Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
30.
Chủ nhật, đến đón tôi và An An đi chụp ảnh. Ban sáng An An còn cười toe toét, vậy mà chưa đi được bao xa, nét mặt con bỗng dưng xụ xuống.
“Sao An An?”
“Con hơi buồn .”
Tôi không nghĩ nhiều, trẻ con mà, ham là chuyện bình thường.
vừa lái xe vừa qua gương chiếu hậu, cười nói:
“Chụp xong mình đưa An An đi khu chơi gần đây một lát nhé?”
Trời hôm nay đẹp, ý tưởng này nghe rất ổn:
“Ừ, tôi cũng lâu rồi chưa dắt con đi chơi.”
An An ngồi ngoan ghế an toàn, không nói không rằng, yên lặng đến lạ.
Tôi cứ tưởng con hứng thú, ngờ chụp xong, An An ngáp liền mấy cái rồi rúc vào lòng tôi lẩm bẩm:
“Con muốn về nhà .”
khẽ thở dài, nhẹ như gió:
“Không sao, để hôm khác rảnh mình lại đi.”
“Ừ.”
Tôi hơi áy náy, vốn định mời ăn trưa trước khi về.
Trên đường trở về, tôi ngồi ghế phụ, An An ngoan ngoãn ở ghế trẻ em phía sau.
Xe còn cách nhà một đoạn thì tôi thấy Phó Đình Hạc đứng bên kia đường.
Dĩ nhiên anh ta cũng thấy tôi. Rõ ràng sắc mặt anh ta tối sầm lại, lạnh như đá.
Tôi vậy mà lại thấy lòng. , tôi biết mình có phần ích kỷ, có phần nhỏ nhen.
Nhưng anh ta đi chăm sóc Thẩm Mộng Vũ, có từng nghĩ đến mẹ con tôi một lần không?
“Chú ơi!”
An An đột nhiên reo lên, gương mặt nhỏ dán sát cửa kính, vẫy tay gọi Phó Đình Hạc.
từng thấy ảnh anh ta bài viết tôi trên mạng, liếc rồi hỏi khẽ:
“Người yêu cũ của cậu?”
Tôi không phủ :
“Ừ.”
Xe dừng trước nhà, nghiêng người tôi, nửa đùa nửa thật:
“Sau này nếu có dịp chụp ảnh gia đình, nhớ gọi tớ nhé.”
Tôi hơi sững người, đợi đến khi xe cậu ấy đi khuất mới chợt ra—
Thì ra, luôn giấu một đoạn tình lặng thinh như .
31.
Phó Đình Hạc đứng cách tôi không xa, ánh nóng rực khiến toàn thân tôi không thoải mái .
Gương mặt anh ta đen như mực, rõ ràng là đang kiềm chế xúc sắp bùng nổ.
“Kỷ Tinh, chúng ta nói chuyện đi.”
Lại nữa?
Tôi bảo An An vào nhà trước. Tôi quá hiểu điệu này của anh ta rồi.
Trước kia mỗi lần ghen tuông nổi trận lôi đình, anh ta đều mở y chang như .
Phó Đình Hạc tiến lại gần, ánh sâu thẳm khóa chặt tôi:
“Gã đó là ai? Em tính tìm người thay làm ba kế cho An An?”
Biết ngay mà.
Tôi ngước lên anh ta, không mấy vẻ:
“Liên quan gì đến anh?”
Sắc mặt anh ta càng tệ hơn, lông mày chau lại:
“An An là con anh. Em bảo chuyện này không liên quan à?”
Tôi có thể được sự nhẫn nhịn của anh ta đã chạm đáy. Chỉ cần tôi nói thêm một , chắc chắn anh ta sẽ phát nổ.
Mà nghĩ đến cảnh anh ta phát điên, tôi lại thấy buồn cười.
“Anh nghe ai nói An An là con anh?”
Tôi chưa bao giờ thừa điều đó với anh ta cả.
“Kỷ Tinh!”
Anh ta nghiến răng gọi tên tôi.
“Làm gì?”
Có chuyện thì nói nhanh, không thì tôi còn muốn vào tiếp.
Chưa kịp quay người đi, tôi đã bị kéo mạnh vào lòng anh ta.
Tay anh ta vòng ra sau tôi, môi nóng áp đến, không do dự mà cạy mở hàm răng tôi—
“Ưm!”
Đồ điên!
Anh ta khỏe quá, tôi vùng vẫy không thoát. Hơi thở bị nuốt trọn, vị tanh mằn mặn của máu lan khắp khoang miệng.
“Khụ!”
“Chát!”
Anh ta vừa buông ra, bàn tay tôi đã tát thẳng vào mặt.
Má trái trắng bệch đỏ bừng hẳn lên, vậy mà Phó Đình Hạc lại cong môi cười:
“Đáng giá.”
Hiện giờ trông Phó Đình Hạc giống với anh ta của ngày xưa hơn rồi, chứ quãng thời gian tái ngộ vừa qua ngoan ngoãn đến mức suýt khiến tôi tưởng anh ta đổi tính thật.
“Đồ thần kinh!”
Tôi mắng một rồi quay người định bỏ đi, lại bị anh ta kéo mạnh tay lôi ngược trở lại.
“Buông ra!”
Tất nhiên anh ta chẳng nghe tôi. Có vẻ bị tôi chọc giận mà cũng thấy buồn cười:
“Em chụp ảnh gia đình với cái gã đó?”
Tôi tức đến không muốn mở miệng. Muốn chụp với anh ta thì ít ra anh ta cũng có mặt ở nhà chứ.
“Em với hắn ta là cái quái gì mà gọi là ‘gia đình’?”
Tôi cố vùng ra, lại bị anh ta siết chặt hơn:
“Ảnh gia đình thì chỉ được chụp với tôi.”
“Dựa vào đâu?”
Tôi với anh ta đã chia tay rồi, tại sao anh ta nói chụp là tôi chụp?
Phó Đình Hạc nheo lại, trầm thấp pha đe dọa:
“Nếu không chụp, tôi vào nhà nói với An An tôi là ba nó.”
Khốn nạn thật.
Chuyện này anh ta hoàn toàn có thể làm ra, tôi tin.
“Chụp rồi, giờ mà chụp lại thì giải thích kiểu gì?”
Khóe môi Phó Đình Hạc khẽ nhếch lên, vẻ mặt rõ là đắc ý:
“Nó biết tôi là ba nó.”
Tôi chết sững tại chỗ, một lúc sau mới hiểu được anh ta đang nói gì.
“An An biết rồi á?!”
“Ngay lần gặp mặt nó đã biết rồi. Nhờ con thân của em lúc cũng gọi thẳng tên tôi ra mà chửi.”
Phó Đình Hạc làm ra vẻ kiểu không chụp là không xong. Đằng An An cũng biết hết rồi, là đành hẹn buổi chiều chụp lại một tấm khác.
32.
Từ sau khi hai cha con chính thức nhau, Phó Đình Hạc ngày càng lấn lướt trắng trợn.
Cả lúc Ôn Tĩnh có mặt ở nhà, anh ta cũng ngang nhiên đẩy cửa bước vào.
Ôn Tĩnh mắng anh ta thẳng mặt, vậy mà Phó Đình Hạc chỉ tự hào chống nạnh:
“Tôi đến thăm con mình không được à?”
Một buổi chiều, tôi gục phòng khách, lúc tỉnh dậy thì bắt gặp ánh anh ta đang chằm chằm vào tôi không chớp.
Tôi suýt thì giật mình ngã khỏi sofa:
“Tôi cấm anh lần sau cứ mà xông vào!”
“Được thôi.”
Phó Đình Hạc chẳng hề do dự, tiện tay còn nhanh như chớp hôn chụt một cái lên má tôi.
Mấy trò này gần đây anh ta làm như cơm bữa.
Hồi mới , tôi từng vung tay tát anh ta mấy cái rõ đau.
Nhưng anh ta bị đánh đến ghiền, càng ngày càng táo tợn, động tay động chân không kiêng dè.
“Em có đánh chết tôi cũng được.” – lời của hắn, đầy trơ trẽn.
Tôi đi ra phòng khách rót nước, Phó Đình Hạc lại từ phía sau ôm lấy tôi, bàn tay bắt không an phận mà trượt lên trượt xuống.
“Phó Đình Hạc, anh đừng có được đà lấn tới!”
“Vậy thì đánh tôi đi, da tôi dày mà.”
Hơi thở anh ta quét qua vành tai tôi, nụ hôn nóng rực lướt xuống cổ, cơ thể tôi như bị đánh thức bản năng mà bắt run lên khe khẽ.
Tôi lại ngu ngốc nữa rồi.
An An không có nhà, linh hồn tôi… đã trôi dạt mất mấy tiếng đồng hồ.
33.
Phó Đình Hạc quấn khăn tắm bước ra sau khi tắm xong, tóc còn lấm tấm nước.
Cảnh tượng đúng kiểu “mỹ nam tắm xong”, tầm sát thương thị giác cực kỳ mạnh.
“Chiều mai em có rảnh không?”
Anh ta hỏi như thể chỉ đang quan tâm xem mai trời có mưa không vậy.
“Có chuyện gì?”
“Muốn hẹn em đi kết hôn.”
Tôi không bất ngờ . Từ lúc bắt lại với Phó Đình Hạc, tôi đã biết bản thân sẽ yêu anh ta hết lần này đến lần khác.
Nhưng… kết hôn?
“Tôi từ chối.”
Chuyện của Thẩm Mộng Vũ là một cái gai lòng tôi. Nếu chưa giải quyết xong, tôi sẽ không đồng ý kết hôn với anh ta.
Dù cho có coi anh ta là “ bao cao cấp”, thì tôi cũng đủ tiền trả cái giá đó.
“Bên Thẩm Mộng Vũ tôi đưa cho cô ta một khoản, bảo cô ta cuốn gói rồi.”
Phó Đình Hạc nói ra ấy với vẻ mặt cực kỳ đắc ý.
“Ừ.”
Tôi chẳng có phản ứng gì đặc biệt. Anh tôi đã gọi điện thông báo chuyện đó từ mấy tuần trước rồi.
“Ừ?”
Anh ta nhướng mày lặp lại, có không .
“Tôi đâu có nói là cô ta nên không muốn .”
Có lý do đó thật, nhưng không tất cả. Tôi chỉ không muốn thừa mà thôi.
“Kỷ Tinh.”
Anh ta lại kéo dài gọi tên tôi như đang làm nũng.
“Bây giờ không muốn kết hôn.”
So với lúc yêu nhau trước kia, Phó Đình Hạc bây giờ – khi chưa có tờ giấy ràng buộc – còn dễ kiểm soát.
Tôi không dám chắc sau khi kết hôn, anh ta còn giữ được trạng thái này bao lâu.
Tôi lại nhớ đến những từng nghe:
【Chia tay thì chia tay!】
【Kỷ Tinh, em đừng làm loạn nữa!】
Chỉ nghĩ đến đã thấy lạnh sống lưng. Những bóng ma từ thời thơ ấu chưa dứt.
Nếu một ngày đó sau khi kết hôn, lại xuất hiện Thẩm Mộng Vũ số hai, số ba…
Liệu lúc đó, anh ta có nói một “Ly hôn thì ly hôn” không?
34.
Tôi và Phó Đình Hạc cứ mập mờ qua lại suốt một năm.
muốn An An được lớn lên môi trường đủ đầy tình , những buổi họp phụ huynh ở trường mẫu giáo, nếu tâm trạng tôi ổn thì tôi sẽ để anh ta đi cùng.
Cô giáo của An An gọi anh là “chồng tôi”, tôi không tiện phản bác ngay, chỉ nhẹ nhàng sửa lại:
“Là ba của An An thôi ạ.”
Lúc riêng tư, tôi thường giải thích rõ với An An rằng tôi và ba con chưa kết hôn.
An An không quá bận tâm chuyện có kết hôn hay không. Với con, chỉ cần có cả ba lẫn mẹ là đã giống những khác rồi.
Có lúc tôi nổi cáu ba nó vụng về chuyện gì đó, An An còn bênh:
“Ba ngay cả cái này cũng không biết, nếu là con thì cũng mặc kệ ba luôn!”
Chuyện giấu An An suốt một năm cuối cùng cũng bại lộ. Ba mẹ Phó Đình Hạc biết được, gọi điện cho tôi mấy lần, chỉ để nói đỡ cho con .
Tôi tranh thủ đưa An An về thành phố A một chuyến, không nói với Phó Đình Hạc.
Tôi tưởng bác bác gái sẽ báo anh ta biết, ai ngờ lại im re, chẳng nhắc gì.
Ban ngày tôi dẫn An An đến nhà Phó chơi, tối lại quay về bên nhà Kỳ.
Bác gái đưa cho tôi một chiếc vòng ngọc, định để tôi giữ.
Tôi không .
35.
Xuân qua thu tới, chớp lại đến Tết.
Giờ mỗi lần nghĩ đến cái lần bị leo cây lúc chuẩn bị đi kết hôn, tôi lại thấy buồn cười.
giờ người không có giấy kết hôn mà mất giác an toàn lại là Phó Đình Hạc.
giác này… thật sự quá đã.
Ôn Tịnh hay trêu tôi rằng:
“Cậu dạy dỗ Phó Đình Hạc thành y chang một chú cún con rồi còn gì.”
Khi An An học lớp Hai, chiếc nhẫn mà tôi từng bỏ lại ở biệt thự nhà Phó… lại lần nữa quay về tay tôi.
Tất nhiên không anh ta nói mấy ngon ngọt là tôi liền mềm lòng.
Chủ yếu là xét về thực tế, con cũng cần một thân phận danh chính ngôn thuận.
Huống hồ Phó Đình Hạc cứ ba ngày lại cầu hôn một lần, phiền đến mức tôi muốn khóa luôn cửa nhà.
-HẾT-
☕️ Góc tâm sự nhẹ của beta ~ ☕️
Chào mọi người! Bộ này được mình beta từ phần mềm dịch.
Beta này, mình không tính phí, không bán VIP, không khóa chương. Mình chỉ bán sự kiên nhẫn, đôi cận và vài cọng tóc bạc sớm 😂
Nếu thấy đọc ổn ổn, … thì cho mình 1 like, 1 bình luận, hoặc 1… ly trà sữa nha ~
😅 Nếu thấy vài mẫu quảng cáo lướt ngang màn hình, thì… không lỗi tại mình đâu nhaaaa! Quảng cáo của chủ web tự chèn đó, bé chỉ ngồi beta thôi chứ chưa làm giàu được từ đâu huhu 😭
📌 Tài khoản nè (quý hóa lắm luôn!):
VU THI THUY
Vietcombank 1051013169
💬 “Ủng hộ để bé khỏi bỏ nhà đi tu nghèo” 🙏
🔸 5k – mình cười hí hí cả buổi
🔸 20k – mình rưng rưng xúc động, có khi làm liền 1 bộ mới
🔸 50k – mình ra mới nhanh như chó thấy bồ 🐕💨
🔸 Không – cũng không sao, đọc chùa nhưng đừng im lặng như chiếc bóng, thả tim hay để lại comment là cả ngày đó!
Thương yêu nhiều nhiều 💖 — Xuxu beta – làm đam mê, sống nhờ 😎