Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3
Lâm Uyển đứng ở , tay vẫn giữ nguyên tư thế bấm chuông.
Cô ta nhìn tôi, rồi vượt qua vai tôi nhìn vào phòng khách, nơi Trầm Mặc và ba mẹ anh ta đang đứng.
Sắc mặt cô ta tái đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
“Chị… chị Tô?” giọng cô ta run rẩy, ánh mắt hoảng loạn như nai con bị dọa sợ.“Em… em đi nhầm nhà rồi.”
Nói xong, cô ta quay người định bỏ chạy.
“Đừng vội đi chứ.”
Tôi vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô ta. Cổ tay ngắt, còn đang run.
Tôi kéo cô ta vào trong, rồi “rầm” một tiếng, đóng sập lại.
“Thư ký Lâm, đã đến rồi thì vội gì mà đi?” tôi mỉm cười nhìn cô ta, dẫn cô ta ra giữa phòng khách, để cô ta toàn lộ diện trước ánh mắt của mọi người.“Trầm Mặc, không giới thiệu với ba mẹ một chút sao?”
Môi Trầm Mặc mấp máy, nhưng vẫn không thốt ra được một chữ. Anh ta trừng mắt nhìn tôi, trong ánh nhìn là hận thù ngập trời xen lẫn sợ hãi.
Mẹ chồng đã hồn sau cơn sốc. Bà ta lao tới trước mặt Lâm Uyển, chỉ thẳng vào mũi cô ta, chửi om sòm:“Con hồ ly tinh không biết xấu hổ này! Chính mày dụ dỗ con trai tao đúng không? Còn mò tới tận nhà!”
Lâm Uyển bị mắng đến run lên, nước mắt tức trào ra. Cô ta theo phản xạ quay sang nhìn Trầm Mặc, ánh mắt đầy cầu cứu.
“Dì ơi, không phải đâu, không phải như dì nghĩ đâu…” cô ta vừa vừa biện bạch.“Là Trầm Mặc… là anh ấy gọi cháu tới, anh ấy nói chị Tô không có ở nhà…”
Câu nói này giống như một thùng dầu, tức đổ thẳng vào đám lửa đang bùng cháy.
“Cô còn cãi?” mẹ chồng tức đến run cả người, giơ tay định đánh.
“Mẹ!” tôi lên tiếng ngăn lại.
Mọi ánh mắt tức đổ dồn về tôi.
Tôi bước đến bên Lâm Uyển, nhìn xuống cô ta từ trên cao. Cô ta còn rất trẻ, khoảng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, làn da mịn màng, ánh mắt mang theo vẻ thông minh tự phụ.
“Thư ký Lâm, đừng nữa.” Tôi rút một tờ khăn giấy từ bàn trà, đưa cho cô ta. “Cô không phải có chuyện vui muốn công bố sao? Giờ mọi người đều ở đây rồi, nói đi.”
Lâm Uyển rụt rè nhận lấy khăn giấy, lau lau nước mắt kịp rơi, rồi như gom hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn ba mẹ chồng tôi, “phịch” một tiếng quỳ xuống đất.
“Chú, dì, cháu có lỗi với hai người! Có lỗi với chị Tô! Nhưng cháu và Trầm Mặc thật yêu nhau! Cháu… cháu đã mang thai, là con của Trầm Mặc!”
Cô ta vừa vừa nói, tay không quên đặt lên bụng phẳng lì của mình.
Một tiếng nổ thực sự vang lên trong phòng khách.
“Con hồ ly tinh! Mày còn nhận à!” mẹ chồng tức đến mức suýt ngất xỉu, chỉ vào mặt cô ta, ngón tay run bần bật.
Sắc mặt ba chồng cũng đen kịt, ông không nói một lời, chỉ nặng nề ngồi phịch xuống ghế sofa, ngực phập phồng dữ dội.
Trầm Mặc cuối cùng cũng có phản ứng. Anh ta lao về tôi như một mũi tên — không phải về Lâm Uyển, mà là tôi.
“Tô Thanh!” Mắt đỏ rực, anh ta như dã thú bị dồn đến đường cùng.“Cô hài rồi đúng không? Cô làm nhà này náo loạn lên như thế, cô thấy vui rồi chứ?”
“Tôi vui?” Tôi nhìn anh ta, cảm thấy nực cười vô cùng.“Trầm Mặc, người phản bội hôn , làm người ta có thai là anh. Giờ anh còn quay sang chất vấn tôi?”
“Tôi không có!” Anh ta gào lên. “Tất cả là cô ta! Là cô ta dụ dỗ tôi! Đứa bé kia có phải của tôi còn chắc! Tô Thanh, em tin anh đi, người anh yêu là em mà!”
Vừa nói, anh ta vừa muốn nắm lấy tay tôi, gương mặt tràn đầy ăn năn và tình cảm.
Đúng là… diễn quá đạt.
Tôi lùi một bước, tránh khỏi chạm của anh ta.
“Trầm Mặc, bây giờ còn nói mấy lời đó, anh không thấy là quá muộn rồi sao?” Tôi nhìn anh ta lùng. “Vả lại, anh nghĩ tôi sẽ tin sao?”
Lâm Uyển đang quỳ đất nghe thấy những lời đó thì sững người, ngẩng đầu nhìn anh ta đầy kinh hãi.“Trầm Mặc, sao anh có thể nói như vậy? Anh từng nói sẽ ly hôn với chị ấy, sau đó cưới em! Anh nói người anh yêu là em mà!”
“Cô câm !” Trầm Mặc quay đầu quát lớn. “Tôi nói mấy lời đó bao giờ? Cô đừng có bịa chuyện hãm hại tôi nữa!”
“Anh…” Lâm Uyển tức đến nghẹn họng, lần này nước mắt mới thực sự rơi xuống.
Một màn kịch với đủ cung bậc: chồng chối tội, tiểu tam lóc, mẹ chồng mắng nhiếc — đang được trình diễn trong phòng khách nhà tôi.
Còn tôi, giống như một người ngoài cuộc, lẽ đứng nhìn.
Đợi đến khi họ đủ rồi, gào xong rồi, cũng mắng chửi mỏi rồi, tôi mới lên tiếng.
“Xong ?”
Giọng tôi không lớn, nhưng tức khiến cả căn phòng im bặt.
Tôi bước đến bàn trà, cầm lấy tập hồ sơ màu nâu.
“Trầm Mặc, vừa rồi anh nói tôi vu khống anh, nói anh không biết chuyện cô ta mang thai, nói đứa bé chắc là của anh.”Tôi “bốp” một tiếng đặt tập hồ sơ lên bàn.
“Vậy anh có , trước mặt ba mẹ anh, lặp lại nguyên văn những lời đó không?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, nhấn từng chữ một.
Yết hầu anh ta trượt lên trượt xuống, mồ hôi chảy từ thái dương xuống má. Anh ta nhìn tập hồ sơ như nhìn thấy quỷ, ánh mắt đầy khiếp sợ.
Bởi vì anh ta biết — trong đó, là thứ có thể đóng đinh anh lên cột nhục nhã suốt đời.
“Tôi…” Anh ta há , nhưng không phát ra được câu chỉnh nào.
Tôi bật cười.
“Không nữa à?” Tôi thay anh ta mở tập hồ sơ, rút ra một xấp giấy, thẳng tay ném xuống sàn ngay trước mặt anh ta.
Giấy tờ rơi lả tả khắp nơi.
Tờ đầu tiên là một tấm phiếu siêu âm thai. Trong hình ảnh đen trắng, một túi thai nhỏ hiện rõ ràng.
Phần tên ghi rõ: Lâm Uyển. Ngày khám: chính là chiều nay.
“Thư ký Lâm vì muốn chia sẻ niềm vui với anh ngay tức, còn chụp lại tấm phiếu gửi cho anh.”Tôi thong thả nói.“Chỉ tiếc là, đó anh đang tắm, nên không thấy được.”
Sau đó, tôi cúi xuống, nhặt thêm vài tờ giấy.
“Đây là vé máy bay và phiếu đặt phòng khách sạn của hai người tháng trước ở Tam Á — năm ngày bốn đêm, phòng giường đôi.”
“Đây là hóa đơn mua chiếc vòng cổ Van Cleef & Arpels mà anh mua cho cô ta tại TTTM Tân Quang hai tháng trước — mười ba vạn tệ, quẹt thẻ phụ của nhà mình.”
“Ồ, còn này nữa.” Tôi nhặt tờ cuối cùng, là một bảng sao kê ngân .
“Ba tháng trước, anh chuyển từ tài khoản công ty năm mươi vạn tệ vào tài khoản cá của cô ta. Anh nói với tôi đó là khoản thanh toán cho một khách quan trọng. Trầm Mặc, ‘khách ’ của anh đúng là quan trọng thật đấy.”
Mỗi lần tôi nói một câu, sắc mặt Trầm Mặc lại trắng thêm một phần.
Sắc mặt ba mẹ chồng cũng dần trở nên khó coi đến cực điểm.
Lâm Uyển đã ngừng , cô ta nhìn những tờ giấy đất, trong mắt lóe lên một tia đắc ý và mãn nguyện. Trong mắt cô ta, đó chính là minh chứng cho tình yêu của Trầm Mặc.
Cả người Trầm Mặc run lên, anh ta nhìn tôi như đang nhìn một con ác quỷ.
“Cô… cô điều tra tôi?”
“Không.” Tôi lắc đầu, chỉnh lại lời anh ta.“Tôi chỉ là, trước khi lấy lại những gì thuộc về mình, muốn kiểm kê xem mình đã mất bao nhiêu mà thôi.”
Tôi nhìn anh ta, cũng nhìn hai ông bà đang chết kia, cuối cùng, ánh mắt tôi dừng lại nơi bụng Lâm Uyển.
“Bây giờ, người có, chứng cũng có.”
“Trầm Mặc, anh còn định diễn tiếp không?”
4
Trầm Mặc không nói gì nữa.
Anh ta giống như một bức tượng bị rút hết khung đỡ, đứng cứng đờ tại chỗ.
Những tờ giấy rải đầy đất, mỗi tờ giống như một tát vào mặt, khiến anh ta choáng váng, không còn lời nào để chống chế.
Người đầu tiên phá vỡ sự im lại là mẹ chồng tôi.
Phản ứng của bà khiến tôi bất . Bà không tiếp tục mắng Lâm Uyển, cũng không trách móc Trầm Mặc, mà bất quay ngoắt người, lao tới trước mặt tôi.
“Tô Thanh!” Bà ta túm chặt lấy cánh tay tôi, sức mạnh lớn đến mức móng tay gần như cắm vào thịt.“Con biết từ lâu rồi đúng không? Con sớm đã biết Trầm Mặc có người bên ngoài, nhưng cố tình nhịn tới hôm nay để bày trò, làm nhà họ Trầm mất mặt, đúng không?”
Lối suy nghĩ kiểu gì vậy trời?
Tôi nhìn khuôn mặt bà ta đang vặn vẹo vì tức giận, bình tĩnh hỏi:
“Mẹ, ý mẹ là… con nên giả vờ không biết, sau đó vui vẻ nuôi tình và con riêng cho anh ta?”
“Không phải ý đó!” Bà ta hét lên. “Ý mẹ là, vợ chồng có chuyện thì đóng nói với nhau! Con định phải làm ầm lên cho cả thiên hạ biết sao? Nhìn con bây giờ đi, còn ra dáng người vợ nữa không? Hằm hằm sát khí, chẳng khác gì đàn bà chợ búa!”
“Đàn bà chợ búa?” Tôi bật cười, nhẹ nhàng gỡ tay bà ta ra.“Nếu đòi lại những gì thuộc về mình là đàn bà chợ búa, vậy hôm nay, con chính là như thế đấy.”
Tôi không để tâm đến bà ta nữa, ánh mắt quay về Trầm Mặc.
“Trầm Mặc, chuyện ly hôn, tôi quyết rồi.” Tôi dứt khoát nói. “Bây giờ, chúng ta bàn về điều kiện ly hôn.”
Người im nãy giờ — ba chồng — cuối cùng cũng lên tiếng, giọng khàn khàn nặng nề:
“Thanh Thanh, thiết phải đến nước này sao? Trầm Mặc tuy có lỗi, nhưng nó còn trẻ, ai mà chẳng từng phạm sai lầm? Con không thể cho nó thêm một hội sao?”
“ hội?” Tôi hỏi lại.“Ba, con đã cho anh ta hội suốt năm năm rồi. Con nghỉ việc ở nhà lo toan, để anh ta không phải lo nghĩ gì. Vì muốn sinh con cho anh ta, con uống thuốc Bắc suốt ba năm, tiêm bao nhiêu mũi, hành hạ thân thể đến chẳng còn hình dạng. Con đã cho anh ta hội, nhưng anh ta có trân trọng không?”
Giọng tôi không lớn, nhưng từng chữ như chiếc đinh, đóng thẳng vào tim những người trong phòng.
“Anh ta lấy vốn khởi nghiệp ba mẹ con cho, kiếm được chút tiền liền chê con vợ tào khang không xứng. Anh ta dùng tài sản chung của hai vợ chồng đi mua hiệu, mua nhà cho người phụ nữ khác. Bây giờ, người đó mang thai con anh ta, tìm tới , mà ba mẹ còn bảo con phải cho anh ta hội?”
Tôi hít một hơi sâu, nhìn về Lâm Uyển — người vẫn đang quỳ đất, cố gắng thu mình lại để giảm sự hiện diện.
“Thư ký Lâm, cô đứng lên đi, sàn nhà đấy.”
Lâm Uyển ngẩn người, hơi luống cuống nhìn về Trầm Mặc.
Nhưng Trầm Mặc chẳng thèm nhìn cô ta lấy một lần.
Tôi bước tới, đỡ cô ta đứng dậy.
“Đừng quỳ nữa, bây giờ cô là ‘công thần’ của nhà họ Trầm mà.” Tôi nói, giọng nhẹ như gió.“Trong bụng cô đang mang ‘huyết mạch độc đinh’ của nhà họ Trầm, lỡ mà quỳ gối sinh chuyện gì, mẹ chồng tôi chắc đau chết mất.”
Sắc mặt mẹ chồng đỏ trắng, bị tôi chặn họng không nói nổi câu nào.
Lâm Uyển sau khi đứng dậy thì rụt rè lùi sang một bên.
Tôi ngồi lại sofa, bắt chéo chân, tư thế vô cùng thư thái, cứ như nơi đây không phải là chiến trường đẫm máu, mà là phòng đàm phán riêng của tôi.
“Được rồi, giờ mọi chướng ngại đã dọn sạch, chúng ta bàn chuyện chính.”Tôi lấy thêm vài tập tài liệu từ trong tập hồ sơ ra.“Trầm Mặc, chúng ta ly hôn, việc phân chia tài sản rất đơn giản.”
Tôi đẩy một tập tài liệu tới trước mặt anh ta.
“Ngôi nhà này là tài sản trước hôn , ba mẹ tôi bỏ tiền mua toàn, đứng tên tôi. Cho nên, nhà thuộc về tôi.”
Tôi lại đẩy ra tập thứ hai.
“Chiếc BMW X5 mà anh đang lái là quà ba tôi tặng dịp sinh nhật tuổi 30 của tôi, đăng ký đứng tên tôi. Cho nên, xe cũng là của tôi.”
Mắt Trầm Mặc trợn to, hơi thở cũng bắt đầu dồn dập.
Tôi không để ý, tiếp tục đẩy ra tập thứ ba.
“Sau khi kết hôn, anh lần lượt đưa cho tôi một ít tiền, cộng với khoản tiết kiệm cá của tôi, và cả số tiền tôi đầu tư sinh lời những năm qua — tổng cộng là ba hai trăm bảy mươi ngàn.Số tiền này luôn nằm trong tài khoản cá của tôi, có sao kê rõ ràng, là tài sản riêng của tôi.”
Tôi nhìn gương mặt anh ta ngày càng tái nhợt, khẽ cười.
“Còn về anh…” Tôi nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, ánh mắt có chút thương hại.“Bây giờ, trong tay anh… còn lại gì?”
Môi Trầm Mặc run run, không nói ra được chữ nào.
Mẹ chồng không nhịn nổi nữa, xông tới giật lấy đống tài liệu, lật xem loạn xạ, hét lên:
“Không thể nào! Không thể nào! Trầm Mặc nhà tôi điều hành công ty to thế mà, sao lại không có tiền? Tô Thanh, có phải cô chuyển hết tiền nhà tôi đi rồi không?”
“Mẹ, mẹ đừng vội.” Tôi nhẹ nhàng trấn an, nhưng giọng điệu thì như băng.“Con vẫn nói xong đâu ạ.”
Tôi lấy ra tệp tài liệu cuối cùng trong tập hồ sơ — cũng là tập dày — đặt nhẹ lên bàn trà.
“Công ty của Trầm Mặc đúng là một công ty lớn.”Tôi nhìn thẳng vào anh ta, từng chữ rõ ràng:“Nhưng từ tháng trước, công ty đó đã mất khả năng thanh toán, toàn phá sản. Giờ chỉ còn là một xác rỗng.”
“Cô nói bậy!” Trầm Mặc như bị chọc trúng chỗ đau, gào lên, “Công ty tôi vẫn đang hoạt động tốt! Cô đừng ở đây ăn nói linh tinh!”
“Tốt à?” Tôi nhướn mày.“Tốt đến mức anh phải chiếm dụng công quỹ 500 ngàn để bao tình?”“Tốt đến mức đem nốt chút tiền lưu động còn lại trong tài khoản công ty đi đánh bạc ở Macao, rồi thua sạch sành sanh?”“Tốt đến mức… anh dùng chính ba tôi làm người bảo lãnh vay 5 từ ngân , mà bây giờ đến tiền lãi cũng không trả nổi?”
Mỗi câu tôi nói ra, sắc mặt Trầm Mặc lại trắng thêm một phần.
Khi tôi nói đến câu cuối cùng, cả người anh ta lảo đảo, như sắp ngã quỵ xuống bất cứ nào.
Ba chồng tôi “soạt” một tiếng đứng bật dậy khỏi sofa, không thể tin nổi nhìn tôi, rồi quay sang nhìn con trai ông.
“Thanh Thanh, con… con nói thật sao? Nó lấy ba con làm người bảo lãnh?”
“Ba, giấy trắng mực đen, bản sao vay đây ạ.”Tôi chỉ vào tập tài liệu dày trên bàn.“Ba có thể xem kỹ. Thông báo đòi từ ngân , chiều nay đã gửi đến công ty ba rồi.”
“Nếu không phải ba gọi điện hỏi con, chắc con vẫn còn bị giấu trong bóng tối, nghĩ rằng chồng mình là một người đàn ông thành đạt, yêu vợ thương con.”
Tôi nhìn Trầm Mặc, nhìn vẻ mặt tàn tạ đến tuyệt vọng của anh ta, trong lại chẳng dấy lên chút xao động nào.
Vì tôi biết — vở kịch này, giờ mới thực sự lên đến cao trào.
5
Bàn tay ba chồng tôi run run cầm lấy bản sao vay.Ông đeo kính lão, lật từng trang, càng đọc sắc mặt càng sa sầm, tay cũng run hơn.
Mẹ chồng cũng ghé sát vào xem.Bà tuy không hiểu rõ những điều khoản phức tạp, nhưng tên ký và dấu đỏ ở cuối trang, bà vẫn nhận ra được.
“Dấu của ông Tô… đúng là của ông Tô rồi…”Bà lẩm bẩm, rồi bất ngẩng lên, giận dữ quật bản vào mặt Trầm Mặc.
“Thằng súc sinh này!” Bà run rẩy chỉ thẳng vào mặt con trai mà chửi:“Đó là ba vợ mày! Là cha ruột của vợ mày đấy! Mày à? Mày lôi ông ấy ra bảo lãnh cho mày? Năm đó! Nếu không trả được, mày định đẩy cả nhà người ta vào chỗ chết à?”
Khoảnh khắc này, cuối cùng bà ta cũng không thể tiếp tục bao che cho ‘cục vàng’ của mình nữa.Vì những gì Trầm Mặc làm, đã vượt qua giới hạn tối thiểu có thể tha thứ của một gia đình.
Bản đập thẳng vào mặt, giấy tờ văng tứ tung, nhưng Trầm Mặc không hề tránh.
Anh ta chỉ ngồi bệt đất, ánh mắt đờ đẫn, không ngừng lặp lại:
“Xong rồi… tiêu rồi… tất cả xong rồi…”
Còn Lâm Uyển bên cạnh, sắc mặt thì… đúng là đặc sắc tột cùng.
Từ hoảng loạn ban đầu, đến đắc ý sau đó, rồi bây giờ là sững sờ và sợ hãi — sắc mặt Lâm Uyển biến đổi liên tục.
Có lẽ cô ta từng nghĩ tới, người đàn ông “thành đạt” mà cô ta một muốn gả vào, lại là một vỏ rỗng nần chồng chất.
Ánh mắt cô ta nhìn Trầm Mặc đã không còn là ngưỡng mộ và ỷ lại, mà chuyển thành dò xét và nghi .
Tôi dửng dưng nhìn toàn bộ vở kịch, trong không có chút thương cảm nào.
“Ba, mẹ, giờ hai người đã hiểu ?” Tôi mở , phá tan bầu không khí chết trong phòng khách.“Tại sao con định phải ly hôn.”
“Con không làm loạn, cũng không trả thù. Con chỉ đang tự cứu mình.”
“Nếu con không ly hôn, khoản năm đó — theo luật vợ chồng — con cũng phải gánh một nửa.Mọi thứ trong nhà chúng ta sẽ bị ngân siết .Đến đó, cả nhà mình sẽ ra đường ở.”
Ba chồng tôi ngồi phịch xuống sofa, ôm đầu, trông như già đi cả chục tuổi.
Mẹ chồng thì chết , hết nhìn Trầm Mặc, lại nhìn tôi, môi run run mà chẳng nói nên lời.
“Trầm Mặc.” Tôi gọi tên anh ta.
Anh ta từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng nhìn tôi.
“ ly hôn, tôi đã soạn sẵn rồi.”Tôi lấy từ tập hồ sơ ra hai tờ giấy cuối cùng cùng một cây bút, đặt trước mặt anh ta.“Anh xem qua, nếu không có vấn đề gì thì ký vào đi.”
Anh ta không nhúc nhích.
Tôi tiếp tục:“Nội dung thỏa thuận rất đơn giản. Thứ , chúng ta ly hôn. Thứ hai, nhà, xe, tiền gửi — toàn bộ tài sản đứng tên tôi, đều thuộc về tôi. Thứ ba, công ty là anh tự mở, là anh vay, nên toàn bộ khoản — bao gồm cả năm vay ngân — anh chịu trách nhiệm.”
“Đổi lại,” tôi dừng một chút, “tôi sẽ không kiện anh ngoại tình, cũng không truy cứu việc anh chuyển nhượng tài sản chung trái phép.”
“Đây là kết cục tốt dành cho anh rồi.”
Trầm Mặc trừng mắt nhìn bản thỏa thuận, như thể muốn xuyên thủng giấy bằng ánh mắt.Lồng ngực anh ta phập phồng dữ dội, mắt đỏ ngầu như máu.
Bất , anh ta bật cười — tiếng cười khản đặc, nghe như ống bễ thủng.
“Tô Thanh, cô độc ác thật đấy.”Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn tôi với ánh mắt căm hận.“Cô tính toán mọi thứ quá chu toàn, không chừa cho tôi con đường sống nào.”
“Tôi có chừa đường cho anh mà.” Tôi điềm tĩnh trả lời.“Năm đó là anh vay, anh phải trả. Tôi chỉ lấy lại những gì vốn dĩ thuộc về mình.Trầm Mặc, làm người, đừng tham lam quá.”
“Tham lam?” Anh ta như nghe được chuyện nực cười thế gian.“Tôi tham lam? Tô Thanh, đừng quên, mở công ty, ba cô cũng góp vốn! Công ty có cổ phần của ông ấy! Giờ công ty sụp rồi, sao tôi phải gánh một mình?”
Cuối cùng anh ta cũng tìm được điểm để phản công, cả người bỗng như sống lại.
“Đúng!” Mẹ chồng cũng tức phản ứng lại, như vớ được cọng rơm cứu mạng.“Thông gia cũng là cổ đông! Công ty lỗ thì ông ấy cũng phải chịu trách nhiệm!Sao có thể để con trai tôi một mình gánh hết chứ!”
Tôi nhìn mẹ con họ đổi giọng nhanh như chớp, mặt dày không biết xấu hổ, không nhịn được mà cười khẽ.
“Trầm Mặc, anh quên rồi à?”Tôi lấy ra một tờ giấy khác từ túi xách — tờ này tôi đã đặc biệt in ra từ chiều nay.“Ba năm trước, anh nói công ty thiếu vốn lưu động, xin ba tôi chuyển nhượng cổ phần cho anh để dễ vay vốn ngân .Ba tôi vì thương tôi và tin anh, đã không dự mà chuyển toàn bộ 10% cổ phần ban đầu cho anh với giá tượng trưng: một tệ.”
Tôi ném bản sao chuyển nhượng cổ phần lên bàn trước mặt anh ta.
“Kể từ ba năm trước, công ty này đã không còn liên quan gì tới ba tôi nữa.100% cổ phần là của anh, Trầm Mặc.”
“Vậy nên, công ty lời lãi gì, nhà tôi không có phần.Còn khoản kia, đương nhiên cũng chẳng liên quan gì tới nhà tôi.”
Trầm Mặc nhìn chằm chằm vào bản sao , chút huyết sắc cuối cùng trên mặt cũng tan biến.
Có lẽ anh ta tưởng tôi không biết chuyện này.Anh ta định dùng cớ ‘có cổ phần’ để kéo tôi chết chung.
Anh ta xem thường tôi quá rồi.
Tôi đã quyết tâm đoạn tuyệt, thì tuyệt đối sẽ không để lại bất kỳ kẽ hở nào cho anh ta lợi dụng.
“Giờ thì, anh còn gì để nói không?” Tôi nhìn thẳng vào anh ta, hỏi.
Anh ta không nói gì.Chỉ trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt đầy thù hận như muốn ăn tươi nuốt sống.
Tôi biết, anh ta sẽ không dễ dàng ký tên đâu.
— Chó cùng rứt giậu.
6
Quả nhiên, sau mấy phút chết , Trầm Mặc đột nhiên bật dậy khỏi mặt đất.
Nhưng mục tiêu của anh ta… không phải tôi — mà là Lâm Uyển.
Trước khi mọi người kịp phản ứng, anh ta đã chộp lấy cánh tay Lâm Uyển, kéo cô ta về mình, tay còn lại siết chặt cổ cô ta.
“Đừng ai nhúc nhích!” Trầm Mặc gào lên với chúng tôi, mắt đỏ ngầu như sắp rỉ máu.“Tô Thanh, cô giỏi lắm mà? Không phải cô tính toán hết rồi sao? Cô có tính tới này không!”
Lâm Uyển bị bóp cổ đến tím tái mặt mày, hai tay liều mạng bẻ tay anh ta, cổ họng chỉ phát ra những tiếng khò khè, trong mắt tràn ngập nỗi sợ hãi tột cùng.
“Trầm Mặc! Con điên rồi à!” ba mẹ chồng sợ đến hồn bay phách lạc, thét lên.
“Tôi không điên!” Trầm Mặc gầm gừ, bàn tay siết cổ Lâm Uyển càng chặt hơn.“Là các người ép tôi! Chính các người đẩy tôi đến đường cùng!”
Anh ta kéo Lâm Uyển đang gần như ngạt thở, từng bước lùi lại cho đến khi lưng chạm vào tường.
“Tô Thanh! Xé hết mấy thứ đó cho tôi!” anh ta ra lệnh.“ ly hôn, với đống chứng cứ chó chết kia, xé hết đi!Rồi chuyển cho tôi hơn ba kia!Nếu không, tôi bóp chết cô ta! Một xác hai mạng!”
Mẹ chồng sợ đến mềm cả chân, vừa vừa gào:“Con ơi! Thả tay ra đi! Đó là con của con mà! Con sẽ vào tù đấy!”
“Im !” Trầm Mặc quay sang gào vào mặt mẹ mình.“Nếu không phải các người vô dụng, tôi cần gì phải làm đến nước này!Giờ thì cút hết ra ngoài! Cút!”
Phòng khách tức loạn thành một mớ.
Ba chồng muốn tiến lên lại không .Mẹ chồng ngồi bệt đất, chỉ biết .
Chỉ có tôi — vẫn ngồi yên trên sofa.
Tôi nhìn Trầm Mặc như kẻ phát điên, nhìn Lâm Uyển bị anh ta làm con tin, mắt sắp trợn ngược, trong lại chẳng hề căng thẳng.
Thậm chí… còn có chút muốn cười.
Anh ta tưởng đây là con bài tẩy cuối cùng của mình.
Anh ta không biết, đây chính là “cơn gió Đông” cuối cùng, tôi tiễn anh ta lên đường.
Tôi không nhúc nhích, chỉ lùng nhìn anh ta diễn.
“Cô không nghe thấy à, Tô Thanh!” thấy tôi không phản ứng, Trầm Mặc càng thêm điên cuồng.“Tôi bảo cô xé đi! Chuyển tiền cho tôi! Nhanh lên!”
“Trầm Mặc,” cuối cùng tôi cũng lên tiếng, giọng không lớn nhưng vô cùng rõ ràng,“anh nhìn ra sau lưng mình đi.”
Trầm Mặc sững lại một giây, theo bản năng quay đầu nhìn.
Ngay khoảnh khắc anh ta quay đầu, hai bóng người mặc phục từ phòng ngủ chính lao ra.Một người sải bước lên trước, động tác khống chế chuẩn xác, trong nháy mắt đã quật Trầm Mặc xuống đất.
Một sát nhanh chóng kéo Lâm Uyển ra khỏi tay anh ta, người còn lại dùng đầu gối đè chặt lưng anh ta, bẻ quặt hai tay ra sau và tra còng lẽo vào cổ tay.
Tất cả diễn ra nhanh như chớp.
Trầm Mặc bị đè sát xuống sàn nhà ngắt, đầu óc trống rỗng toàn.Anh ta thậm chí còn hiểu nổi sát từ đâu chui ra.
Lâm Uyển được cứu thì sụp hẳn xuống đất, ôm cổ, ho sặc sụa, thở dốc dữ dội, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Ba mẹ chồng cũng toàn hóa đá, đờ đẫn nhìn tượng trước mắt — chẳng khác gì phim sát hình sự.
Tôi đứng dậy, đi tới trước mặt Trầm Mặc, từ trên cao nhìn xuống anh ta.
“Trầm Mặc, anh có tò mò không — họ đến từ nào?”
Tôi lắc nhẹ điện thoại trong tay, màn hình vẫn còn dừng ở giao diện lịch sử cuộc gọi.
“Sau khi tôi nhắn tin cho ba mẹ anh, nói là có chuyện vui cần công bố, tôi đã gọi cuộc thứ hai.”
“110.”
“Tôi nói với tổng đài rằng tôi nghi chồng mình có xu hướng bạo lực gia đình, tâm lý cực kỳ bất ổn, tôi lo anh ta sẽ làm hại tôi và người nhà.Tôi báo địa chỉ, và nói rõ nhà tôi không khóa trái, khi đến có thể trèo thẳng từ sổ phòng ngủ chính vào, ở đó chờ sẵn.”
Phòng ngủ chính nhà tôi có một ban công lớn, trèo vào dễ như trở bàn tay.
“Tôi đoán anh sẽ chó cùng rứt giậu, nhưng không anh lại chọn cách dùng chính mạng sống của con ruột mình để uy hiếp tôi.”Tôi lắc đầu nhìn anh ta.“Trầm Mặc, anh đúng là khiến tôi ‘bất ’ hết lần này đến lần khác.”
Trầm Mặc bị đè đất, cổ tay đau nhói vì còng số 8.Anh ta ngẩng đầu, trừng mắt nhìn tôi, trong ánh mắt ngoài hận thù, còn có một thứ tuyệt vọng bị nghiền nát toàn.
Cuối cùng anh ta cũng hiểu —kể từ khoảnh khắc tôi nhìn thấy tin nhắn đó, anh ta đã rơi vào bẫy thiên la địa võng mà tôi giăng sẵn cho anh ta.
Mỗi bước anh ta đi, đều nằm trong tính toán của tôi.
Anh ta thua rồi.
Thua thảm hại.
Hai sát đỡ Trầm Mặc từ đất dậy.
“Tội cố ý gây thương tích, bắt cóc, uy hiếp — nhiều tội cộng lại.”Một sát nói với anh ta, “Mời anh theo chúng tôi về đồn.”
Trầm Mặc không phản kháng, anh ta như một con chó chết, bị kéo lê ra ngoài.
đi ngang qua tôi, anh ta dừng lại, khản giọng hỏi:
“Tại sao?”
“Tại sao gì ?”
“Tại sao… lại phải tuyệt tình đến mức đó?” Anh ta nhìn tôi, “Dù sao chúng ta cũng từng là vợ chồng.”
Tôi nhìn anh ta, mỉm cười.
“Trầm Mặc, từ khoảnh khắc anh phản bội tôi, giữa chúng ta đã chẳng còn hai chữ ‘vợ chồng’ nữa rồi.”
“Tôi chỉ là, lấy lại những gì thuộc về mình.Tiện tay… đưa anh đến nơi anh nên đến.”
Anh ta bị sát áp giải rời khỏi nhà.
Phòng khách cuối cùng cũng yên ắng trở lại.
Chỉ còn lại sự đờ đẫn của ba mẹ chồng và tiếng thở dốc của Lâm Uyển sau khi thoát nạn.
Tôi bước đến chỗ bản thỏa thuận ly hôn, cầm bút lên, ký tên mình ở cuối trang:
Tô Thanh.
Sau đó, tôi đẩy bản thỏa thuận ra giữa phòng khách.
“Giờ thì, không còn ai ép buộc gì nữa rồi.”
“Chúng ta cùng bàn xem… khoản năm , và đứa bé trong bụng cô ta, nên xử lý thế nào.”