Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ông cầm giấy tờ và phiếu chuyển khoản rời khỏi văn phòng.
ngày sau, ông gọi cho tôi, mệt mỏi: “Cố Ngôn… nó không chịu ký. Nó nói như thế là sỉ nhục.”
Tôi không ngạc nhiên: “Vậy cứ theo quy trình. Vụ kiện dân sự của Cố Lâm, tôi tiếp tục tiến hành.”
“Đừng mà!” – ông hoảng hốt – “ chú nói lại với nó! Nói lại lần !”
Ba ngày sau, Cố Ngôn động liên lạc với Giang Thần, xin được gặp mặt.
Cuộc hẹn diễn ra tại văn phòng luật sư của Giang Thần.
Cố Ngôn cạo đầu, mắt đầy tia máu. Anh ta ném bản thỏa thuận xuống bàn:
“Tô Nhiên rốt cuộc gì? Cô ta nhất đẩy cả nhà tôi vào chỗ chết mới vừa lòng à?”
Giang Thần đẩy gọng kính: “Anh Cố, làm ơn chú ý lời nói.
Bản thỏa thuận này là sự vệ cho cả bên.”
“ anh từ chối ký, thân tôi tiếp tục yêu bồi thường dân sự từ Cố Lâm về việc phá hoại tài sản và tổn hại tinh thần.”
“Tổng giá trị dự kiến vượt quá 50 ngàn.”
“Còn về phần 5 triệu dùng mua nhà, chúng tôi giữ quyền khởi kiện bất kỳ lúc nào.”
Cố Ngôn gầm lên:
“Cô ta livestream nói xấu tôi, tung tin trên mạng! Cô ta không hủy hoại danh dự tôi à?”
“Tất cả phát ngôn của chúng tôi đều có căn cứ pháp lý, được hỗ trợ bởi phán quyết của tòa án.” Giang Thần bình thản đáp.
“ anh cho rằng đó là vu khống, anh có thể khởi kiện.”
“Chỉ xin nhắc trước: những tin nhắn đe dọa anh từng gửi cho thân tôi, cùng bản ghi âm anh mắng chửi cô ấy… đều có thể trở thành cứ phản tố.”
Cố Ngôn ngồi thụp xuống ghế, bất động.
Sau một lúc im lặng dài, cuối cùng anh ta rít ra một :
“Ký.”
Ký xong, anh ta nhìn chằm chằm vào dòng “Cam kết không dây dưa quấy rối vĩnh viễn” rồi bật cười khàn khàn:
“Anh nói với Tô Nhiên… cô ấy thắng rồi. Thắng đẹp là đằng khác.”
Giang Thần thu dọn hồ sơ: “Anh Cố, không ai thắng anh cả.”
“Thân của tôi… chỉ đang lấy lại thứ vốn dĩ thuộc về cô ấy.” “Và vệ lòng tự trọng mà cô ấy đáng được có.”
9
Ngày Cố Lâm mãn hạn tạm giam, tôi đến thăm cô ta.
“Đến cười nhạo tôi à?” cô ta khàn đặc.
“Tôi đến xem cô sống ra sao.” Tôi ngồi xuống. “Tiện thể thông báo, chuyện cô hắt sơn lên nhà tôi, phần bồi thường dân sự tôi vẫn giữ quyền khởi kiện.”
“Nhưng từ nay về sau cô và gia đình biết yên phận, tôi có thể cân nhắc không truy cứu.”
Cố Lâm lao đến sát tấm kính ngăn: “Tô Nhiên! Cô đừng quá đáng! Tôi sớm muộn gì cũng…”
“Sớm muộn gì cũng sao?” Tôi cắt ngang, “Hắt sơn lần ? Lại vào trại thêm mười lăm ngày ?”
“Cố Lâm, cô cũng ngoài ba mươi rồi, nên học cách trưởng thành.”
“Em trai cô tiêu tan sự nghiệp, cô nằm viện, ba cô chạy vạy vay mượn khắp nơi.”
“Mọi chuyện đến nước này, trong lòng cô thật sự không rõ ai là người gây ra sao?”
Cô ta cắn môi, im lặng.
“Tôi đã bán căn hộ đó, được sáu triệu.” Tôi tiếp tục, “Lấy ra một triệu, đứng tên em trai cô quyên góp từ thiện.”
“Phần còn lại, tôi chưa đụng đến, đang riêng trong một tài khoản.”
Ánh mắt Cố Lâm lóe lên một tia ngạc nhiên lẫn nghi hoặc.
“Số tiền đó, tôi không đưa cô, cũng không đưa cho Cố Ngôn.” Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta.
“Nhưng tôi có thể nói thế này — một ngày nào đó, cô dùng chính đôi tay kiếm
được đồng tiền sạch , sống cuộc đời đàng hoàng, không còn tính toán chiếm đoạt của ai,
tôi có thể xem xét cho cô mượn số tiền đó, không tính lãi, làm vốn khởi nghiệp.”
“Giả nhân giả nghĩa!” Cô ta quay mặt .
“Tùy cô nghĩ.” Tôi đứng dậy. “Con đường là do tự chọn. tiếp tục sống trong oán hận, hay đứng dậy làm lại từ đầu, là do cô.”
Giang Thần đang chờ trong xe ngoài cổng. Anh hạ kính xe xuống: “Nói chuyện sao rồi?”
“Hạt giống đã gieo.” Tôi cài dây an toàn. “Nó có nảy mầm hay không, còn tùy vào cô ta.”
Ba tháng sau, văn phòng tôi tổ chức buổi hội thảo công khai đầu tiên với đề “ vệ tài sản của phụ nữ”.
Một người phụ nữ đội mũ, đeo khẩu trang giơ tay hỏi, rất quen:
“Cô Tô, bên nam đã tẩu tán tài sản và tiêu hết, không thể thu hồi, bên nữ làm sao?”
Tôi nhìn cô ấy kỹ một rồi lời:
“Đầu tiên, cần thu thập cứ minh hành vi và số tiền đã chuyển nhượng.”
“Tiếp theo, trong quá trình ly hôn có thể yêu phân chia tài sản ít hoặc không chia cho bên vi phạm.”
“Cuối cùng — và cũng là quan trọng nhất — là biến bài học này thành chất dinh dưỡng trưởng thành.”
Cô ấy cúi đầu, ghi chép rất nhanh.
Kết thúc hội thảo, tôi đang ký tên cô ấy lại tới, gỡ khẩu trang xuống.
Là Cố Lâm.
Cô ta gầy rất nhiều, mặc bộ đồ công sở đơn giản, tay cầm sổ ghi chép.
“Cô nói hay lắm.” Cô ta nói, có ngượng ngập. “Tôi… tôi tìm được việc rồi, làm hành chính ở một công ty nhỏ.”
Tôi hơi bất ngờ, khẽ gật đầu: “Chúc mừng.”
“Số tiền đó… lời cô nói khi trước, còn giữ lời không?” Cô ta hỏi nhanh, mặt hơi đỏ.
“Còn.” Tôi nhìn thẳng cô ta.
“Nhưng với điều kiện là: cô thực sự tự đứng vững bằng năng lực, và có kế hoạch rõ ràng.”
“Ví dụ như, cô làm gì?”
Cô ta hít sâu: “Tôi học kế toán, thi lấy chỉ.”
Tôi rút một tấm danh thiếp cá nhân từ hộp, đưa cho cô ta:
“Khi nào cô thi xong môn đầu tiên, mang bảng điểm và bản kế hoạch đến tìm tôi.”
Nửa năm sau, tôi nhận được điện thoại từ ba của Cố Ngôn.
Cố đã ổn , xuất viện về nhà dưỡng bệnh.
ông đã nhẹ nhõm nhiều:
“Cố Ngôn… miền Nam rồi, nói là có bạn giới thiệu làm kinh doanh.”
“Còn Cố Lâm đăng ký học lớp buổi tối, tối nào cũng học, về nhà còn ôn bài đến khuya.”
“Tốt rồi.” Tôi nói.
“Tô Nhiên…” – ông ngập ngừng – “Chuyện trước kia… chú xin lỗi. Cũng cảm ơn cháu… vì đã không ép nhà chú đến đường cùng.”
Tôi cúp máy, đứng lặng trước kính sát đất.
Điện thoại tôi rung lên. Là tin nhắn WeChat từ Giang Thần:
“Cố Lâm vừa liên hệ tôi, hỏi về hợp đồng vay vốn.”
“Cô ấy thi đậu môn kế toán rồi, đăng ký lớp thực hành nâng cao, học phí hơi cao.”
Tôi lời: “Làm hợp đồng theo đúng thỏa thuận ban đầu.”
“ điều khoản ghi rõ ràng. Thời hạn có thể linh hoạt, nhưng nhớ thêm mục yêu báo cáo kỳ quá trình học tập và công việc.”
“Hiểu rồi. Cô đúng là… miệng sắc, lòng mềm.”
“Không hẳn.” Tôi gõ : “Chỉ là cho cô ta một cơ hội. Còn ra được không, là tùy vào cô ta.”
Ba năm sau, nền tảng của tôi gọi vốn thành công vòng mới, giá tăng gấp nhiều lần.
Tiệc mừng, tôi uống rượu.
Đứng trên sân thượng, nhìn ánh đèn đêm rực rỡ của thành phố.
Từng có lúc, tôi nghĩ hôn nhân là cả cuộc đời , rằng người đó là bầu trời của tôi.
Nhưng đến khi trời sụp, tôi mới nhận ra — chính tôi mới là người có thể dựng lại cả bầu trời của .
Điện thoại sáng lên. Là một tin nhắn từ số lạ:“Thấy tin về cô rồi. Chúc mừng. Chân thành chúc cô tiền đồ rộng mở.”
Tôi không lời.
Chỉ lặng lẽ xóa tin nhắn đó .
“Cô…” Cố Lâm nghiến răng, ánh mắt căm hận gần như tràn ra ngoài.
Tôi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống họ.
“Thấy ít à? Hồi trước người sống trong căn hộ rộng 200 mét vuông, ăn ngon mặc đẹp, có bao giờ nghĩ đến…”
7
Cố Lâm nhặt tờ mười tệ lên, hung hăng ném xuống đất:
“Tô Nhiên! Cô đừng có ép người quá đáng!”
Tôi xoay người lại, nhìn thẳng vào họ:
“Ép người quá đáng? Khi người chiếm lấy 5 triệu của tôi, có thấy quá đáng không?”
chồng tôi bất ngờ lao tới túm lấy chân tôi, nhưng vệ chặn lại.
“Tiền đó là cô tự nguyện cho! Là nghĩa vụ làm vợ của cô!”
Tôi bật cười: “Luật pháp không công nhận cái gọi là ‘nghĩa vụ’, chỉ công nhận ký trắng mực đen. không tin, sao người không thử hỏi lại tòa?”
Đám đông xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.
“Vô liêm sỉ thật, còn dám tới đòi tiền.”
“Tổng Giám đốc Tô xử lý quá đẹp, gặp loại người thế này không thể nhân nhượng.”
Cố Lâm đột ngột đứng bật dậy, chỉ vào mặt tôi:
“Đừng có đắc ý quá sớm! Em trai tôi sớm muộn gì cũng quay lại, đến lúc đó cô quỳ xuống xin chúng tôi!”
Tôi gật đầu: “Vậy tôi chờ. Nhưng trước hết, người cứ lo xem ngày mai ăn gì .”
Tôi ra hiệu cho vệ “tiễn khách”.
Khi quay lưng vào, tôi còn nghe thấy tiếng Cố Lâm gào lên chói tai:
“Tô Nhiên! Cô không chết tử tế được đâu!”
chân tôi không hề dừng lại.
Ba ngày sau, tôi nhận được điện thoại từ ban quản lý khu chung cư, nói có người đến nhà tôi đổ sơn.
Xem lại camera, tôi thấy đúng là Cố Lâm.
Cô ta đội mũ, đeo khẩu trang, tay xách một thùng sơn đỏ, hất thẳng lên nhà tôi nguệch ngoạc: “Con đĩ.”
Tôi lập tức báo công an.
Cảnh sát đến tận căn hộ cũ của nhà họ Cố, bắt gặp Cố Lâm vẫn chưa kịp vứt thùng sơn.
cứ rõ rành rành, cô ta tạm giam mười lăm ngày.
chồng đến văn phòng tôi gào khóc, nói Cố Lâm trầm cảm, xin tôi viết giấy bãi nại.
Tôi đưa cho bà ta bản sao biên bản ký tên của Cố Lâm trong trại tạm giam,trong đó ghi rõ cô ta cố tình thù, vì “Tô Nhiên cướp nhà của tôi còn làm nhục tôi”.
“Trầm cảm không là cái cớ vi phạm pháp luật.” Tôi đẩy bản ghi chép tới trước mặt bà ta.
“ , nhìn cô ta vẫn còn rất tỉnh táo.”
chồng nghiến răng: “Cô nhất dồn chúng tôi đến chết mới hả dạ sao?”
Tôi nhìn bà ta: “Là người luôn dồn ép tôi trước. Từ việc lừa lấy tiền của tôi, đến chuyện hắt sơn, nào là tôi ra tay trước?”
Bà ta cứng họng.
Chuyện Cố Lâm giam vì đổ sơn lên người khác lên cả chuyên mục tin tức xã hội.
Tiêu đề: “Chiếm nhà không thành, nổi điên thù – cô gái ăn Tết Trung thu trong trại tạm giam.”
sĩ diện cuối cùng của nhà họ Cố cũng bay theo gió.
Cuối cùng, Cố Ngôn không chịu nổi , chặn tôi trên đường tan làm.
Anh ta gầy sọp, hốc mắt trũng sâu, cả người nồng nặc mùi khói thuốc và rượu.
“Tô Nhiên, nói chuyện một được không?”