Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1.

Điện trên rung liên tục, là mẹ gọi.

Tôi thấy hơi lạ—giờ này bình thường bà đang ngủ trưa mới phải.

trượt để nghe máy, đầu dây kia đã hét ầm lên:

“Có phải mày thẻ bảo hiểm y tế của tao không?! Mày dám quẹt thẻ bảo hiểm của tao hả?!”

Tôi ngớ người, theo phản xạ đưa điện ra xa một chút.

“Mẹ nói gì cơ?”

“Còn giả vờ?! Tin nhắn gửi thẳng vào máy tao rồi đây này. Mày mua cái gì mà tận năm mươi hai tệ tám?!”

Giọng mẹ đầy giận, phía sau dường như còn có tiếng hàng xóm hỏi han mơ hồ.

Chắc lúc này bà đang la hét đến mức cả xóm đều nghe thấy.

Tối qua tôi bị sốt, có đi mua thu//ốc hạ sốt, chắc là khoản tiền .

Tôi hít sâu, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

“Mẹ, mẹ nhìn kỹ lại đi, là con thẻ của con để khám bệnh. Chỉ là con từng liên kết số điện của mẹ để nhận tin nhắn, tiền trừ trong tài khoản bảo hiểm của con, không đụng tới một xu của mẹ…”

Mẹ hoàn toàn không để tôi nói hết, dứt khoát ngắt .

“Mày liên kết số của tao làm gì? Rõ ràng có tật giật mình! Tao nói cho mày biết, tiền trong thẻ này là tiền cứu mạng của tao!”

“Mày giờ to gan thật đấy, học được trò giở thói luồn cúi, dám lén lút lấy tiền mẹ? Học hành đến đổ xuống bụng chó hết rồi hả? Chỉ biết ăn bám!”

Tôi còn định giải thích thêm, nhưng mẹ càng nói càng hăng, giọng đầy thất vọng như tôi là đứa con bất hiếu nhất trần đời:

“Tao không nghe mấy lươn lẹo của mày đâu. Dám quẹt trộm thẻ bảo hiểm của mẹ, mày làm được chuyện như ? Nuôi mày lớn ngần này đúng là uổng phí!”

Cảm giác bất lực cuộn lên, ngay nhấn chìm ý định biện minh ban nãy của tôi.

Con gái ốm, mẹ không hỏi một câu quan , chỉ chăm chăm vào cái thẻ bảo hiểm y tế và khoản tiền 52.8 tệ vốn chẳng đủ ai phát tài.

Tôi im lặng, lắng nghe tiếng mẹ mắng mỏ xa dần qua điện —chắc bà đang quay sang kể lể với ai :

“Thấy chưa, bọn trẻ bây giờ ấy mà, chẳng dạy nổi, hư đốn hết chỗ nói…”

Điện bị dập cái rụp, tôi nhìn chằm chằm vào màn hình tắt, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng tháng trước.

Em trai tôi nằm ườn trên sofa chơi game, hờ hững buột miệng: đồ mới trong game nhìn ngầu đấy, nhưng mắc quá.

Mẹ khi ấy đang lau sàn, nghe xong bỏ lau nhà, chạy tới nhìn đầy âu yếm:

“Bao nhiêu tiền? Để mẹ cho.”

Ngày hôm sau, ba vạn tệ đã được chuyển thẳng vào tài khoản em trai.

hét lên sung sướng, mẹ tôi thì không những không thấy gì sai, mà còn tươi cười khen ngợi:

“Con trai thì phải có chút sở thích chứ, còn hơn đi lêu lổng ngoài. Con mẹ đúng là hiểu chuyện!”

Còn tôi, chỉ hơn năm mươi tệ tiền của chính mình, lại bị chụp mũ là ăn bám.

Em trai – người “nối dõi tông đường” – nạp ba vạn chơi game thì là “biết suy nghĩ”?

Tôi khẽ nhếch môi—cái sự thiên vị này đúng là vô đối.

Tan làm xong, tôi vội vã về nhà.

Mẹ tôi thiên vị đâu phải chuyện mới, nhưng cái kiểu vu oan trắng trợn như hôm nay thì tôi không nhẫn nhịn.

vào nhà, thấy em trai gác chân tivi ngoài phòng khách, mẹ thì đang bận cắt trái trong bếp.

Như không thấy tôi, bà bê đĩa trái thẳng ra trước mặt em trai:

“Con trai , ăn trái bổ sung vitamin nè.”

Sau mới lơ đãng liếc nhìn túi trái xịn tôi để trên , nhíu mày:

“Lại hoang phí rồi. Trái này nhìn là biết đắt. Mày kiếm được bao nhiêu tiền mà xài sang thế hả?”

Tôi không đáp , cố gắng giữ bình tĩnh để nhắc lại chuyện bảo hiểm lúc trưa.

“Mẹ, chuyện thẻ bảo hiểm trưa nay, con nói lại , thật sự là con thẻ của con, chỉ có liên kết với số mẹ thôi.”

“Nếu mẹ không tin, mai con có lên cơ quan bảo hiểm in sao kê cho mẹ .”

Mẹ phẩy tay, giả bộ không quan :

“Thôi được rồi, có chút chuyện mà nói hoài. Quẹt thì quẹt, sau này đừng đụng tới thẻ của mẹ là được.”

Ngữ khí của bà chẳng khác gì đang ám chỉ tôi làm lớn chuyện, còn bà thì độ lượng không chấp.

“Không phải con của mẹ! Là mẹ…”

Tôi nghẹn lại, nhìn biểu cảm “không muốn nghe” của bà, định nói đành nuốt xuống.

Thấy tôi không phản bác , bà mới hài đưa tôi một quả táo.

mà, mấy hôm trước em con đi nhà, vị trí với thiết kế cũng được lắm.”

Tôi hiểu rồi, sao hôm nay bà dễ nói chuyện bất ngờ —ra là có chuyện nhờ vả.

“Chỉ là phần tiền đặt cọc vẫn thiếu một chút. Con làm bao nhiêu năm chắc cũng dành dụm được ít nhiều rồi? Con ứng trước giúp em một phần, sau này từ từ trả lại. Chị em ruột mà, phải biết giúp đỡ nhau…”

Tôi lạnh giọng cắt ngang:

ra ở nhà ‘tĩnh mấy năm’ mà không tiết kiệm được đồng nào?”

Em trai phụng phịu làu bàu.

Mặt mẹ sầm lại, chút dịu dàng giả tạo khi nãy tan biến không còn sót mảnh.

“Tôi nói cho cô biết, hai đứa tụi bây sao mà giống nhau được? Em trai cô là độc đinh của nhà này, còn phải chuyện nối dõi!”

“Cô sau này gả đi rồi cũng là người nhà khác. Giờ không cho em thì trông mong vào ai?!”

Bà càng nói càng bức xúc, như tôi thắc mắc là tội bất hiếu tày trời.

“Độc đinh.” “Người nhà khác.”

Ra là .

nên tôi là ngụy biện. Tiền tôi là “tiền của nhà”, phải dâng lên để dọn đường cho cái người “nối dõi”.

Không phải bà không hiểu.

Chỉ là bà cố tình không muốn hiểu tôi mà thôi.

Tôi không muốn nhìn thấy bộ dạng coi mọi chuyện là lẽ đương nhiên của họ , liền đứng dậy bỏ đi.

Sau lưng là tiếng mẹ oán trách:

“Nói hai câu là bỏ đi, chẳng hiểu chuyện gì cả. Đúng là đồ vong ân phụ nghĩa!”

2.

Từ sau vụ “tin nhắn bảo hiểm y tế”, tôi dần cắt giảm liên lạc với gia đình.

mà đến một chiều cuối tuần, mẹ lại bất ngờ gọi điện.

“Tiểu Dạ, tối về nhà ăn cơm đi, mẹ làm mấy con thích ăn.”

tôi thoáng mềm đi trước sự quan đột ngột ấy.

Có lẽ… trong mẹ, vẫn còn nhớ tới đứa con gái này?

Tối đến, bước vào cửa, mùi thức ăn thơm phức đã tràn ngập không gian.

Trên đã bày sẵn đầy , toàn là mặn, toàn là khẩu vị mà em trai tôi thích.

“Về rồi ? Mau rửa tay ăn cơm.” Mẹ bê tô canh từ bếp ra, vẫy tôi lại ngồi xuống.

Em trai đã ngồi vào ghế giữa , tay đưa đũa gắp lấy con tôm to nhất.

Tôi ngồi xuống, mắt lướt qua đĩa thịt kho tàu, chỉ gắp một miếng rau xanh cho có lệ.

Thấy , mẹ múc một muôi thịt kho đầy ụ bỏ vào bát tôi, không cho từ chối.

“Ăn đi, mẹ làm riêng cho con đấy, nhìn con gầy quá trời.”

“Mẹ, dạo này con đang giảm mỡ, không ăn đồ nhiều dầu mỡ được đâu ạ.”

Tôi cố gắng giải thích, định gắp miếng thịt béo nhất ra ngoài.

“Giảm gì mà giảm, sức khỏe mới là quan trọng! Mẹ làm cho con ăn là cho con, sao con không hiểu?”

“Con nhìn em con mà học tập, mẹ nấu gì là ăn nấy, đâu có kén chọn.”

nói, mẹ gắp thêm hai con tôm to vào bát em trai.

Em thì cắm cúi ăn, đáp lấy lệ một câu.

Ha, nói là ăn gì cũng được sao? Chẳng phải trên toàn thích đấy ? Có nào là tôi thích đâu?

Tôi nhìn chằm chằm vào miếng thịt kho bóng nhẫy trong bát, dạ dày bỗng trào lên cảm giác khó chịu.

Tôi đã nói rất rõ với mẹ từ một năm trước, rằng tôi bắt đầu tập gym, ăn uống thanh đạm.

Thịt kho béo ngậy thế này, bình thường tôi chẳng bao giờ động tới.

Khi mẹ chỉ bĩu môi, hờ hững mắng tôi là “bày vẽ, kiểu cách”.

“Còn ngồi đơ ra làm gì? Ăn mau lên chứ.” Mẹ giục, ánh mắt đầy thúc ép, như nếu tôi không ăn hết chỗ thịt ấy là phụ tấm của bà.

Tôi hít sâu, đũa đẩy miếng thịt béo qua một , cố giữ giọng bình tĩnh:

“Mẹ, con thật sự không ăn thịt mỡ được. Con cũng nói rất nhiều rồi, chế độ ăn của con giờ không hợp với đồ dầu mỡ.”

“Ối giời ơi, thỉnh thoảng ăn một thì sao? Mẹ cực khổ nấu, con không ăn là làm mẹ mất mặt đấy!”

Em trai cũng chen vào với giọng lành lạnh:

“Chị, mẹ nấu riêng cho chị đấy, đừng phá hỏng bầu không khí.”

Khoảnh khắc , tôi chợt hiểu rất rõ: cái gọi là “nấu chị thích ăn”—chẳng qua chỉ là một cái cớ.

Tôi đúng ra phải đoán được. Mẹ tôi, từ trước đến nay có bao giờ quan đến thói quen của tôi?

Tôi nhìn ánh mắt đầy áp lực của mẹ, lại cúi nhìn miếng thịt mỡ trong bát—đột nhiên chẳng còn chút vị giác nào.

“Con no rồi. Nếu không có gì quan trọng thì con xin phép về trước.”

Thấy tôi không còn nhún nhường như mọi , mẹ mới vội vàng níu tôi lại, bảo có chuyện quan trọng muốn .

Hóa ra, cái gọi là “chuyện quan trọng” ấy, chính là—bà đã sắp xếp cho tôi một buổi mắt, vài hôm phải đi gặp người .

“Là bác Vương giới thiệu , điều kiện ấy rất tốt! Mẹ phải nhờ vả mãi bác ấy mới chịu làm mối, con đừng làm mẹ mất mặt!”

Nghe giọng đầy háo hức của bà, tôi chỉ thấy mệt mỏi.

“Mẹ, con nói rất nhiều rồi, bây giờ con chưa muốn yêu đương. Sự nghiệp của con đang ở giai đoạn phát triển.”

“Con gái quá ba mươi là ế đấy con ạ! Mẹ là cho con thôi! Sau này già rồi, một mình cô đơn thì sao?”

Bà lại cắt ngang tôi bằng giọng nôn nóng, cứ như tôi là hàng tồn kho bán mãi không ai mua.

“Con nhìn em trai con đi, có bạn gái rồi, sắp có nhà luôn. Còn con? Con có gì?”

Lại là câu nói “con có gì”.

Trong mắt mẹ, bao nhiêu nỗ lực, thành tựu của tôi—không bằng em trai tôi chỉ … là con trai.

Mà cái “đứa con trai giỏi giang, hiểu chuyện” ấy—có gì là do tự làm nên?

“Con có gì không quan trọng. Quan trọng là—con không cần dựa vào hôn nhân để chứng minh giá trị bản thân.”

“Vớ vẩn! Mày mà không lấy chồng, tao với ba mày ch//ết cũng không nhắm mắt nổi! này mày nhất định phải đi, tao đã đồng ý với người rồi!” Mẹ gầm lên, đưa ra tối hậu thư không chút thương lượng.

“Mày có biết mẹ phải nợ bao nhiêu ân tình chuyện này không hả?”

Cuối cùng, tôi vẫn phải đi.

Tôi hiểu tính mẹ—nếu không đi, tôi sẽ phải hứng cả một trận mưa điện và những chỉ trích kéo dài bất tận.

3.

Tại nhà hàng, tôi gặp “anh công chức điều kiện cực tốt” mà mẹ nhắc đến.

Chưa ngồi được mười phút, anh đã bắt đầu từ thời tiểu học làm lớp trưởng, rồi thao thao bất tuyệt đến chuyện hiện tại trong cơ quan bị chèn ép, tài năng không ai phát hiện.

Cuối cùng, anh khéo léo bày tỏ mong muốn sau khi kết hôn, vợ nên nghỉ ở nhà, chuyên chăm sóc con cái và phụng dưỡng cha mẹ.

“Phụ nữ ấy mà, vẫn nên lấy gia đình làm trọng.”

Tôi cười mỉm, thỉnh thoảng gật đầu cho có, trong thì trống rỗng đến tê dại.

Tan buổi gặp, tôi nhắn tin cho mẹ:

[Không hợp. Khác biệt quan điểm quá nhiều.]

Điện gần như gọi lại ngay .

“Sao mà không hợp? Người có gì không tốt?”

“Anh yêu cầu con sau khi cưới phải nghỉ .”

“Thế thì sao? Ở nhà chồng dạy con chẳng phải tốt hơn ? Còn đỡ phải bôn ba ngoài xã hội, mẹ nghĩ cho con đấy!”

“Công của con thì suốt ngày tăng ca, chẳng có tương lai gì. Con không bằng em trai con…”

Tôi nâng cao giọng, cắt ngang bài ca sắp được cất lên mang tên “tán tụng em trai”.

“Đây là cuộc của con, là lựa chọn của con! Mong mẹ tôn trọng. Con đã nói không muốn mắt, sao mẹ cứ ép buộc?”

Đầu dây kia im lặng vài giây, rồi giọng bà nghẹn ngào, đầy thất vọng và tủi thân:

“Được rồi, được rồi, mẹ không xen vào ! Mẹ khổ cực cho con, chạy vạy đủ kiểu, cuối cùng lại thành người sai! Cứ ương bướng đi, sau này mày thế nào! Mẹ đúng là xui xẻo mới sinh ra đứa con gái không hiểu chuyện như mày…”

Bà cúp máy.

Tôi đứng lặng vỉa hè giữa dòng xe tấp nập, nhìn màn hình tối om, trong lạnh lẽo đến run người.

Bà không hiểu được tôi không muốn mắt, cũng không hiểu thế nào là “khác biệt giá trị ”.

Thứ bà nghe được, chỉ là tôi đã từ chối người mà bà kỳ vọng, thứ mà bà cho là tốt nhất.

Mà từ chối, trong mắt bà, chính là vô ơn, là không hiểu chuyện.

Tùy chỉnh
Danh sách chương