Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BAnlRIGgX
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Anh ta mấp máy môi, nhưng chỉ có thể buông tay trong tuyệt vọng.
Gió đêm thổi tung rèm trắng trên ban công.
Vest của Thẩm Tri Hứa dưới ánh trăng trông như một bức tượng đá đang dần bị bào mòn.
Môi anh ta run rẩy, nhưng không thốt nên lời.
“Anh sai rồi…”
“Lúc đó anh nghĩ gì vậy?”
Tôi tiến lên một bước, gót giày cao gót giẫm lên cái bóng mỏng manh dưới chân anh ta.
“Là nghĩ tôi sẽ nhịn nhục mà tha thứ cho anh sao?
Hay là giống như lời Phó Nguyệt Huân nói —”
“Chỉ cần dỗ vài câu, tôi sẽ quay lại, ngoắc đuôi như một con chó?”
Đôi mắt Thẩm Tri Hứa chợt đỏ ngầu, máu giăng đầy trong tròng mắt.
Anh ta đưa tay định chạm vào tôi, nhưng khi thấy rõ nụ cười khinh bỉ trên mặt tôi, động tác đó lập tức khựng lại.
“Anh nhìn đi,” tôi bật cười khẽ, “đến giờ anh vẫn không dám thừa nhận, từ tận đáy lòng, anh luôn coi thường tôi.”
Yết hầu Thẩm Tri Hứa khẽ lăn: “Nếu hôm đó… nếu anh không ra tay…”
“Không đâu.” Tôi ngắt lời. “Thẩm Tri Hứa, trong mối quan hệ này, anh đã từng dao động, đúng không? Có khoảnh khắc nào đó, anh cảm thấy kết hôn với tôi giống như nhìn thấy hết cả phần đời còn lại — nhạt nhẽo, vô vị. Rồi anh phát hiện ở bên Phó Nguyệt Huân rất kích thích, cô ta mang đến cho anh một trải nghiệm khác hẳn.”
“Chuyện đó cũng bình thường thôi, Thẩm Tri Hứa. Anh thích tôi vì tụi mình lớn lên bên nhau, môn đăng hộ đối. Nhưng nói cho cùng, anh không yêu tôi. Hoặc là — anh không yêu tôi đủ nhiều.”
“Anh thấy tôi xinh đẹp, nhưng không ngăn được việc trong mắt anh, tôi là người nhạt nhẽo, quá quen thuộc, không còn khiến anh rung động. Và rồi Phó Nguyệt Huân xuất hiện. Cô ta hoàn toàn khác tôi, nên anh bị thu hút.”
“Nhưng mà, Thẩm Tri Hứa, nếu không phải cô ta thì cũng sẽ có người khác. Một người trẻ trung, xinh đẹp, khác tôi, nhưng cũng xuất sắc như vậy. Chỉ là — anh không nên dẫm đạp lên tôi để thể hiện bản thân.”
Tôi bật cười lạnh:
“Anh lấy tư cách gì mà đánh tôi? Anh có biết từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai dám đánh tôi không?
Anh nghĩ anh là cái gì vậy, Thẩm Tri Hứa?”
“Tại sao anh dám đánh tôi?”
Sắc mặt Thẩm Tri Hứa xám ngoét, trống rỗng.
Tôi đã chọc trúng góc tối tăm nhất, ích kỷ nhất trong lòng anh ta. Anh ta biết rõ, nhưng không còn gì để phản bác nữa.
“Lộc Lộc… anh… có phải đã đánh mất em thật rồi không?”
“Thẩm Tri Hứa,” tôi nhìn người con trai đã lớn lên cùng mình lần cuối, “anh không đánh mất tôi.”
“Anh đánh mất chính bản thân anh.”
Khi xoay người rời đi, tôi thấy bóng anh ta quỳ gối in lên mặt kính cửa ban công.
Ánh trăng chiếu xuống như lưỡi dao lạnh lẽo, đóng chặt bóng anh ta xuống nền đất.
Bộ vest vẫn chỉnh tề, nhưng con người kia đã trống rỗng, như thể linh hồn bị rút sạch, chỉ còn lại một cái xác.
“Em… không còn yêu anh nữa sao?”
Giọng anh ta nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, như đang hỏi một điều mà bản thân đã biết rõ câu trả lời.
Tôi nhìn anh ta.
Người con trai từng khiến tôi ngước nhìn cả tuổi thanh xuân, giờ đây yếu đuối như một đứa trẻ đi lạc.
“Tôi chưa từng yêu anh.”
Thân người Thẩm Tri Hứa khẽ run lên, như bị một đòn giáng nặng nề không nhìn thấy được.
“Cái gì… em nói gì cơ?”
“Tôi thích là thích cậu trai từng vì tôi mà đánh nhau,” tôi bình thản nói.
“Là cậu bé lén nhét kẹo dâu cho tôi khi tôi bị hạ đường huyết.”
Gió đêm lướt qua, làm váy tôi khẽ bay.
Từ xa vọng lại tiếng cười của mẹ và ba tôi.
“Nhưng Thẩm Tri Hứa ấy… đã chết từ cái đêm anh cược tôi ở quán bar rồi.”
Nước mắt anh ta lặng lẽ rơi xuống.
Anh ta mấp máy môi, nhưng chẳng phát ra được tiếng nào.
“Anh có biết không?” Tôi nhìn người xa lạ từng quen thuộc này lần cuối.
“Tôi thật sự rất may vì chúng ta chưa từng kết hôn.”
Khi xoay người đi về phía ánh sáng ấm áp trong sảnh tiệc, tôi nghe thấy sau lưng vang lên tiếng nức nở bị đè nén.
Tiếng nức nở đó nhanh chóng bị tiếng cười vui vẻ trong bữa tiệc nhấn chìm — giống như quá khứ của chúng tôi, sẽ bị thời gian xóa sạch không còn dấu vết.
14.
Sau đó, Phó Nguyệt Huân bị công ty cắt giảm.
Nghe nói Thẩm Tri Hứa cũng chia tay với cô ta.
Từ đó, anh ta như biến thành một con người khác — ngày nào cũng xuất hiện trong tầm mắt tôi, như một cái bóng câm lặng.
Mỗi sáng, trên bàn làm việc của tôi luôn có sữa đậu nành nóng và bánh bao nhân sữa.
Giờ nghỉ trưa, anh ta luôn giữ sẵn góc yên tĩnh nhất trong căng tin.
Tan làm, anh ta đi theo tôi cách một đoạn mười mét, tiếng bước chân lặng lẽ như cái bóng.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Tôi cuối cùng cũng chặn anh ta ở góc cầu thang.
Ánh hoàng hôn chiếu qua cửa kính, phác họa rõ nét khuôn mặt tiều tụy của anh ta.
Trên tay áo vest anh ta còn cài chiếc khuy măng-sét tôi từng tặng — món quà tôi tiết kiệm ba tháng tiền tiêu vặt để mua nhân sinh nhật anh năm ngoái.
“Tôi…” Yết hầu anh ta khẽ trượt.
“Tôi chỉ muốn trả lại cho em… tất cả những gì tôi còn nợ.”
“Không cần đâu.” Tôi ngắt lời.
“Việc anh không làm phiền tôi chính là cách bù đắp tốt nhất rồi.”
Tôi đã không báo trước cho bất kỳ ai về quyết định nghỉ việc.
Chỉ trong ngày làm việc cuối cùng, tôi mời vài đồng nghiệp thân thiết đi ăn, coi như là lời tạm biệt.
Người biết tin muộn nhất về việc tôi sang nước ngoài học thạc sĩ chính là Thẩm Tri Hứa.
Tôi không biết anh ta nghe tin từ đâu, nhưng vào ngày tôi rời đi, anh ta đã chạy theo xe tôi rất lâu, rất lâu.
Bên ngoài cửa xe, cậu thiếu niên từng rực rỡ một thời giờ đang luống cuống đuổi theo trong bộ dạng vô cùng thê thảm.
Hai bên đường, hàng cây ngô đồng lùi lại rất nhanh, còn bóng dáng trong gương chiếu hậu thì càng lúc càng nhỏ.
Áo sơ mi trắng của Thẩm Tri Hứa bị gió thổi phồng lên như một con chim bị gãy cánh.
“Lộc Lộc…”
Tiếng gọi của anh ta vỡ vụn giữa tiếng gầm của động cơ.
Mẹ nhìn tôi đầy lo lắng, tôi chỉ lắc đầu.
Bóng người trong gương ngày một nhỏ dần, rồi cuối cùng biến mất sau rặng ngô đồng ở khúc cua.
Lúc máy bay cất cánh, tôi mở tấm chắn cửa sổ
Ở độ cao ba vạn feet, nắng vàng rực rỡ.
Sau này, những tin tức liên quan đến Thẩm Tri Hứa cứ lác đác truyền đến tai tôi.
Bạn bè kể rằng anh ta bắt đầu nghiện rượu, từng gây rối ở quán bar vài lần.
Rồi nói anh ta đã trở thành “người mới nổi” trong giới kinh doanh, lạnh lùng đến đáng sợ trên bàn đàm phán.
Lại có người bảo, anh ta thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo sơ mi, nhưng nửa đêm luôn gọi đến một số điện thoại không ai bắt máy.
Tôi chỉ coi những câu chuyện ấy như chút dư vị cho ly cà phê buổi trưa, sau đó quay lại viết luận văn của mình.
Có một hôm, London đổ cơn mưa nắng.
Tôi chạy vội vào lớp thì đụng ngay vào gương mặt ngạc nhiên của Phó Trầm Chu.
Anh ấy vẫn nhẹ nhàng như xưa, mặc bộ đồ thường ngày thoải mái.
“Ôn Tuế Ninh, lâu rồi không gặp.”
Anh khẽ phủi giọt mưa trên tóc tôi, nụ cười còn ấm hơn cả hoàng hôn sông Thames.
“Lần này… anh có thể theo đuổi em chưa?”
Hai năm tôi ở nước ngoài, mỗi dịp sinh nhật đều có một gói hàng nặc danh gửi đến.
Có lần là một con búp bê labubu mà tôi từng đăng story, có lần là quyển sách ảnh bản giới hạn mà tôi chỉ thả tim trên Instagram.
Thậm chí có một lần là lọ kem dưỡng tay hương cam giống y chang loại tôi dùng hồi bé.
Tôi nhận hết, nhưng không dùng, chỉ chất đống ở một góc.
Mùa mưa ở Cambridge luôn rất dài.
Ngày tốt nghiệp, Phó Trầm Chu cầm ô đứng chờ tôi trước thư viện, vai anh ấy phủ đầy hoa anh đào.
Trên ngực anh cài chiếc huy hiệu lưu niệm giống hệt tôi, nụ cười còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.
“Đàn em Trình à, có muốn cân nhắc quen với đàn anh không?”
Tôi bật cười khúc khích rồi gật đầu.
Sau đó, chúng tôi làm việc cùng tòa nhà văn phòng.
Mỗi ngày anh ấy đều đổi cách gửi đồ đến phòng tôi.
Lúc là cốc cacao nóng, khi thì một tấm thiệp viết tay, có lần còn gửi hẳn 999 đóa hồng đỏ.
Tôi chất hết những món quà chưa bóc vào trong kho.
Cho đến một cuối tuần nọ, Phó Trầm Chu phát hiện.
Anh ấy ngồi xổm trước thùng giấy, nhìn hồi lâu rồi bỗng quay đầu lại:
“Em muốn vứt hết không?”
Tôi nghĩ một chút, rồi gật đầu.
Anh đứng dậy ôm lấy tôi, trên người là mùi gỗ tuyết tùng nhè nhẹ:
“Thôi thì… vứt cũng uổng, mình quyên tặng cho trại trẻ mồ côi nhé?”
Một ngày nọ, Phó Trầm Chu bỗng reo lên, chỉ vào màn hình điện thoại:
“Em nhìn nè!”
Trong bức ảnh cuối cùng, những đứa trẻ được nhận quà đang cười rạng rỡ,
và chiếc hộp từng được gói ghém cẩn thận, giờ nằm gọn trong tay một đứa bé, phủ đầy dấu vết ngây thơ.
Ngoài cửa sổ, bông tuyết đầu tiên của năm rơi xuống khung kính.
Phó Trầm Chu đặt một nụ hôn nhẹ lên đỉnh đầu tôi:
“Chúc mừng sinh nhật, Trình Lộc Minh.”
Ừm, chúc tôi sinh nhật vui vẻ!