

nói dạo này em cũng đang đi xem mắt?”

“Ừ, còn anh thì ?”

“Anh ly hôn năm ngoái, cũng muốn tìm một người nghiêm túc.”

“Có thể hỏi lý do anh ly hôn không ạ?”

“Tính cách không hợp.” – Anh ấy trả lời thẳng thắn.

Chúng tôi trò chuyện một lúc, cảm giác ban ổn.

“Cuối tuần này gặp nhau một lần nhé?” – Lý đề nghị.

“Được thôi.”

“Vậy hẹn em tối thứ , anh sẽ đặt nhà hàng.”

“OK.”

Tắt WeChat, trạng tôi nhẹ nhõm hẳn.

Ít ra, còn những người đàn ông bình thường.

Không phải ai cũng như Vương Kiến Quốc.

Điện thoại lại rung.

Là một số lạ.

Tôi hơi do dự, nhưng nhấc máy.

“A lô?”

“Là Lâm Hiểu phải không?”

Giọng đàn ông, nghe lạ hoắc.

“Là tôi. Anh là ai?”

“Anh là em trai của Vương Kiến Quốc.”

Tôi khựng lại vài giây.

“Có chuyện gì ?”

“Anh chỉ muốn nói vài lời.” – Giọng anh ta nghe nhã nhặn.

“Anh trai anh tính tình hơi bướng, nhưng ra anh ấy không phải người xấu.”

“Vậy à?”

“Chuyện , anh cũng thấy mẹ anh có phần sai.

Nhưng bà ấy cũng chỉ là lo cho anh trai anh thôi…”

“Ừm.” – Tôi đáp, giọng không lạnh lùng cũng chẳng nhiệt tình.

“Chị có thể cho anh tôi một cơ hội không?”

Tôi im lặng vài giây.

“Anh Vương, tôi và anh trai anh không phù hợp.”

“Tại ?”

tôi không muốn yêu một người đàn ông lương tháng 3000 .”

“Nhưng mà…”

“Và thêm nữa,” – tôi cắt lời, “tôi cũng không muốn quen một người 32 tuổi mà bị mẹ kiểm soát.”

“Cô…”

“Còn nữa.” – Tôi bình thản nói, từng chữ một rõ ràng.

“Tôi không có nghĩa vụ nuôi sống cả nhà miệng ăn của các người.”

Nói xong, tôi dập máy.

Chặn số.

Ngồi trên sofa, nhìn ra ánh đèn vàng lấp lánh ngoài cửa sổ.

Tôi bất giác cười.

đình này… rốt cuộc bao mới dừng lại?

Điện thoại lại rung.

Là tin từ Tiểu Mỹ.

“Hiểu Hiểu, vào nhóm xem mắt đi, có chuyện hay!”

Tôi mở nhóm.

Ngay , có người :

“Tôi cũng từng gặp Vương Kiến Quốc! Tháng 11 năm ngoái, dẫn nguyên nhà đi xem mắt, ăn hết 3000 , cuối cùng bắt tôi trả!”

“Tôi cũng vậy! Tháng 3 năm nay!”

“Tôi cũng từng bị! Nhà đúng kiểu chuyên đi ăn chực.”

Tôi nhìn những dòng tin , bỗng thấy… chua xót mà cũng nực cười.

Nhiều cô gái đã từng bị như tôi.

Vậy mà Vương Kiến Quốc còn mạng nạn nhân.

Tôi rời khỏi nhóm, lại cho Tiểu Mỹ:

“Thấy rồi. Nhà có vấn đề sự.”

“Chuẩn luôn. Nhưng ít ra bây ai cũng biết sự rồi.”

“Ừ, cũng tốt.”

“À mà, cuối tuần này cậu gặp người giới thiệu đúng không?”

“Ừ, thứ .”

“Có cảm giác gì không?”

“Còn chưa gặp mà. Gặp rồi biết.”

“Được, chủ nhật nhớ kể cho tớ nhé!”

“Oke~”

Đặt điện thoại xuống, tôi vào phòng tắm.

Dưới vòi sen, dòng nước ấm xối xuống người.

Tôi chợt nhớ lại câu nói của mẹ Vương Kiến Quốc:

“Con gái thì nên sinh nhiều , mới có hạnh phúc.”

Tôi cười.

sinh?

Tôi đã cố gắng rất nhiều rồi.

Cố gắng đi ,

Cố gắng kiếm ,

Cố gắng trở thành phiên bản tốt của chính mình.

Vậy còn phải sinh gì nữa?

sinh bạc, để nuôi cả một đình không phải của mình?

Không.

Tôi không cần thứ “hạnh phúc” .

5.

Tối thứ , tôi và Lý hẹn nhau ở một nhà hàng Âu nằm ngay trung thành phố.

Anh mặc sơ mi trắng, đeo kính, vẻ ngoài trông có vẻ tri thức, điềm đạm.

“Chào em, Lâm Hiểu.”

“Chào anh.”

Chúng tôi ngồi xuống, gọi món.

nói em ở công ty nước ngoài?”

“Ừm, em là trưởng bộ phận.”

“Ghê đấy.” – Anh mỉm cười – “Anh giám đốc kỹ thuật ở công ty IT.”

“Ừ.” – Tôi gật .

“Em thích gì lúc rảnh?”

“Gym, đọc sách, du lịch.”

“Trùng hợp .” – Anh nói – “Anh cũng mê du lịch. Năm ngoái đi Nhật một chuyến.”

“Em cũng từng đi rồi. Tokyo với Osaka.”

Cuộc trò chuyện diễn ra suôn sẻ.

Ít nhất thì… không có ai đi theo nền.

Không có bàn hải sản triệu chờ tôi trả.

Ăn xong, Lý chủ động thanh toán.

“Cảm ơn anh.”

“Không có gì đâu.” – Anh cười – “Lần sau em mời lại nhé.”

“Được thôi.”

Ra khỏi nhà hàng, anh đưa tôi tới trạm xe.

nay nói chuyện rất vui.” – Anh nói – “ vọng có dịp gặp lại?”

“Ừm, được mà.”

“Vậy mình giữ liên lạc nhé?”

“Ừ.”

Về đến nhà, tôi vừa thay đồ xong thì điện thoại reo. Là Tiểu Mỹ.

rồi, kể nhanh!”

“Cũng được.” – Tôi nói – “Ít nhất là người bình thường.”

“Trời đất ơi, tiêu chuẩn cậu bây thấp vậy hả?” – Cô ấy cười.

“Sau khi bị nhà Vương Kiến Quốc dọa một trận, mình cảm thấy ‘bình thường’ đã là điểm cộng rồi.”

“Ờ ha… đúng là ám ảnh sự.”

“À mà đoán xem mình vừa thấy gì?”

“Gì nữa vậy?”

“Trong nhóm xem mắt, Vương Kiến Quốc lại đăng bài.”

“Nói gì?”

“Ảnh bảo, ảnh quyết định tạm thời không đi xem mắt nữa, tập trung phát triển bản thân.”

“Phụt— bị bóc phốt rồi, không còn đường lui gì!”

vậy.”

“Đáng đời.” – Tiểu Mỹ cười lạnh – “Loại người bị bóc phốt là đúng rồi.”

“Ừ.” – Tôi gật .

Cúp máy, tôi đi tắm rồi leo giường.

Nằm , tôi lại nhớ đến buổi gặp với Lý nay.

Cảm giác… cũng không .

Nhưng tôi không .

Một lần gặp, có thể nhìn thấu được điều gì?

Có lẽ… cần thêm vài lần nữa.

Điện thoại rung .

Là tin của Lý .

“Về nhà chưa?”

“Ừ, về rồi.”

nay vui lắm. Chúc ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Tôi đặt điện thoại xuống, nhắm mắt lại.

Hẹn hò tuổi 30, sự rất mệt.

Nhưng tôi không muốn thỏa hiệp.

Không muốn cưới cho xong mà vơ đại một người.

Lại càng không muốn gánh luôn đình miệng ăn của một anh chàng lương ba ngàn.

Sáng sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.

Là mẹ tôi.

“Hiểu Hiểu, nghe nói qua con đi xem mắt?”

“Dạ, giới thiệu.”

“Cảm giác thế nào?”

“Cũng được.”

“Vậy thì tiếp tục tìm hiểu đi, đừng có kén quá.”

“Con biết rồi, mẹ.”

“Còn nhà họ Vương, mẹ thấy con đừng để nữa.”

“Con có bao để đâu.” – Tôi nói – “Chính họ cứ bám con.”

“Thì cũng không thể trách người ta. Là con từ chối họ trước mà.”

Tôi hít sâu một hơi.

“Mẹ, con không muốn nói chuyện này nữa.”

“Rồi rồi rồi, không nói nữa.”

Cúp máy, tôi rời giường, đi rửa mặt.

Buổi trưa, tôi hẹn Tiểu Mỹ ra trung thương mại đi dạo.

“Dạo này da dẻ cậu sáng sủa hẳn nha.” – Tiểu Mỹ cười tủm tỉm.

“Cũng ổn.” – Tôi đáp.

“Do ảnh hưởng bởi anh Lý hả?”

“Không liên quan. là công việc thuận lợi.”

“Cậu gặp anh ấy được mấy lần rồi?”

“Hai lần.”

“Cảm giác ?”

“Ổn, nhưng mình không .”

vậy?”

“Mình cũng không rõ.” – Tôi thở dài – “ do còn ám ảnh đình Vương Kiến Quốc.”

“Ừ… hiểu.” – Tiểu Mỹ phá cười – “Thế thì cứ từ từ mà tìm hiểu.”

“Ừ.”

Khi đi ngang quầy mỹ phẩm, tôi thấy một lọ kem dưỡng mới ra mắt.

“Chị ơi, lọ này dùng thế nào?” – Tôi hỏi cô bán hàng.

“Dòng này tốt lắm chị, chuyên ngừa lão hóa, hiệu quả rõ rệt luôn ạ. Giá là 2 triệu tám một lọ.”

Tôi nghĩ một lát rồi gật :

một lọ.”

“Dạ vâng, em gói ngay cho chị.”

Lúc tính , Tiểu Mỹ quay sang hỏi tôi:

“2800 cho một hũ kem dưỡng, cậu không thấy xót à?”

“Tớ không.” – Tôi cười – “Tớ lương 25.000 một tháng, mua một hũ kem thì ?”

“Cũng đúng!” – Tiểu Mỹ giơ ngón cái – “Phải biết thương mình !”

Ra khỏi trung thương mại, tôi bất giác nhớ đến câu nói của mẹ Vương:

“Con gái kiếm nhiều để gì? Cuối cùng chẳng phải cũng là để chồng à?”

Tôi cười.

Tôi kiếm là để sống tốt .

Không phải để chồng.

Lại càng không phải để nuôi cả một nhà người khác.

Điện thoại rung .

Là tin của Lý :

“Hiểu Hiểu, cuối tuần này cậu có rảnh không? Mình muốn mời cậu đi xem phim.”

“Có .”

“Vậy thứ tối nhé?”

“Ừ, được.”

Tôi đặt điện thoại xuống, trạng dễ chịu.

Ít nhất thì… cuộc sống tiếp tục.

Không phải lần xem mắt nào cũng như Vương Kiến Quốc.

Buổi tối, tôi về đến nhà, laptop, vào lại group xem mắt.

Muốn xem có gì mới không.

Không ngờ lại thấy Vương Kiến Quốc gửi một tin :

“Xin lỗi chuyện trước đây khiến mọi người khó chịu. Tôi đã quyết định sau này sẽ không tham group nữa. Chúc mọi người sớm tìm được hạnh phúc.”

Tôi đọc xong, lặng lẽ thoát khỏi nhóm.

Cuối cùng… cũng yên rồi.

Nằm trên giường, tôi nghĩ lại chuỗi sự việc trong tuần này.

Từ lần gặp cả nhà họ Vương,

Đến việc bị phiền, bị vu khống,

Cho tới nay – mọi chuyện kết thúc.

Tôi bỗng nhiên hiểu ra một điều:

Ba mươi tuổi không phải là hạn cuối.

Mà là một khởi mới.

Tôi có thể lựa chọn kiểu sống mình muốn.

Không cần phải cưới chồng mà hạ thấp tiêu chuẩn.

Càng không cần phải uất ức bản thân chỉ để vừa lòng người khác.

Tôi xứng đáng được sống tốt .

Tùy chỉnh
Danh sách chương