Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Nhà tôi mở xưởng, trước Tết đã thanh toán xong lương thưởng cho công nhân rồi mới cho nghỉ.
Chị dâu cả hí hửng chạy về nhà, thông báo một tin mừng:
“Năm làm ăn tốt lắm, xưởng lãi ròng hẳn 6 triệu 680 nghìn tệ!”
Vừa nghe xong, bố mẹ tôi mừng đến suýt nhảy dựng lên.
Anh hai liền giục bố mẹ nhanh chóng chia .
Bố mẹ vào ngủ, đóng cửa bàn bạc rất lâu rồi mới bước ra.
Mẹ nở nụ cười rạng rỡ, cất :
“Anh cả, anh hai vất vả rồi, mỗi nhà chia 3 triệu nhé.”
Hai ông anh tôi mừng rỡ nhảy dựng lên, không ngừng cảm ơn bố mẹ.
Còn tim tôi thì khựng lại một nhịp.
Tôi vừa mở miệng thì bố đã trừng mắt, rũ tàn thu//ốc rồi nghiêm giọng nói:
“Chúng tao rồi, giữ lại 600 nghìn. Con Mập lấy 80 nghìn là được.”
Sắc tôi trầm xuống, mẹ vội vàng nói thêm:
“80 nghìn cũng đâu ít. Con Mập này chắc chẳng được, số đó dành dưỡng còn hơn.”
Họ cứ gọi tôi là “Con Mập”, lại quên mất vì sao tôi mập bây giờ.
Vài năm gần đây xưởng làm ăn bấp bênh, thiếu công nhân nữ thì tôi vào chỗ, thiếu người làm kinh doanh thì tôi ra chạy thị trường.
Ăn uống nhậu nhẹt suốt ngày, lại thường xuyên thức đêm, khiến quá trình trao đổi chất của tôi rối loạn, ngày càng béo không kiểm soát.
Anh cả thì ngồi mát hưởng danh giám đốc, trà nước câu cá ra chẳng quan tâm gì hết.
Chị dâu phụ trách phát lương, suốt một năm trời tôi chưa từng nhận được lấy một xu.
Còn nhà anh hai thì quanh năm đi chơi, chẳng mó tay vào việc gì, đúng kiểu “làm sếp du lịch”.
Họ đâu biết, hiệu quả kinh doanh năm khởi sắc là nhờ tôi giới thiệu được mấy khách hàng lớn.
Bố mẹ thiên vị trắng trợn khiến tôi lòng.
Tôi siết chặt cái túi vải cũ kỹ trong lòng.
Bên trong là thẻ ngân hàng đựng khoản lợi nhuận hàng chục triệu tôi kiếm được nhờ đầu tư trong năm.
Ban đầu tôi mang số đó ra mở rộng làm ăn, rồi hiếu kính bố mẹ.
giờ thì thôi. Tôi thắt chặt miệng túi lại, ai cũng đừng hòng lấy đi một xu nào từ tôi.
“Bố mẹ, hai người sự muốn chia này à?”
Bố khinh khỉnh cười:
“Sao? Mày tưởng mày cũng xứng chia hai thằng anh mày chắc?”
Mẹ cũng không vừa, nhìn tôi đầy trách móc:
“Con Mập, con là con gái, dựa vào chồng và gia đình, có 80 nghìn trong tay là tốt lắm rồi.”
Hai nhà anh chị cùng lên đồng tình:
“Đúng đó, xưởng đã bao ăn bao cho mày rồi, còn đòi gì nữa?”
Tôi cười nhìn cặp bố mẹ thiên vị trước .
“Tôi không cần nhiều. hai người chắc chắn chỉ giữ lại từng đó thôi sao? này nếu lỡ ốm đau bệnh tật, hai ông anh có chịu bỏ chạy chữa không?”
“Lòng người khó đoán, tôi khuyên hai người nên nghĩ xa một chút.”
Mẹ tôi lập tức nổi giận đùng đùng:
“Đồ con bất hiếu, mày đang rủa ai đấy hả?”
Bố thì giận quá ném cả đầu thu//ốc đang cháy về phía tôi.
Tôi tránh không kịp, bị bỏng một vết trên mu bàn tay, đau đến nhói buốt.
Hai nhà anh chị thì lùng lên :
“Bố mẹ còn khỏe mạnh, nếu có gì không ổn thì cũng là hai nhà bọn anh lo, đến lượt mày xen vào chắc?”
Nói đến mức này rồi, tôi cũng chẳng còn gì nói nữa.
Chỉ bình thản cầm điện thoại lên, bật đoạn ghi âm vừa thu được.
Từng câu từng chữ rõ ràng vang lên trong không khí ngột ngạt:
“Lời các anh chị tôi đã ghi âm lại rồi, bố mẹ cũng nghe hết rồi đấy. Đây là bằng chứng.”
Cả nhà lập tức mũi xám ngoét vì tức giận.
2
ăn mừng nhà vừa phát tài, hai chị dâu mở tiệc mời cơm.
Trên bàn ăn, chị dâu cả hào phóng lì xì cho em gái ruột vừa tốt nghiệp đại học – Giang Dao – một bao 88.000 tệ.
Tôi ngồi đó, mắt đỏ hoe.
Thứ người ta chẳng cần tốn một giọt mồ hôi cũng có được, lại là điều tôi cố gắng cả năm cũng không tới.
Bố mẹ thì ra vẻ hào phóng, không tiếc lời khen ngợi Giang Dao:
“Trời ơi, nhìn con bé kìa, vừa xinh xắn vừa có học thức, bao lì xì này là hoàn toàn xứng đáng!”
Cả nhà quây quanh Giang Dao – cô em gái yếu ớt, e thẹn – rồi bắt đầu chuyển sang chủ đề bạn .
Không ai nhận ra, khi chị hai nói muốn giới thiệu bạn cho Giang Dao,
Anh cả khựng người một chút, còn Giang Dao thì lén liếc nhìn anh, ánh mắt thoáng đỏ, rồi cúi gằm đầu xuống.
Chị dâu cả lại cứ tưởng em mình ngượng ngùng, còn cười cười trêu chọc.
Tôi thì vừa ăn vừa hóng drama, giống đang xem một vở diễn gia đình sống động.
Mẹ tôi dùng đũa gõ lên tay tôi:
“Chỉ biết ăn thôi! Nhìn con xem, mập đến mức này rồi, cái tuổi này còn không chịu lo lấy chồng, chẳng lẽ muốn bố mẹ nuôi con đến ?”
Tôi bĩu môi, nói cho cả nhà biết mình đang có bạn .
Chị dâu cả lại ra hiệu đầy thần bí, bảo mọi người im lặng nghe cô ta nói:
“Vừa đúng dịp! xưởng mình có anh quản lý kinh doanh, vợ anh mới mất. Tôi thấy con Mập cho ảnh là quá hợp lý luôn.”
Bố tôi trầm ngâm vài giây, rồi hỏi:
“Con dâu cả nói lão Lâm đấy hả?”
Tôi giật mình, giận sôi m//áu:
“Chị dâu! Ông Lâm đó năm năm mươi rồi, còn tôi mới hai mấy! Chị có ý gì vậy hả?”
Chị dâu cả hừ :
“Thì sao? Người ta có mối lớn trong tay, mỗi năm đem về cho nhà mình mấy chục vạn. Em có gì chê?”
Tôi cười nhạt. Ra là vì này.
Dạo gần đây ông Lâm có ý nhảy việc, chị ta lại muốn dùng tôi trói chân ông . Đúng là độc ác hết chỗ nói.
“Bố mẹ, hai người cũng nghĩ vậy sao? Muốn tôi cho một ông đủ tuổi làm bố mình à?”
Bố im lặng.
Mẹ chậm rãi nói:
“Nếu con sự không lấy được chồng thì… ông Lâm cũng không tệ…”
Bao uất ức tích tụ suốt thời gian qua khiến tôi không chịu nổi nữa.
Tôi bất ngờ hất tung khăn trải bàn, giật lấy đĩa rồi ném thẳng xuống đất.
Đồ ăn trên bàn văng tứ tung.
Cả nhà giật bắn người, đứng dậy hết, không ai biết làm sao tôi.
Anh hai nóng tính, siết chặt nắm đấm đánh tôi.
Tôi lập tức chộp lấy cây nĩa trên bàn, chỉ thẳng vào anh ta:
“Anh dám động vào tôi, tôi đâ/m ch//ết đấy!”
Vẻ tôi hoàn toàn không đang nói đùa, chị hai hoảng hốt kéo anh lại:
“Thôi đi, mùng Tết mùng nhất, lỡ bị thương thì chẳng hay ho gì.”
Bố mẹ bị dọa đến mức ngồi phịch xuống ghế, thở dốc từng hơi.
Chị dâu cả tức đến run người, vừa lau đồ ăn bắn tung tóe trên người vừa nghiến răng ken két.
Giang Dao sợ đến mức đỏ mắt, anh cả thì lén kéo tay cô ta dưới gầm bàn.
Tôi giọng hừ một :
“Một lũ yêu ma quỷ quái!”
Mấy bà con họ hàng chứng kiến cảnh tượng này, ai nấy đều vội vàng kiếm cớ rút lui.
Bố tôi hồi thần lại, chỉ tay vào tôi chửi:
“Không thì thôi! nhà làm bà cô suốt đời cũng được!”
Tôi không tin nổi những lời xúc phạm đó lại phát ra từ miệng bố ruột mình.
Mệt mỏi đến cùng cực.
Tôi lê bước ra , khi rời đi chỉ lại một câu:
“Quên nói mọi người, tôi có bạn rồi. Chúng tôi đang bàn kết hôn.”
3
Bọn họ sập mạnh cửa riêng lại.
lưng tôi là chị dâu cười nhạo:
“Làm sao có chứ? Nó quanh năm suốt tháng xưởng, mỗi tuần chỉ nghỉ đúng một ngày, lấy đâu ra thời gian ra kiếm bạn ?”
Tôi còn nghe thấy mẹ thở phào nhẹ nhõm:
“Xem ra con bé lừa chúng ta rồi. Con dâu cả à, của lão Lâm, con nghĩ cách giải quyết đi. Cần thiết thì dùng chút thủ đoạn cũng được.”
Một luồng tức giận cuộn trào trong lòng tôi. Ngay khoảnh khắc đó, tôi biết mình không trông mong gì thêm bố mẹ nữa.
Chị dâu nói đúng, tôi sự chỉ được nghỉ mỗi tuần một ngày.
ngày đó đã cho tôi cơ hội lấy ít đi đầu tư. Có lẽ nhờ may mắn và được cô bạn thân giúp đỡ, tài sản của tôi năm này qua năm khác cứ tăng dần.
Còn bạn ? Ai nói là tôi ra tìm?
Sao anh không chủ động đến tôi?
Mặc dù công nhân trong xưởng đều đã nghỉ Tết, buổi tiệc cuối năm của khối quản lý trung cao vẫn được chị hai tổ chức thường lệ.
Trong bữa tiệc, chị dâu cả không cam tâm bước lại gần, đưa tôi một ly rư//ợu:
“Con Mập… à không, Man Man này, em nhìn lão Lâm hôm xem, vest bảnh bao, ra cũng đâu đến nỗi lắm đúng không? Nhìn kỹ vài lần thấy cũng phong độ ra phết.”
Tôi lườm chị ta một cái:
“ thì chị tự đi lấy ông đi. Hoặc em gái chị – Giang Dao – cho ông , chẳng càng hợp hơn sao?”
Chị ta thấy tôi không lọt chiêu, tức giận quay phắt người bỏ đi, chạy sang chỗ lão Lâm thì thầm gì đó.
Chẳng bao lâu , lão Lâm đi về phía tôi.
“Trần Man Man, chị dâu em nói là à?”
Tôi giả vờ không hiểu:
“Chị dâu tôi nói gì cơ?”
“Cô nói hôm là tiệc xem mắt của chúng ta. Tôi cũng khá có cảm tình em. Nếu em đồng ý, tôi có lại làm việc cho xưởng mình.”
Tôi nhạt từ chối:
“Xin lỗi, tôi không hứng thú. Hơn nữa, tôi đã nói rõ chị dâu là tôi có bạn rồi, ai ngờ chị lại không tin.”
Lão Lâm xấu hổ gãi mũi, lặng lẽ quay đi.
Tôi nhìn ly rư//ợu trong tay, khẽ nhíu mày.
Chiêu trò của chị dâu đúng là rẻ .
Giang Dao đang trốn dưới tán cây, lén nhìn tay của anh cả và chị dâu đang nắm chặt nhau, đôi mắt đầy ghen tỵ.
Tôi vừa đi ngang qua thì bất ngờ bị cô ta giật lấy ly rư//ợu, ngửa cổ tu sạch trong một hơi.
Tôi tròn mắt. Trò này… đúng là mệnh rồi.
Chị dâu vốn ranh mãnh. Biết người say sẽ cần chỗ nghỉ, hôm còn cố tình sắp xếp sẵn một nghỉ trong xưởng.
Tôi lặng lẽ nhìn lão Lâm và Giang Dao lần lượt bước vào nghỉ.
Chưa đầy một lúc , trong đó vang lên một hét thất thanh.
Ngay đó, lão Lâm gặp ma lao ra .
“Đồ… đồ khốn…”
Chị dâu đang cười đắc ý, xông đến túm tôi thì quay đầu lại – tôi vẫn đang đứng kế bên.
Chị ta ch//ết lặng, sắc tái mét.
Một đám người ùa vào nghỉ.
Chỉ thấy Giang Dao mũi đỏ bừng, bị tát một cái rõ ràng in dấu, miệng còn lẩm bẩm:
“Nóng quá… nóng quá…”
Anh cả và chị dâu đứng hình, mỗi người lại có tâm tư khác nhau.
Họ quay sang chất vấn lão Lâm đã làm gì.
Lão Lâm kêu oan ầm trời:
“Tôi oan ! Tôi đàng hoàng, đường đường , sao có làm đó? Trong có lắp camera, mọi người xem là rõ!”
Camera ghi lại cảnh lão Lâm đang nằm nghỉ, còn Giang Dao thì chủ động nhào đến, dính lấy không buông.
Mọi thứ hoàn toàn là do cô ta chủ động.
Trước chứng cứ rành rành, lão Lâm tức giận không đâu cho hết:
“Tôi bao nhiêu tuổi đầu rồi còn bị nhà các người gài bẫy ! Giờ các người có hai lựa chọn: hoặc Giang Dao cho tôi, hoặc bồi thường , tôi nghỉ việc!”
Chị dâu run rẩy môi, mắt đầy kinh ngạc và bàng hoàng.
Còn tôi thì bật cười.
Chị ta không thường giao du đám nhân viên cấp thấp, nên không biết rằng – lão Lâm “chỗ đó” vốn đã sớm bất lực.
Ly rư//ợu đó cùng lắm chỉ khiến ông ta choáng váng chứ không nào gây ra tác dụng kích thích gì.
Vô tình chị ta lại giúp Giang Dao giữ được trinh tiết.
Cả nhà đều biết vở kịch đêm là nhắm vào tôi.
cuối cùng, tôi vẫn an toàn đứng đây.
Chị dâu lườm tôi, ánh mắt đầy độc ác.
Tôi tiến lại gần, thấp giọng tặc lưỡi:
“Quả là một vở diễn hay. Chỉ tiếc… kẻ bị sập bẫy lại không là tôi.”