Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Không ngờ, tình yêu lại trở gánh nặng mà nó căm ghét.
Cuộc cãi vã kéo dài đến cơn thịnh nộ của nó đụng im lặng của tôi – tạo nên một khoảng cách đối lập đến đáng sợ.
Chu Hạo dường thấy nhàm chán, ngọn lửa trong mắt dần tắt, còn lại thất vọng lạnh lùng và quyết tuyệt.
“Con không sống ở cái nhà nữa!”
Nó ném lại câu đó, rồi quay bước ra cửa.
“Ngày mai con sẽ dọn đến sống Nhã! Tiến sĩ của cô – con sẽ lo! có vay ngân hàng, bán máu – con sẽ lo cho cô học xong! Con sẽ không để làm tổn thương cô thêm nữa!”
Cánh cửa “rầm” một tiếng đóng sầm lại.
Thế giới bỗng chốc yên lặng.
Tôi nhìn cánh cửa đóng chặt, thấy được vết nứt giữa tôi và con ngày càng rộng ra.
Sức lực trong cơ ai đó rút cạn, tôi lảo đảo lùi lại vài bước, ngã phịch xuống sofa.
Trong phòng khách còn một chiếc đèn đứng nhỏ đang bật, ánh sáng vàng mờ nhạt kéo cái bóng của tôi dài ra, cô độc đến lạ thường.
Cơn đau nhói lan từ tim ra khắp cơ , dày đặc, không nơi trốn chạy.
chính đứa con nuôi nấng bằng máu thịt mắng là “hám tiền”, là “máu lạnh” – so bất kỳ thất bại trong thương trường, còn đau hơn gấp bội.
Nhưng cơn đau đó, điều còn lại nhiều hơn – là kiên định.
Tôi không trơ mắt nhìn con một người phụ nữ xoay chong chóng, hủy cả cuộc đời.
con đường có khó đến đâu, nó không tôi đến mức – tôi tiếp tục.
Tôi chậm rãi cầm điện thoại lên, bấm một dãy số quen thuộc.
“A lô, lão Lý, là tôi – Giang Lan đây. Giúp tôi một việc, điều tra một người.”
03.
Ngày thứ hai con tôi mâu thuẫn, Chu Hạo thật dọn đi.
Nó không nói tôi một lời , lặng lẽ thu dọn vài bộ quần áo, kéo vali rời khỏi căn nhà mà nó đã sống suốt hai mươi sáu năm, không ngoảnh lại.
Tôi đứng bên cửa sổ tầng hai, lặng lẽ nhìn bóng lưng nó khuất dần khúc cua trong khu dân cư, trong lòng trống rỗng ai khoét mất một phần.
Tôi không chạy theo ngăn lại.
Tôi biết, giờ phút , có nói gì, nó không nghe lọt.
Gối bên tai của Mạnh Nhã, mạnh hơn cả công lao dưỡng dục hai mươi mấy năm của một người tôi.
Quả nhiên, một cơn bão lớn hơn đã nhanh chóng ập đến.
Người tiên chất vấn tôi, lại là một người họ xa vốn quan hệ tạm ổn.
Cô gửi tôi một tin nhắn WeChat, giọng điệu dè dặt bóng gió trách móc:
“ Lan à, có quá khắt khe gái của Chu Hạo không? Chuyện của đám trẻ, là người lớn rồi thì đừng can thiệp quá sâu. Giờ là thời đại yêu đương tự do, làm thế càng đẩy nó ra xa thôi.”
Tôi thấy khó , trả lời một câu: “Sao biết chuyện ?”
Chưa đến một phút , cô gửi đến một bức ảnh chụp màn hình.
Tôi mở ra xem – là bài đăng mới nhất trên trang cá nhân của Mạnh Nhã, được đăng cách đó đúng một tiếng đồng hồ.
Hình ảnh là cô ngồi trong thư viện giữa đêm khuya, ánh đèn vàng hắt lên tấm lưng gầy mảnh, đầy vẻ kiên cường và nghị lực.
Nhưng dòng trạng thái mới là thứ khiến tôi tức nghẹn đến run người.
Một đoạn văn dài lê thê, được viết giọng văn yểu điệu của một “văn nghệ nữ thanh niên”, bi thương kiên cường:
“ xuất thân nghèo hèn trở nguyên tội, khao khát đổi đời gắn mác tham lam, Tôi mới , tại giao lộ của tình yêu và ước mơ, Lại tồn tại một ngọn núi kiến không vượt qua.”
“Có người quen dùng tiền đo lường mọi thứ, Họ cho rằng tình yêu không có vật chất thì không xứng tồn tại, Thậm chí biến cả khát khao tri thức của một người trẻ món hàng mang giá niêm yết lạnh lùng.”
“Không sao, viên kẹo không được chúc phúc , tôi có tự cảm nhận được vị ngọt.
Đường tương lai, tôi sẽ tự bước đi.”
Không có một từ nhắc đến tên tôi, nhưng từng câu từng chữ đều là những con dao lụa sắc bén, cứa thẳng vào mặt tôi – vẽ ra hình tượng một “ chồng tương lai” khắt khe, trọng tiền khinh người, phá hoại tình yêu, vùi dập mộng ước.
Còn cô ? Cô đột nhiên trở một nữ chính bi thương, mạnh mẽ, tự trọng, sẵn sàng đối thế lực khắc nghiệt vì tình yêu và lý tưởng.
Phía dưới bài viết, phần bình luận đã nổ tung.
“Ôm gái một cái! Thời đại rồi mà còn có chồng kiểu đó?”
“Dùng tiền để thử lòng người khác, chứng tỏ bản thân vốn chẳng có lòng tin vào tình yêu!”
“ đâu? Là đàn ông thì đứng ra bảo vệ gái chứ? Để cô chịu ấm ức vậy sao?”
Nhưng đòn đau nhất là bình luận tiên – đến từ chính con tôi, Chu Hạo.
Nó mở bằng một icon ôm chặt, đó là một lời tuyên thệ khiến tôi nhói lòng:
“ yêu, đừng sợ. Anh sẽ luôn đứng về phía . Chúng cùng cố gắng.”
Tôi cảm giác trái tim lại đâm thêm một nhát nữa.
Mà vẫn chưa hết.
họ lại tiếp tục gửi thêm cho tôi một tin:
“ biết không, cô còn đăng nguyên văn đoạn đó lên diễn đàn nội bộ trường đại học Vương Đại nữa, tiêu đề là ‘ giấc mơ và tình yêu đụng ngọn núi kiến từ nhà – sẽ chọn gì?’”
Tiêu đề mang tính khiêu khích cao độ, ngay lập tức gây bão trong cộng đồng sinh viên – thu hút vô số bình luận, chia sẻ và phẫn nộ.
Hàng loạt người ẩn danh ùa vào mắng chửi “ chồng ác độc”, “kẻ giết chết lý tưởng của giới trẻ”.
“Nghẹt thở thật ! Đây là bán con hay là cưới con dâu vậy?”