Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13.
Tôi từng thấy một Phó Đình Hạc như thế này, liền cười lạnh một câu:
“Mặt anh dạo này dày lên rồi đấy.”
Nhưng anh ta chẳng giận.
Anh ta đâu còn dám nổi cáu mặt tôi.
Chỉ sợ tôi lại biến mất một nữa — thì này, anh ta sẽ thật sự phát điên.
“Tại sao đó em không nói với anh? Tại sao lại lặng đưa An An rời đi như vậy?”
“Bởi vì thằng bé không phải con anh.”
tôi đã chia tay rồi — tôi nói anh biết để làm gì?
lại muốn nhận con? Nằm mơ.
Nhưng Phó Đình Hạc như thể không nghe thấy câu trả , vẫn cố chấp nói tiếp:
“Anh với Thẩm Mộng Vũ không gì … A , em tin anh đi.”
tên quen thuộc đó vừa vang lên, vết kim trong tim tôi lại bị ai đó xoáy mạnh.
Tôi vẫn nhớ như in —
Ngày , tôi đã cãi nhau bao nhiêu vì cô ta.
Và cuối cùng, là cuộc chia tay không thể vãn hồi.
Tôi hít sâu một hơi, cố đè nén cảm xúc:
“Phó Đình Hạc, mấy chuyện đó tôi không quan tâm nữa. Bây , tôi chỉ muốn sống yên ổn cùng An An.”
Không quan tâm nữa?
Vậy nghĩa… đến anh ta, tôi cũng không còn quan tâm sao?
Bàn tay Phó Đình Hạc khẽ chạm vào ngón tay tôi, giọng khàn khàn:
“Anh biết anh sai rồi… Em quay về với anh được không?”
Chuyện “thế thân”, anh ta không còn để tâm nữa.
Chỉ cần tôi chịu quay về, anh ta chấp nhận tất .
Tôi rút tay ra, không hề do dự:
“ ta đã kết thúc từ lâu rồi.”
Anh ta cúi đầu rất lâu không nói gì.
Tôi tưởng anh đã buông bỏ, xoay người rời đi.
Nhưng giọng anh nghẹn lại phía sau:
“A , anh sai rồi… dù chỉ là người thay thế cũng được… Em đừng đẩy anh ra nữa.”
Tôi sững sờ.
Tôi quay đầu lại — ánh mắt không thể tin nổi.
Phó Đình Hạc… vậy đang khóc?
Hai mắt đỏ hoe, hàng lệ lặng trượt khỏi khóe mắt, người anh như đổ bóng, lặng đáng thương.
Tôi còn kịp phản ứng, anh đã tôi vào lòng.
Hương vị quen thuộc ập đến, như muốn tôi trở về quá khứ đầy yêu thương và tổn thương .
“Coi như anh cầu xin em… anh một cơ hội.
đó về nhà không thấy em, anh đã hối hận đến phát điên…
Anh không cãi nhau với em, không nói những tổn thương đó…
Từ anh sẽ không bao nhắc đến chuyện thế thân nữa… Đừng giận anh nữa, được không?”
14.
Phó Đình Hạc ôm chặt tôi, vừa khóc vừa nói rất nhiều. Đầu óc tôi ong ong, phải một sau mới kịp phản ứng lại.
“Thế thân gì chứ? Phó Đình Hạc, anh đang nói gì vậy?”
Anh bỗng siết tay mạnh hơn, ôm tôi chặt đến mức như muốn nhét tôi vào trong người mình.
Tôi cố đẩy anh ra:
“Anh buông ra đã.”
Anh không nhúc nhích. Tôi đành nói thêm:
“Tôi không đâu.”
này Phó Đình Hạc mới chịu buông tay.
Nhìn khóe mắt anh còn đỏ hoe, ký ức trong tôi chợt bị ngược về quá khứ trong thoáng chốc.
“Anh vừa nói ‘thế thân’ là ý gì? Tôi không hiểu.”
Phó Đình Hạc cực kỳ miễn cưỡng, cuối cùng mới thốt ra một tên:
“Bạc Ngôn Tiêu. Bạn trai cũ của em.”
“Anh không phải bạn trai cũ của tôi.”
Tôi sững người.
Bạc Ngôn Tiêu là đàn anh thời cấp ba của tôi. còn học phổ thông, quan hệ khá tốt, nhưng lên đại học thì dần dần mất liên lạc.
Trong đôi mắt đen sẫm của Phó Đình Hạc lóe lên một tia sáng, anh lại đầy căng thẳng:
“Em từng thích anh ta không?”
Tôi ngơ ngác lắc đầu, hoàn toàn không hiểu anh đang gì.
Sao tự dưng lại lôi Bạc Ngôn Tiêu ra nói chuyện?
Khóe môi tôi khẽ cong lên, đôi mắt ánh nước vô thức trở mềm mại hơn.
Phó Đình Hạc lại tôi vào lòng, thì thầm như nói với chính mình:
“Vậy sau này em cũng không được thích anh ta.”
Tôi hoàn toàn đứng hình.
“Anh điên rồi à?”
Những anh nói… tôi không hiểu nổi một câu nào.
15.
Sau một hồi nghe Phó Đình Hạc giải thích, tôi cũng lờ mờ hiểu ra mọi chuyện.
Anh ta hiểu lầm tôi là vì thích Bạc Ngôn Tiêu mới đồng ý ở bên anh.
“An An còn đang đợi tôi.”
“Anh đi cùng em.”
Phó Đình Hạc tay tôi, định vào trong.
Tôi hất tay anh ra, lạnh giọng:
“ ta quay lại với nhau.”
“Anh biết.”
Anh không nắm tay tôi nữa, chỉ lặng đi theo phía sau.
Vừa về lại sảnh tiệc, Thần cầm ly rượu tới mời, nhìn thấy Phó Đình Hạc thì hơi sững người.
“Không phải nay anh đang ở F quốc sao?”
Anh họ tôi rõ ràng đã tra qua lịch công tác. Nếu biết Phó Đình Hạc sẽ về, chết cũng chẳng dám để tôi quay lại A thành phố.
Phó Đình Hạc cong môi cười khẩy, giọng chẳng hề khách khí:
“Không phải cậu nói không biết đi đâu à?”
“Thật sự không biết. này là A tự muốn về.”
Anh ta chẳng buồn tranh cãi, mắt đã dán về phía tôi, rồi theo không rời.
Tôi đang nói chuyện với chú Ba thì An An tay, bảo muốn đi vệ sinh.
Vừa định rời đi thì Phó Đình Hạc đã nhanh chân đến bên cạnh.
“Em bảo không nữa cơ ?”
Tôi đi không quay đầu:
“Đó là nãy.”
Anh ta chẳng nghe , nhanh chóng lên chắn ngay mặt tôi, sắc mặt nghiêm lại.
“ .”
Tôi nhíu mày:
“Tôi đang đưa An An đi vệ sinh.”
An An nhìn qua nhìn lại giữa tôi và anh ta, ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Phó Đình Hạc thở phào — ít nhất thì tôi không lôi con mất.
“Để anh đưa An An đi. Nhà vệ sinh nam em vào không tiện.”
16.
An An còn nhỏ, tôi chẳng còn cách nào khác, mỗi đi vệ sinh đều phải con vào nhà vệ sinh nữ.
Năm nay con vào mẫu giáo, bắt đầu hiểu được sự khác biệt giữa con trai và con gái.
Từ đó, mỗi tôi dẫn con đi, An An đều ngẩng đầu tôi:
“Mẹ ơi, sao con lại phải đi vào nhà vệ sinh nữ, con là con trai .”
Tôi do dự.
Cúi xuống nhìn gương mặt non nớt còn hiểu hết mọi chuyện của con, tim tôi mềm đi.
“Mẹ ơi, An An muốn tè.”
An An níu tay tôi bằng một tay, tay còn lại thì giữ lấy cạp quần, mặt mày sốt ruột.
“Để anh dẫn thằng bé đi.”
Phó Đình Hạc lại lên tiếng.
Tôi khẽ thở dài, lòng chút dao động.
“Được, anh đưa An An vào. Tôi chờ ở ngoài cửa nhà vệ sinh.”
Tôi sợ anh ta con đi mất, kiên quyết đứng canh cửa nhà vệ sinh.
An An ngẩng đầu nhìn ký hiệu hình người gắn trên cửa, rồi quay lại nhìn tôi, hào hứng reo lên:
“Mẹ ơi, nay con được vào nhà vệ sinh nam rồi nè!”
Chỉ một câu đơn giản thôi… sống mũi tôi bỗng cay xè.
Nếu không phải đang ở nơi công cộng, nước mắt tôi chắc đã rơi xuống từ lâu rồi.
17.
Giang Trạch Vũ đang rửa tay thì thấy Phó Đình Hạc theo một đứa bé vào nhà vệ sinh, sững người.
“Mẹ ơi! Ông Phó ông vớ đâu ra đứa nhỏ thế?! Bắt cóc à?”
“Không phải bắt cóc.”
Anh đáp tỉnh bơ, An An đi vào trong.
Ban đầu Giang Trạch Vũ còn nghĩ là con ai, nhưng vừa ra đến cửa thì thấy tôi đang đứng chờ ngoài hành lang.
Đầu óc anh ta tức xoay chuyển — chẳng … đây là con của ?!
Phó Đình Hạc chẳng kinh nghiệm chăm trẻ, may An An rất tự .
Con biết tự đi vệ sinh, anh chỉ cần đứng bên cạnh trông chừng rồi giúp con rửa tay là xong.
“Chú là bạn của mẹ ạ?” – An An ngước lên, ánh mắt long lanh ngơ ngác .
“Chú là… bạn của mẹ con.”
Anh rất muốn nói “ba con”, nhưng ra đến môi, lại đành nuốt xuống đổi lại.
thấy An An được anh ra, áo quần vẫn chỉn chu, tóc tai không rối, tôi mới chịu thả lỏng hàng chân mày đang cau chặt.
“Cảm ơn.”
“Chuyện làm thôi.”
Từ ra khỏi nhà vệ sinh đến tận hôn lễ kết thúc, Phó Đình Hạc luôn lặng đi sau tôi.
Khóe môi anh treo một nụ cười suốt quãng đường.
Còn tôi… lại chẳng thể nào cười nổi.
Trong thang máy, anh mở dò :
“Tối nay… muốn về đó ngủ không?”
Tôi biết “về đó” anh nói là nơi nào.
Không nhịn được, tôi nhắc thẳng:
“Phó Đình Hạc, tôi từng đồng ý quay lại với anh.”
An An ngẩng đầu, chớp mắt bằng giọng non nớt:
“Mẹ ơi, quay lại là gì vậy ạ?”
Tôi khựng lại.
Tôi từng nghĩ phải giải thích khái niệm này con — cũng chẳng muốn con hiểu chuyện quá sớm.
Vừa định lên tiếng, Phó Đình Hạc đã mở miệng —
Nhưng kịp nói, tôi đã liếc qua bằng ánh mắt cảnh cáo.
Anh tức ngậm miệng lại.
Tôi cúi xuống, xoa đầu con, nhẹ giọng:
“An An lớn thêm chút nữa sẽ hiểu.”
18.
Tối đó, tôi và An An ngủ lại nhà họ .
Tôi vốn nghĩ với tính cách của Phó Đình Hạc, thể nào anh ta cũng sẽ bám riết không buông.
Không ngờ anh lại đồng ý… một cách dễ dàng đến vậy.
Ban đầu tôi định ở lại A thành phố đến hết kỳ nghỉ Quốc Khánh, nhưng thì không.
Tôi đổi ý rồi. Ngay ngày mai sẽ rời đi.
Càng ở lại lâu, càng rắc rối.
Sáng sau, tôi đưa An An tạm biệt chú Ba và mấy người họ hàng rồi lên xe ra thẳng sân bay.
xuống xe, tôi vẫn cẩn thận đeo khẩu trang hai mẹ con. Tôi không muốn bị ai nhận ra.
Thời gian lên máy bay càng càng gần, nhưng lòng tôi lại bất ngờ bình tĩnh.
“Sắp đến rồi, An An, mình đi thôi.”
“Dạ!” – An An lon ton theo tôi, nắm chặt tay.
tôi nhanh chóng tiến về phía cổng lên máy bay.
Ngay sắp đi đến nơi, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau:
“ !”
Tôi không cần quay lại cũng biết là ai.
Tôi tức bế An An lên, tính đi, nhưng vẫn bị Phó Đình Hạc đuổi kịp một .
“Mẹ ơi, là chú qua kìa.”
Sắc mặt tôi tức trầm xuống.
ra tôi phải biết chuyện sẽ không dễ dàng như thế.
“Em lại muốn bỏ đi?”
“Tôi đi đâu là quyền của tôi.”
Phó Đình Hạc nhìn tôi, rồi lại nhìn An An trong vòng tay tôi, mày cau lại. Nhưng cuối cùng, anh buông ra một câu:
“Được, em đi đi.”
Tôi sững sờ.
Dễ dàng vậy sao?
Sợ anh ta đổi ý, tôi tức ôm An An vào cổng kiểm tra.
Chỉ đến ngồi vào ghế trên máy bay, tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm thật sự.
“Mẹ ơi, mẹ đang trốn chú kia hả?”
Tôi khẽ vỗ về lưng con, nhẹ giọng dỗ:
“Đừng sợ, An An. Sau này ta sẽ không gặp lại chú nữa.”
An An tựa vào ngực tôi, ngẩng đầu nhìn, đôi mắt to long lanh như nước:
“An An không sợ. An An thích chú . Chú con đi toilet.”
Tim tôi khựng lại.
Tôi cúi đầu, dè dặt :
“Con… thật sự thích chú à?”
An An gật đầu rụp, mặt vui vẻ không giấu được:
“Thích lắm! qua chú còn bóc tôm con ăn nữa!”
Tôi bỗng thấy khó hiểu.
Chỉ là vài hành động nhỏ vậy thôi sao? Hay… đây là gọi là máu mủ ruột rà, là bản năng tự nhiên của cha con?
“Chú ơi!”
Tôi còn đang ngập trong suy nghĩ, thì An An đột nhiên reo lên.
Tôi ngẩng đầu theo phản xạ —
Phó Đình Hạc lại xuất hiện trong tầm mắt tôi.