Ngày thứ sáu sau khi cha mất, tôi cầm giấy chứng tử đến nhận tiền trợ cấp mai táng.
Nhân viên quầy nhìn thoáng lên, buông đúng một câu:
“Hệ thống báo vẫn còn sống. Phải đích thân đến quét khuôn mặt.”
Tôi đẩy tờ giấy chứng tử tới trước, cô ta chẳng buồn ngó:
“Quy định là quy định.”
Tôi gật đầu: “Được thôi, chị nói đúng.”
Hôm đó, tôi ngồi ở quầy số 3, trong tay là xấp giấy tờ dày cộm:
Giấy chứng tử, chứng nhận hỏa táng, sổ hộ khẩu, giấy ủy quyền thừa kế, xác nhận nghỉ việc, và thẻ bảo hiểm y tế của cha tôi.
Cha mất lúc 4 giờ sáng.
Y tá đẩy xe vào, chạm vào cổ tay ông, rồi kéo chăn phủ lên tận mặt.
Mấy hôm sau, tôi cầm di ảnh cha, đặt ngay trước máy nhận diện khuôn mặt.
Nhân viên quầy đứng chết trân.
Tôi đứng ở cuối giường, trong tay nắm chặt thẻ bảo hiểm của ông. Mặt thẻ đã bị mài đến xám xịt.
Y tá nói: “Người nhà cất giấy tờ cho kỹ, lát nữa làm giấy chứng tử.”
Tôi gật đầu. Không khóc.