Ngay trong ngày sinh nhật tuổi 29, tôi vừa nhận được một tin siêu bùng nổ — kiểu tin khiến người ta sung sướng đến mức chỉ muốn chia sẻ ngay lập tức với người mình yêu.
Tôi cầm điện thoại, chưa kịp nói gì thì đối phương đã thản nhiên mở lời:
“Chúng ta chia tay đi.”
Nụ cười trên mặt tôi tắt ngấm. Tôi nhìn anh ta, không nói một lời.
Anh ta lại tiếp tục, giọng điệu đầy “bề trên”:
“Hết tháng này là đến hạn thuê nhà rồi. Đồ đạc trong nhà em cứ giữ hết. Anh chỉ mang theo laptop và vài bộ quần áo.”
Nghe mà buồn cười thật sự.
Đồ đạc?
Ý là cái bàn gỗ ọp ẹp anh ta dùng để chơi game? Hay cái quạt máy đã gãy trục, chỉ biết đứng yên nhìn đời?
Tôi nhìn anh ta, không thèm tranh cãi. Chỉ thấy buồn cười thay cho cái sự tưởng mình hào phóng của anh ta.